Quỷ Vương cùng Lung Tuyền đang đấu pháp đến giai đoạn gay cấn. Đột nhiên không biết từ đâu, một thân ảnh trần trùng trục lao nhanh ra.
Quỷ Vương tưởng là Lung Tuyền viện binh tới.
Lung Tuyền thì tưởng là Quỷ Vương đồng loại.
Cả hai không hẹn mà cùng dừng tay quan sát, ánh mắt lăm lăm đề phòng.
Nhưng khác với suy nghĩ của cả hai, chỉ thấy thân ảnh kia không nói không rằng, trường thương trong tay lóe lên một cái, nhắm ngay Lung Tuyền phóng tới thiệt lẹ.
Lung Tuyền khuôn mặt người chết trở nên hung tợn, hai mắt trợn lên, giận quá thét lớn:
- Đáng chết!
Rồi ngay lập tức rút pháp bảo từ trong túi, quăng lên không trung nghênh cự.
Gã vốn con nhà số má, phụ thân là Nguyên Anh trưởng lão, mẫu thân là Kim Đan hậu kỳ, trên người không ít đồ tốt trưởng bối ban cho. Bình thường đối phó tu sĩ Kim Đan dư xài. Nhưng Nguyên Phục bây giờ là Khí Cảnh Luyện Thể. So với Kim Đan Luyện Khí đâu chỉ mạnh hơn một chút?
Đợi gã kịp thò tay vào túi thì thanh trường thương kia đã phóng tới trước người rồi.
Nghe “Phập” một tiếng.
Trường thương cắm thẳng vào đan điền Lung Tuyền, lút tới tận chuôi. Cán thương rung lắc, để lộ thân thương sáng loá, tuy chạm trổ tinh xảo nhưng linh lực tỏa ra thô sạn, chính là một kiện Linh Bảo tầm thường.
Lung Tuyền hai mắt trắng dã, thật không dám tin.
Mẹ nó! Tu sĩ đấu pháp, trước chẳng phải nên có một hai câu ngoan thoại. Xong mới đến thần thông pháp chú giao đấu, cuối cùng lại so pháp bảo… Kẻ này, lại dùng Linh Bảo đâm chết ta?
Gã biết mình cách giờ chết chẳng xa, không thể không buông bỏ cơ duyên. Nghĩ thế, bèn khiêu động thần hồn muốn rời bỏ thân xác. Nào ngờ, thanh trường thương kia truyền đến một luồng hấp lực, khiến gã không tài nào thi triển thần hồn xuất khiếu được.
Trong bụng Lung Tuyền hoảng kinh, còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì Nguyên Phục thân ảnh đã áp sát lại gần. Một chưởng hung hăng vỗ xuống đầu y. Môn Bàn Long Chưởng Pháp nguyên là phàm tục võ học. Bây giờ trong tay tu sĩ Luyện Thể Khí Cảnh thi triển ra lại đầy uy lực phi thường.
Lung Tuyền rên cũng không kịp rên, đầu óc bị kình lực chấn nát tươm.
Chưa dừng lại ở đó, Nguyên Phục còn không để cho Quỷ Vương đứng đầu kia kịp phản ứng. Rút thanh trường thương đang cắm ở bụng Lung Tuyền. Lại một kích tương tự bắn về phía nó.
Luyện Thể tu sĩ đấu pháp cực kỳ đơn giản. Một là so tốc độ, hai là so nhục thân, ba mới là so đấu kỹ. Ở tiền kỳ cảnh giới, tu sĩ Luyện Thể yếu thế hơn ở mặt công kích từ xa, linh lực thiếu thốn. Nhục thân trên cơ bản kém xa các loại pháp bảo. Nhưng đến Khí Cảnh thì mọi chuyện lại đảo ngược, Khí Cảnh Luyện Thể đã có khả năng ngự không, nhục thân cải tạo so pháp bảo còn rắn chắc. Lúc đấy, ngoại trừ công kích thần hồn hoặc kiểu đánh “hit and run”, Luyện Khí tu sĩ đã không còn cách nào khác để đấu lại.
Quỷ Vương cùng Lung Tuyền đều thuộc loại đánh vào hồn phách, nếu để bọn họ phát hiện ra điểm yếu. Mặc cho hai gã tu vi thụt lùi, Nguyên Phục vẫn không tự tin có thể thắng được.
Quỷ Vương phản ứng có thể nói là nhanh nhạy, gã thấy Lung Tuyền tao ngộ ám thủ. Thân hình muốn hóa thành luồng khói đen chạy đi mất.
