Sở Vy Vy nhìn đống quần áo trước mặt, khua khua hai tay nói - Tống lão sư, thầy không cần phải làm vậy? Em thật sự không cần đâu. Với lại, đống quần áo này cộng lại, con số không hề nhỏ ah?
Tống Ôn Trạch dúi vào tay Sở Vy Vy, nói - Đừng từ chối. Thầy cho thì cứ cầm. Cứ coi như thầy chúc tết em trước, sau khi đi học lại chuyên tâm để trả thầy cũng được.
Sở Vy Vy còn định từ chối nhưng, Tống Ôn Trạch lại đột nhiên quay đầu đi tiếp, cô đành phải đi theo sau lưng hắn.
Tống Ôn Trạch hỏi - Hàn Dật, em ấy sao rồi? Xuất viện chưa?
Sở Vy Vy đáp - Vẫn chưa. Sáng hôm nay, em có đến thăm cậu ấy, nghe nói đợi khi khỏi liền xuất viện. Ba mẹ cậu ấy,… ưkm~~
- Làm sao? - Tống Ôn Trạch khựng lại quay lại hỏi.
Sở Vy Vy nói - Ba mẹ cậu ấy, dự định sẽ cho cậu ấy nghỉ học rồi ra nước ngoài du học.
Tống Ôn Trạch suy nghĩ một lát, nói - Được rồi, chuyện này cứ để thầy lo. Mà em ấy ở cùng chung bệnh viện với bà em sao? Bệnh viện nào vậy?
Sở Vy Vy gật đầu, đáp - Bệnh viện trực thuộc trung ương thành phố.
- Ừm~~ - Suy đi tính lại, Tống Ôn Trạch hỏi - Vậy bạn nữ ngày hôm đó cùng bị đánh với Hàn Dật, bây giờ thế nào rồi?
- Thầy là muốn nói đến Lâm Uyển Nhung hả? Bạn ấy ở nhà, tuần trước bác sĩ bảo vết thương không nặng, chỉ hơi trầy xước tí, nếu thích thì về luôn cũng được.
- Ah~~ Hóa ra là vậy. Vậy thì may quá. Thầy muốn tới thăm, lại không biết ở đâu, có vài chuyện liên tiếp xảy ra, nên thầy vội quá quên bén đi mất.
Vừa nói vừa đặt hai tay lên vai Sở Vy Vy, Tống Ôn Trạch nói - Hãy ở cùng bà em, đón giao thừa đi. Chúc mừng năm mới, thầy chúc trước. Mừng 10 nhớ đến trường đó, thầy có chuyện muốn hỏi riêng em.
Sở Vy Vy gật đầu, nở nụ cười tươi rói.
Tống Ôn Trạch vỗ nhẹ vai Sở Vy Vy nói - Thôi không làm phiền em làm việc nữa. Làm xong nhớ về sớm nhé?
Sở Vy Vy gật đầu, hắn thấy vậy liền chào tạm biệt rồi xoay người đi luôn.
****************
- Hệ thống, cho ta vị trí hiện tại của nam chính?
《Tinh~~ Đã tra. Vị trí hiện tại, cách kí chủ 10m. Mời kí chủ theo chỉ dẫn.》
Âm thanh máy móc vang vang xung quanh, khi kết thúc trước mặt Tống Ôn Trạch liền xuất hiện một đoạn đường, chỉ dẫn đi thẳng về phía trước.
Vừa đi vừa hỏi - Hệ thống, cho ta xem độ hảo cảm của nam chính.
《Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng Phàm giành cho kí chủ: 88%》
《Tinh~~ Phát hiện độ hảo cảm bất thường, xin kí chủ hãy điều chỉnh độ thích hợp.》
Âm thanh thông báo vang lên liên tiếp trong đầu Tống Ôn Trạch, ngoài mặt lạnh lùng không có phản ứng gì, thực chất bên trong đã lộn xộn như mớ bòng bong.
- Vậy tra luôn độ hảo cảm của nữ chính và độ hắc hóa của nam chính. Nếu được ta muốn biết độ hảo cảm giữa hai người họ.
《Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy giành cho kí chủ là 99% - Yêu đậm sâu.》
《Tinh~~ Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng Phàm: 88%. Sắp hoàn thành, xin kí chủ hãy tiếp tục phát huy.》
《Tinh~~ Độ hảo cảm của nữ chính Sở Vy Vy giành cho nam chính Thẩm Mộng Phàm: 30% Người từng gặp.》
《Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng Phàm giành cho nữ chính Sở Vy Vy: 0.》
《Tinh~~ Hệ thống bản mệnh của kí chủ, không biết đã đi đâu. Hệ thống sẽ truy tìm, xin kí chủ yên tâm.》 - Âm thanh máy móc vang vang quạnh đau, vừa ồn vừa khó chịu.
- Hệ thống, mi nói xem y tại sao lại tức giận như vậy? Không phải chỉ là hiểu lầm ý y thôi sao?
《Tinh~~ Hệ thống không biết. Hệ thống chỉ là một dãy số dữ liệu, vô cảm với mọi thứ xung quanh, không hiểu tình cảm của con người. Nhưng hệ thống biết, Hệ thống bản mệnh của kí chủ chỉ muốn người tốt thôi.》
- Ta không phải không biết y muốn tốt cho ta, nhưng ta luôn có một loại cảm giác y vẫn còn giấu ta, một chuyện vô cùng quan trọng.
《Kí chủ, ta …ukm~ Ta không biết có nên nói chuyện này không?》
Thấy Hệ thống chủ cứ ngập ngừng, Tống Ôn Trạch sốt ruột hỏi - Có chuyện gì thì mau nói đi? Cứ ập ờ vòng vo làm gì?
《Chủ thần đại nhân, ngài ấy muốn chọn một người có năng lực và thành tích tốt nhất làm một giáo trình “Đại phản diện”. Nghe nói, kí chủ là ứng cử viên đầu tiên. Vì muốn kiểm chứng năng lực và thành tích của kí chủ qua các thế giới gần đây, chủ thần đã bắt Tiểu Hắc Miêu đại nhân lại, cưỡng chế mở…ukm?》
Màn hình hệ thống đột nhiên tắt ngấm, chỉ để lại vài vệt sáng. Tống Ôn Trạch nghi hoặc định hỏi thì không thấy tăm hơi đâu, gọi cũng không đáp.
Tống Ôn Trạch đang ngơ ngác, thì đã thấy mình ở điểm cuối chỉ dẫn của hệ thống.
Hơn thế nữa, trước mắt hắn còn nhìn thấy Thẩm Mộng Phàm bị một đám thanh niên cao to bu lấy ong thấy mật.
Thẩm Mộng Phàm bị một trong đám người đó chạm vào, tức giận hất mạnh cánh tay kia ra, mắng - Các anh muốn làm gì? Đây là nơi công cộng, ở đây cũng không ít camera, các anh đừng có làm càn. Cẩn thận tôi gọi bảo vệ đó?
Người đàn ông bị cậu hất mạnh ra, nhìn cánh tay lơ lửng giữa không trung, nụ cười không chút sợ hãi nói - Ồ~ Gọi đi! Nhớ la to lên.
Ba người phía sau cười lớn, người đàn ông kia liền ra lệnh cho bọn họ - Bắt cậu ta lại!
Thẩm Mộng Phàm lạnh giọng hỏi - Các người muốn làm gì?
Hai người ở phía sau lập tức đi lên, hai tay hai bên giữ chặt Thẩm Mộng Phàm, mặc kệ Thẩm Mộng Phàm có giãy giụa như thế nói cũng không thoát ra được.
- Mau buông ra. Tôi… là ưhm~~
Một trong hai người kia liền bịt miệng Thẩm Mộng Phàm, cười nói - Đừng gào. Lát nữa, Long ca sẽ cho cậu hét thoải mái ở trên giường, lúc đó có gào thét cũng không ai hay.