Nguyên Phục nào để gã được như ý? Kích Kỳ Hậu thương pháp vừa ra, mũi thương kêu vút lên một tiếng như sáo kêu bay vụt đi. Đồng thời hai chân dẫm lên không trung như đất bằng, thân pháp Hoá Địa Vi Kinh thi triển. Chớp mắt đã xuất hiện ngay phía sau lưng Quỷ Vương. Một chuỗi hợp công thuần thục thi triển ra tựa như đã làm đi làm lại trăm ngàn lần.
Hai tay hắn chụm lại thành song chưởng vỗ mạnh vào luồng khói đen. Nghe “Bình Bình” hai tiếng lớn, thân ảnh vốn mờ ảo của Quỷ Vương bị chấn động, không tài nào độn pháp tránh đi được. Vừa lúc trường thương bay tới, cắm phập vào miệng gã. Nguyên Phục biết đây là Cửu Chuyển Thi Khôi, độ cứng rắn nhục thân không so mình kém. Nên lúc ném thương đi đã cố ý nhắm vào miệng gã. Trên cơ thể con người, dầu có cứng rắn đến đâu cũng phải có điểm yếu, Thi Khôi cũng vậy.
Trường thương mặc dù không đâm xuyên được đầu Thi Khôi, nhưng Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công của Nguyên Phục có thể hấp thụ hồn phách. Quỷ Vương rú thảm cũng không kịp kêu, hồn phách đã bị Phục hút sạch không còn một mảnh.
Nguyên Phục bây giờ chỉ thấy đầu óc thanh minh, từng luồng hồn phách kẻ địch bị đánh tan, luyện hoá, hấp thụ. Một chuỗi quá trình lặp đi lặp lại mấy chục lần. Khiến thần hồn hắn ngày càng bành trướng. Trong thức hải chu vi trước đây chỉ là một cái ao nước nhỏ, bây giờ đã lớn ngang một cái hồ. Tuy nước bên trong có chút hỗn tạp, nhưng không phải tu sĩ cùng cấp có thể so sánh.
Hắn thở ra một ngụm trọc khí, túm lấy hai bộ thi thể ném về phía Đoạn Ngọc Tình, bảo:
- Đây là hai cái. Còn cần gì thêm không?
Toàn bộ quá trình từ lúc cầm thương chạy ra, tới khi nhặt xác còn chưa kịp một cái hơi thở. Đợi lúc Đoạn Ngọc Tình nghe tiếng bịch bịch bên tai, thì trước mặt đã có thêm hai cái xác không hồn rồi. Trong lòng nàng không khỏi kinh hãi vạn phần, ấp úng nói:
- Chuyện ở Kiều Gia trang ta… nô tỳ có thể tự nhận về mình hết. Đảm bảo không liên lụy tới chủ nhân. Nhưng chủ nhân tốt nhất vẫn là đi bên ngoài một đoạn thời gian, khi mọi chuyện ổn định hẵng quay trở về.
Đến cả xưng hô cũng đã chuyển thành nô tỳ với chủ nhân. Xem chừng là bị dọa sợ quá.
Nguyên Phục không rảnh quan tâm mà ngạc nhiên hỏi lại:
- Chẳng phải Ma Cốc có Hồn Đăng đó sao? Nếu ta không về, bọn họ có hay không dùng Hồn Đăng trù yểm ta?
Đoạn Ngọc Tình lắc đầu, đáp:
- Trước thì có thể, nhưng từ khi chủ nhân Cửu Chuyển Kim Thân. Đã được Thiên Đạo che giấu số mệnh. Dù có tài bói toán thông thần cỡ nào cũng không tính được trên đầu chủ nhân. Chớ nói chi thủ đoạn yếu kém trù yểm?
Nguyên Phục nghe thế, trong bụng cả mừng. Nếu nói như vậy, chẳng phải hắn đã có thể thoát đi cái này âm phủ tông môn? Ha ha ha, ta chính là từ nay trở đi trời cao mặc chim bay, bể rộng mặc cá lặn. Đợi tu vi đại trướng, sợ gì cái này Ma Cốc?
Nhưng không để hắn vui mừng được lâu, Đoạn Ngọc Tình lại nói:
- Tuy là không tính toán được chủ nhân số mệnh. Nhưng Ma Cốc cũng đã lường trước được tình huống này. Nên mấy đời trước trưởng lão có sáng chế ra một bộ đổi mệnh chi pháp. Lấy tính mệnh của một tu sĩ đồng cấp, lại dùng hiến tế thuật cộng thêm Hồn Đăng. Từ đó xác định ra vị trí.
Dừng một chút, Đoạn Ngọc Tình lại nói:
- Bất quá, cái đổi mệnh pháp này chỉ có thể tính toán ra vị trí chủ nhân nhất thời. Đại giới lại quá cao. Trừ khi là phản đồ, nắm giữ thông tin cực kỳ bí mật của Ma Cốc. Nếu không cũng không đến mức phải vận dụng nó.