Thẩm Mộng Phàm tức sôi máu, giãy giụa muốn thoát ra. Vương Long đi đến trước mặt Thẩm Mộng Phàm, bóp mạnh cằm của Thẩm Mộng Phàm xoay qua xoay lại, thầm khen ngợi - Chậc, chậc, haizz~~ Nhìn đẹp thật, ở trên giường chắc chắn…cũng rất mê người. Ha ha ha.
Thẩm Mộng Phàm lập tức nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Vương Long, nói - Ta phi! Cút.
Vương Long trực tiếp bị trúng phải, hai mắt nhắm lại thầm mắng trong lòng, tức giận giơ bàn tay lên đánh Thẩm Mộng Phàm một cái tát đau đớn.
Đám người xung quanh nhìn thấy vậy, vây quanh xì xào bàn tán nhưng lại không ai dám tiến lên cứu người.
- Lại bắt người rồi?
- Lần trước là một cô gái. Lần trước nữa là một bé gái, tên này là kẻ biến thái sao? Nam nữ ăn tất sao?
- Đó là nhị thiếu gia của Vương gia, Vương Long. Không muốn sống sao?
- Nhưng cậu thiếu niên, nhìn hình như vẫn là học sinh. Làm vậy không sợ bị kiện sao?
- Hơ~~ Nếu kiện được đã kiện từ lâu rồi, còn chờ đến lượt chúng ta xem sao?
- Vương gia ở cái đất Giang Thành này, cũng được coi là tiểu chủ nhân. Ngay cả cái Trung tâm thương mại Giang Châu này là một trong những sản nghiệp của Vương gia.
- Vương Long ở đây, chẳng khác nào là một ông chủ nhỏ, muốn làm gì, ai dám ngăn? Ai dám lên tiếng chứ?
- …
Tống Ôn Trạch nghe vậy chẳng có phản ứng gì, đôi mắt nhìn cái tay đang bóp mạnh cằm của Thẩm Mộng Phàm, nụ cười cũng nhếch lên đầy thâm ý.
Vương Long ở bên kia lại tát thêm cái nữa, không chỉ túm tóc Thẩm Mộng Phàm nhấc lên cao, mà còn không có một chút do dự mà luồn bàn tay vào trong lớp áo sơ mi Thẩm Mộng Phàm đang mặc.
Thẩm Mộng Phàm giãy giụa muốn thoát ra, hai tay bị hai người đàn em của Vương Long giữ chặt, bây giờ muốn phản kháng thật sự rất khó.
Cậu vừa khóc vừa nói - Anh có biết tôi là ai? Tôi là Thẩm Mộng Phàm là cháu đích tôn Thẩm gia, là người thừa kế tập đoàn Thẩm thị trong tương lai. Tôi mà xảy ra chuyện gì, Thẩm Hàn ba tôi sẽ khiến Vương thị không được sống yên ổn ở cái đất Giang Thành này đâu? Không chỉ vậy, ông tôi Thẩm Lạc sẽ khiến Vương thị trong một đêm liền phá sản? Có tin không?
- Vậy sao? Ôi~~ Ta sợ quá cơ!
Vương Long vừa nói vừa ôm lấy eo Thẩm Mộng Phàm kéo vào trong lòng mình, vỗ nhẹ lên má cậu vài cái nói tiếp - Vậy thì sao? Chị tôi là vị hôn thê của Bách gia. Biết Bách Thuận chứ?
- Bách Thuận? - Tống Ôn Trạch tức giận nói - Tên trà xanh kia thì có cái gì mà tôi không biết. Tôi còn dám đánh hắn ta luôn này?
Vương Long cười nói - Ha ha ha~~ Đại thiếu gia của Bách thị, gia tộc giầu nhất ở Đế đô mà cậu cũng dám đánh, bộ cậu chê mình sống chưa đủ lâu sao?
Thẩm Mộng Phàm trừng mắt nói - Dám chứ sao không? Tôi còn dám bắt hắn xách đồ cho tôi nè, ngay vừa mới đây thôi? Các người không tin có thể xem camera sẽ rõ, là tôi dám hay không?
Vương Long tức sôi máu, nắm chặt cằm của Thẩm Mộng Phàm, nói - Thẩm thị là cái gia tộc gì, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi, anh ấy sẽ khiến Thẩm thị lập tức biến mất khỏi Giang Thành. Cậu còn dám nói linh tinh, cẩn thận tôi chơi cậu xong liền giết luôn.
- Thử đi! - Thẩm Mộng Phàm chẳng một chút sợ hãi, giọng lạnh lùng đến vô cảm.
Hai người đối mắt nhìn nhau đầy vẻ tức giận, cứ đứng đó trừng mắt nhìn đối phương, ai cũng không nhường nhịn.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng, lấy điện thoại ấn gọi điện cho một người. Đối phương vừa nhấc máy, còn chưa kịp hỏi gì Tống Ôn Trạch đã ra lệnh.
- Tôi cho cậu 10 phút mau tới Trung tâm thương mại Giang Châu, dọn dẹp đám người của cậu đi. Bọn chúng từ nãy giờ sủa liên hồi, tôi hơi bực rồi đó.
Nói xong liền cúp máy, Tống Ôn Trạch lạnh lùng đi tới phía trước rồi vô tình nghe thấy những lời nói nhạo báng, sỉ nhục Thẩm Mộng Phàm, trong lòng có chút không vui.
Đám người lại túm tụm một góc bàn tán xôn xao, kẻ vừa sợ vừa tò mò, kẻ lại giở giọng ah dua ah tòng.
- Bách gia? Là gia tộc giầu nhất Đế đô, bảo sao là hống hách tới vậy? Hóa ra là có người phía sau chống lưng, thật đê tiện.
- Phải đó. Quá giả tạo rồi.
- Bách gia tuy có một tay che trời, nhưng Thẩm thị cũng đâu phải quả hồng mền.
- Nghe nói, Thẩm thị còn đang chuẩn bị kí hợp đồng với Bách gia, hai bên mà xảy ra tranh chấp gì thì không nói được?
- Chỉ tội nghiệp cho cậu nhóc kia, đẹp phi giới tính cũng là một cái tội.
- Nói vậy thì không đúng rồi nha? Cậu ta đẹp như vậy, nếu được Vương thiếu gia yêu thích, chẳng phải một bước lên tiên sao?
- Cậu ta mà làm minh tinh, chắc kiếm được kha khá tiền rồi đó?
- …
Theo sau đó là tiếng cười của đám đông và tiếng gào thét của Thẩm Mộng Phàm, thứ duy nhất Tống Ôn Trạch để ý là một người khác.
Vương Long vẫn không chịu dừng lại, bàn tay túm tóc Thẩm Mộng Phàm khẽ xiết chặt hơn, ngón tay chạm vào cằm Thẩm Mộng Phàm đẩy ngược lên.
- Đôi mắt đẹp đó? Tôi rất muốn biết, khi ở trên giường, nó bị nhiễm nước sẽ như thế nào?
Bốn mắt nhìn nhau, đối trực diện khiến Thẩm Mộng Phàm cực kỳ, cực kỳ không vui.
Bên này, Tống Ôn Trạch cũng không kém, sắc mặt càng ngày càng kém, đen không khác gì bao công.
Thẩm Mộng Phàm đột nhiên nhắm mắt lại, sợ hãi thầm gọi tên một người - Tống thúc thúc, cứu con!
Vương Long không nghe thấy cậu nói gì, nghĩ Thẩm Mộng Phàm đang gọi người yêu thì tức giận, định giơ tay lên đánh người thì từ phía sau…
Hai người đang giữ Thẩm Mộng Phàm, nhìn thấy bóng một người vừa cao vừa đáng sợ. Họ vội vàng chỉ tay về phía sau Vương Long, miệng không ngừng ấp a ấp úng nói - Long, Long ca… phía, phía sau… có, có người.