Nguyên Phục nghe xong hơi nhíu mày, mẹ nó cái này âm phủ tông môn thật cẩn thận. Người tài tuy nhiều, kẻ điên cũng không thiếu.
Nguyên Phục trầm tư trong chốc lát, rồi nói:
- Vậy ta ở bên ngoài một đoạn thời gian, mọi việc ở đây ngươi tự mình giải quyết tốt. Chớ lẫn lên đầu ta.
Đoạn Ngọc Tình chợt hỏi:
- Không biết chủ nhân dự định đi đâu?
Nguyên Phục cười đùa đáp:
- Ta định vào cái Hoàng triều nào đó ở tạm, có khi lúc ta và ngươi gặp lại. Ta đã thành một nước Tể Tướng rồi cũng nên.
Nghe đến đấy, hai mắt Đoạn Ngọc Tình sáng lên, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế, không hổ Thần Toán. Chủ nhân đây là dự định đánh sâu vào Đại Uy Hoàng Triều nội bộ.
Nguyên Phục thấy nàng lầm bầm cái gì mà Đại Uy hay không Đại Uy, nghe không hiểu chi sất. Đoạn không biết từ đâu lấy ra tám cái túi trữ vật, quăng cho nàng rồi nói:
- Ta đi đâu từ từ khắc tính. Ngươi cứ làm việc của mình là đủ. Mấy cái túi trữ vật này cứ lấy mà dùng, coi như bù đắp chuyện ngươi mất tu vi.
Nói rồi quay người bỏ đi mất. Lưu lại Đoạn Ngọc Tình ngồi thơ thẩn một mình. Nàng vội mở xem, trong tám túi thì thấy có một phần là của Lung Tuyền cùng mấy người tham gia lần này điều tra Kiều Gia trang. Còn lại hai cái không biết là của ai.
Không vội kiểm tra chiến lợi phẩm quá sớm, Đoạn Ngọc Tình nhân cơ hội hai cỗ thi thể còn chưa tán hết linh lực, bàn tay bấm niệm pháp chú. Nàng há miệng, phun ra một luồng khói hồng. Từ trên hai cỗ thi thể, từng luồng khói đen, xanh đan xen vào nhau bị dẫn ra bên ngoài, quện lẫn thành một đoàn, bị Đoạn Ngọc Tình một hơi hút hết vào trong bụng. Tu vi của nàng cũng từ Luyện Khí hai tầng dần dần tăng lên, mãi tới Trúc Cơ Sơ Kỳ mới thôi.
—
Đây lại nói về Thiên Ma Cốc, chính là Ma Đạo tông môn. Mỗi ngày tử vong đệ tử số lượng không phải ít.
Nhưng ma đạo vẫn là ma đạo, chết người phải tra rõ đầu đuôi ngọn ngành. Tra không được, mặc cho ngươi có liên lụy hay không liên lụy, cứ giết trước rồi tính. Vậy nên, đệ tử Ma Cốc khi hành tẩu rất ít được người chào đón. Cũng rất ít bị người nhắm tới, dù sao không ai muốn trêu chọc cái này ổ kiến lửa.
Đoạn Ngọc Tình lần này về tông, khi mới báo lên số người tử nạn. Tên đệ tử ghi chép cùng “Ừm” một tiếng. Chỉ bảo là cao tầng sẽ cho người tới xem xét, hoàn toàn không có ý tứ tra rõ. Nhưng khi nghe tới cái tên Lung Tuyền không khỏi giật bắn mình, tay cầm bút hơi run run, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi nói cái kia Lung Tuyền… Con của Lung Uyên Lão Ma?
Đoạn Ngọc Tình gật đầu coi như đáp.
Tên đệ tử ghi chép nuốt một ngụm nước bọt, lau mồ hôi rồi nói:
- Cái này ta không làm chủ được. Mỗi ngày đệ tử Cốc ta tử nạn không phải số ít. Nhưng đều không liên luỵ quá sâu. Cái kia Lung Tuyền gia thế khủng, ta phải báo lên trên mới được.
Đoạn Ngọc Tình nói:
- Được, ngươi cứ y lời mà báo. Ta là đệ tử Diễm Linh nhất mạch, họ Lưu tên Thải Phượng.
Nói rồi quay người bỏ đi, mặc cho tên đệ tử ghi chép kia tay lau mồ hôi liên tục.
Ma Cốc a! Trước nay cũng chưa thấy kẻ nào hung như vậy. Con trai Trưởng Lão nói giết liền giết.