Vương Long không nghe thấy, bàn tay đang giơ lên cao kia sắp hạ xuống, chỉ một chút nữa thôi Thẩm Mộng Phàm sẽ bị tát thêm một cái thì… cổ tay bị một người khác nắm lấy, giữ trên không trung.
- Cậu là ai? Sao dám đánh người của tôi?
Vương Long còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đột nhiên cánh tay đó bị vặt ra sau lưng đang định chửi mắng thì, bị đẩy ra sau rồi một cái tát đau đớn hạ xuống.
Bách Thuận không chút do dự mà đánh thêm cái nữa, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập sự tức giận nói - Vương Long, cậu thật to gan. Ngay cả tiểu tử mà Tống ca bảo vệ, yêu thương chăm sóc, ngay cả bị muỗi đốt cũng không có mà dám ở nơi công cộng bắt cóc người ta? Cậu cảm thấy mình rảnh quá không có việc để làm sao?
Vương Long vừa thấy người tới là ai, sắc mặt trắng bệch quỳ gối xuống trước mặt Bách Thuận nói - Em nào dám chứ? Em là bị cậu ta câu dẫn, chứ em không biết cậu ta là ai. Nếu em mà biết, em sẽ không chạm vào dù chỉ là một ngón tay.
Bách Thuận cười nhạt, bàn tay vuốt ve mái tóc bồng bềnh kia rồi túm lấy một nhúm tóc kéo giật lên - Cậu nhóc này, rõ ràng có nói mình là người thừa kế tương lai của Thẩm gia, cậu nghĩ tôi mù hay tôi bị điếc hả?
Vương Long hoảng sợ, lập tức cúi đầu xin tha nhưng Bách Thuận lại không hề quan tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ôn Trạch hỏi - Em có thể tuỳ ý xử lý không?
Hai người đang giữ Thẩm Mộng Phàm, cũng không tránh khỏi bị đá vào bụng mà thả Thẩm Mộng Phàm ra vì đau, nằm gục dưới đất hết.
Thẩm Mộng Phàm đột nhiên bị thả ra, trọng tâm không có vật giữ, theo quán tính liền ngả người ngã về phía trước.
Thấy mình sắp u đầu, Thẩm Mộng Phàm nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần bị cốc mạnh xuống sàn một cái, nhưng đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo cậu kéo lại vào trong lòng.
Thẩm Mộng Phàm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai liền vòng tay qua ôm lấy người trước mặt, vừa khóc lớn vừa gọi - Tống thúc thúc, con sợ. Tại sao giờ người mới xuất hiện, bọn họ dọa chết con rồi.
Khác với bộ dáng mạnh mẽ, miệng chửi té tát thì giờ chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn, bị người khác khi dễ, trông yếu đuối, dễ bị hoảng sợ.
Tống Ôn Trạch nhìn người trong lòng mình, khuôn mặt không giấu được vẻ chiều chuộng, nụ cười trên môi càng nhếch lên, nói - Rồi, ta xin lỗi, ta tới trễ. Về nhà, ta bù cho con, có được không?
Thẩm Mộng Phàm gật đầu, đoạn cơ thể đột nhiên bị bồng lên cũng không hề phản kháng, rúc trong lòng Tống Ôn Trạch như một đứa trẻ cần được an ủi.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nhìn về phía Bách Thuận đang ngồi, nói - Tuỳ. Tôi chỉ muốn có một lời giải thích thỏa đáng. Anh hiểu ý tôi chứ?
Bách Thuận gật đầu, giơ bàn tay lên liền ra lệnh cho đám vệ sĩ - Dọn dẹp đi.
Đám vệ sĩ hiểu ý, lập tức chạy ra phong tỏa hiện trường rồi đuổi những người không liên quan ra chỗ khác, không gian yên tĩnh vô cùng.
Tống Ôn Trạch không mấy quan tâm, không nói câu nào liền rời đi, để lại Bách Thuận ngơ ngác nhìn từ phía sau.
Đám đông bị đuổi, họ vừa đi vừa bàn tán xôn xao, dư luận sau một phen gia cố thì tin đồn càng lan nhanh hơn, càng khó giải thích hơn.
Chẳng mấy chốc, tin đồn Thẩm Mộng Phàm của Thẩm thị bị một người đàn ông bí ẩn bao nuôi, nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ khá yên bình.
- Ở đây, giao cho các người, không có chuyện gì thì đừng gọi ta.
Bách Thuận lau bàn tay đầy máu của mình, không có lấy một cảm xúc gì dẫm lên thi thể của Vương Long mà bước qua, chỉ nói một câu duy nhất rồi xoay người bỏ đi.
Đám vệ sĩ quá quen thuộc với cách hành sự bất thường này rồi, chỉ cúi xuống hô - Vâng.
…****************…
Rầm~~!!
Cánh cửa phòng bật mở ra, Tống Ôn Trạch ôm Thẩm Mộng Phàm trên tay, ném thẳng xuống chiếc giường rộng lớn trước mặt.
Thẩm Mộng Phàm bị ném như vậy, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức, ươn ướt như rỉ máu vậy.
Toan định nói gì đó, Tống Ôn Trạch bóp cằm Thẩm Mộng Phàm nhấc lên cao, môi hắn lập tức hạ xuống hôn Thẩm Mộng Phàm nhằm chiếm đoạt lấy mật ngọt trong đó.
Thẩm Mộng Phàm chẳng cựa quậy được, chỉ biết nương theo chuyển động của Tống Ôn Trạch mà hít thở, hai mắt ướt át nhắm lại để lộ ra hai hàng nước mắt chảy ngược xuống.
Tống Ôn Trạch đè Thẩm Mộng Phàm xuống giường, không có lấy một câu hỏi thăm mà lật ngược người cậu lại nói - Lúc ở đó nhìn oai phong lắm mà, bị người ta bắt nạt chỉ biết gọi ta ra giải vây. Cháu đây là, không coi ta là người sao?
- Cháu hức, hức… Không có.
Thẩm Mộng Phàm có giải thích thế nào, Tống Ôn Trạch cũng không nghe lọt tai câu nào.
Cậu bị Tống Ôn Trạch giày vò suốt hai tiếng đồng hồ, cũng chẳng biết mình đã ngất từ khi nào. Chỉ biết, lúc mở mắt tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ở trong phòng của chính mình, bên ngoài trời qua ô cửa kính ban công đã tối đen như mực.
Không gian yên tĩnh vô cùng, ánh trăng chiếu thẳng vào trong phòng thật sự rất sáng. Thẩm Mộng Phàm bước xuống giường, đi tới phía cửa kính ban công, mở ra bước ra đó.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng hôm nay, vừa tròn vừa sáng giống hệt cái đêm đó, cái đêm đầu tiên Tống Ôn Trạch xuất hiện trước mặt Thẩm Mộng Phàm, nhớ lại cậu không khỏi bật cười thành tiếng.
Lần đó, cậu mới chỉ 5t, chỉ vì tức giận với ba mình mà tự ý bỏ ra ngoài. Lúc nhận ra, đã thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ, dáo dác nhìn xung quanh nhưng toàn là gương mặt xa lạ.
Thẩm Mộng Phàm cũng không biết tại sao, vì lý do gì mà bản thân chỉ cần liếc mắt một cái liền lập tức nhận ra Tống Ôn Trạch, ở trong đám người qua lại mà ngồi trốn một góc uống rượu.
Tống Ôn Trạch lúc đó thật bơ vơ, không có lấy một người dám lại gần cũng không có ai bầu bạn, cũng có thể vì vậy mà Thẩm Mộng Phàm dù vẫn còn là một đứa trẻ, không biết gì mà lao tới ôm chân đối phương.
Hắn đang ngẩng đầu uống rượu, đột nhiên có cảm giác thứ gì đó ôm chặt chân mình, cúi xuống liền thấy một cậu bé trai dễ thương buổi sáng mới gặp.
- Tiểu Mộng Phàm, phải không?
Nghe Tống Ôn Trạch hỏi vậy, Thẩm Mộng Phàm vui mừng gật đầu nói - Chú cảnh sát vẫn nhớ tên con sao? May quá.
Tống Ôn Trạch bỏ chai rượu trên tay xuống, để bên cạnh rồi cúi xuống ôm Thẩm Mộng Phàm lên ngồi trên đùi mình, hỏi - Sao tối vậy, lại ở đây? Ba con đâu?
Thẩm Mộng Phàm đáp - Con bỏ ra ngoài đó. Ba suốt ngày bắt con học, con chỉ mới 5t thì học được cái gì chứ vậy mà lúc nào cũng nói, muốn tốt cho con. Ngày nào cũng bảo, sau này con sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp của gia tộc, nói cái gì mà cháu đích tôn thì cái gì cũng đều phải giỏi.
Tống Ôn Trạch nói - Họ có lẽ, thật sự chỉ muốn thứ tốt nhất giành cho con thôi. Con là cháu đích tôn, là cháu trai duy nhất của Thẩm gia, bọn họ đặt rất nhiều hi vọng lên người con.
Thẩm Mộng Phàm ngây thơ nói - Con biết chứ nhưng vẫn cảm thấy tủi thân ah? Bọn họ muốn sao thì con làm vậy, nhưng bọn họ dường như quên con vẫn là một đứa trẻ con 5t, là cái tuổi ăn chơi ngủ không suy nghĩ gì.
- Bọn họ,… - Tống Ôn Trạch đột nhiên bị cắt ngang, miệng bị Thẩm Mộng Phàm bịt lại nói - Được rồi dừng tại đây thôi!!
Tống Ôn Trạch gật đầu.
Thẩm Mộng Phàm cười tươi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng tròn vành thật đẹp làm sao, miệng không báo trước nói - Thật đẹp!
Nhìn Tống Ôn Trạch lại tiếp - Nhưng chú cảnh sát là đẹp nhất, vừa giỏi vừa đẹp trai. Nếu con là con gái, lớn lên nhất định sẽ cưới chú?
- Chứ không phải, con gả cho chú sao?
- Con là cháu đích tôn, dù là nữ cũng không gả đi được, chỉ có thể để chú cảnh sát ở rể thôi.
- Vậy thì, không được rồi. Chú cảnh sát chỉ thích người phụ nữ biết chăm sóc chồng con, biết quán xuyến việc nhà.
- Chậc, chậc, chậc! Chú cảnh sát thật biết nghĩ ha? Ở đâu, tìm được người phụ nữ như vậy?
- Ai mà biết gì chứ? Có thể 10 năm nữa, khoảng cách tuổi tác dài ngắn cũng không sao, con xem có phải không?
- Chú, chú cảnh sát… thật biết đùa ah? Nếu đối phương là một nữ sinh, mười mấy tuổi chú cảnh sát vẫn cưới sao?
- Ưkm~~ Cũng có thể đó.
Thẩm Mộng Phàm gật đầu, giọng run run hỏi - Vậy, cháu chắc cũng được nhỉ?
Tống Ôn Trạch không nghe thấy cậu nói gì, ghé sát tai vào người Thẩm Mộng Phàm hỏi lại - Tiểu Mộng Phàm, con vừa mới nói gì vậy?
Thẩm Mộng Phàm giật mình ngẩng đầu lên, suýt chút nữa liền chạm vào môi Tống Ôn Trạch, khoảng cách hai người rất gần.
Tống Ôn Trạch chăm chú nhìn người trước mặt, đợi câu trả lời đến cuối vẫn không nghe thấy.