Nguyên Phục hoảng sợ! Đừng coi hắn ở giang hồ bằng một cây hắc thương tung hoành. Đứng trước người tu tiên, hắn chút võ công này không hề có sức phản kháng.
Đọc tiên hiệp quá nhiều, khiến Nguyên Phục đối với thủ đoạn của người tu tiên vừa hướng tới, vừa hãi hùng.
Phá núi mở sông, chỉ là trò trẻ con. Vậy mà hệ thống này…
Phục mặc niệm trong lòng: “Dừng lại!” Không biết bao nhiêu lần. Nhưng mặc cho hắn có làn trò gì đi chăng nữa. Hệ thống vẫn cứ điều khiển cơ thể hắn xông qua trận pháp.
Nguyên Phục tức muốn thổ huyết. Hắn kiếp này hành tẩu giang hồ chưa bao giờ thấy tức như vậy. Hắn hiện tại hoàn toàn không cách nào khống chế chính mình thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hệ thống điều khiển.
Nháy mắt, Nguyên Phục đã đi gần sát vào, chỉ cần thêm một bước là có thể hoàn toàn xâm nhập. Nhưng đứng ở đây cũng không hề ảnh hưởng tới tầm nhìn của hắn.
Quả nhiên không hề sai, ở bên trong đang có hai tu sĩ đấu pháp.
Chục năm bôn tẩu, không thấy một gã tu tiên nào. Đêm nay vậy mà thấy tới tận hai. Vận khí cứt chó!
Ánh lửa bắn tung toé, hai người kia ngự không mà đứng. Nguyên Phục không biết ngự không phải tu vi cấp bậc như thế nào mới làm được. Nhưng cho dù là cấp nào thì hắn quả quyết không phải là đối thủ.
Cao thủ giang hồ max cấp như hắn còn chưa thể ngự không được!
Hai người kia một nam một nữ.
Nữ mặc áo trắng, một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa. Xung quanh nàng được một luồng sáng bao bọc, ba thanh phi kiếm lơ lửng sau lưng. Bảy thanh phi kiếm khác không ngừng công kích đối thủ.
Nam tu sĩ kia mặc đồ kín mít, đeo mũ trùm đầu nên Phục cũng không thấy rõ mặt mày. Nhưng xung quanh y huyết khí nổi lên như sương. Bên người y có trên chục khoả đầu lâu, không ngừng va chạm với phi kiếm. Ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Nhìn cách chiến đấu kiểu này, Phục trong bụng tự nhủ nam tu sĩ này khả năng cao là cái Ma Tu, hơn nữa là một cái liên quan tới Máu, Ma Tu. Tiểu thuyết toàn viết kiểu đấy!
Dường như cảm nhận được thanh thế hai người kia tỏa ra quá kinh khủng. Hệ thống cũng không tiến thêm bước nào, mà lặng yên chờ đợi. Nguyên Phục không ngừng thử lấy lại quyền điều khiển thân thể, nhưng đều uổng công.
Giờ khắc này, Nguyên Phục cảm nhận được đến thời điểm hoảng loạn khi chơi game mà bị nghi vấn hack. Nhắm mắt, mở mắt, acc mất!
Hệ thống này, ta không cần!
Mẹ nó, dù sao cũng tiến vào. Lùi cũng chết, tiến cũng chết. Đều là đường chết!
Buông bỏ phản kháng, Nguyên Phục tâm tình lúc này tựa như cô gái nhà lành, bị đám du côn ức hiếp. Không còn sức phản kháng, bày ra thân thể mặc cho bọn chúng chà đạp. Chỉ mong lát nữa chết nhanh nhanh một điểm, đừng để lọt vào tay gã Ma Tu kia. Muốn sống không được, chết không xong.
---
Cẩm Ngân vốn là một tên nội môn đệ tử của Thiên Ma Cốc.
Thiên Ma Cốc tôn trọng cường giả, mặc cho người tu luyện ma công, xem sinh mạng như cỏ rác. Chỉ cần đủ mạnh; ngươi nói, làm cái gì cũng đúng.
Cẩm Ngân tu luyện một môn huyết thuật, cần máu huyết phàm nhân làm tế phẩm. Vậy nên hắn lựa chọn một số hoàng triều phàm giới, âm thầm bố trí Huyết Ma trận. Đến nay đã đồ diệt năm tòa thành trì, dưới tay hắn chết không biết bao nhiêu nhân mạng.
Mấy ngày trước, Cẩm Ngân âm thầm trà trộn vào Đông Minh Hoàng Thành. Ở khắp nơi chôn trận đồ, lại giấu mắt trận trong Hoàng Cung. Còn bản thân thì nghỉ ngơi ở tòa bỏ hoang Đông Cung. Chỉ đợi tối nay kích hoạt Huyết Ma trận. Huyết tế toàn thành.
Nào ngờ hành động của hắn đã bị chính đạo Lưu Thuỷ Kiếm Tông đệ tử theo dõi. Đợi hắn sắp kích trận liền âm thầm đánh lén, suýt khiến Cẩm Ngân thân tử đạo tiêu.
Giữa lúc hắn đang đấu pháp cùng nữ kiếm tu, chợt cảm nhận được một đạo khí tức xâm nhập trận pháp.
Cẩm Ngân ánh mắt liếc qua xem kẻ xâm nhập là ai, giây lát thốt lên ngạc nhiên:
-Là Phàm nhân! Sao có thể?
Giữa lúc Cẩm Ngân phân tâm, một đạo phi kiếm lách qua mấy khoả đầu lâu. Nhắm đan điền hắn mà đâm tới thật lẹ.
Cẩm Ngân hãi nhiên, lập tức thi triển độn pháp muốn né đi.
Nữ kiếm tu kia cười lạnh, quát:
-Muốn trốn!? Hỏi qua phi kiếm ta chăng?
Lời vừa dứt, bốn đạo phi kiếm khác độn không mà bắn tới. Phong tỏa tứ phương, kiểu này cho dù gã độn pháp né được một kiếm cũng không thoát khỏi.
Cẩm Ngân sắc mặt quyết tuyệt, gầm lên:
- Ngụy đạo! Ta chết cũng phải kéo mi đi cùng.
Nói rồi mặc kệ phòng thủ, tay nắm pháp quyết. Mấy chục khoả đầu lâu há miệng, lao về phía nữ tu.
Giữa lúc đấy, thanh phi kiếm cũng đã đâm xuyên vào đan điền Cẩm Ngân. Nhưng mặt gã không hề biến sắc, quát:
- Bạo!
Chục khỏa đầu lâu nổ tung giữa không trung. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng tựa hồ đều bị một bức tường vô hình ngăn cản. Không cho tiết ra ngoài.
Nguyên Phục sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì loạn thành một nùi: “Mạng ta xong rồi, mạng ta xong rồi… Nhất niệm hoá tiên không thấy. Chỉ thấy một đầu thăng thiên a!”
Bên trong toà trận pháp khói bụi mịt mù, nhưng đứng bên ngoài nhìn vào lại chẳng thấy gì.
Nguyên Phục đứng yên hồi lâu, tưởng chừng như hệ thống đã bỏ mặc. Đột nhiên hệ thống rốt cuộc cũng động, điều khiến thân thể hắn đi một bước cuối cùng xâm nhập vào trận pháp.
Lúc này Phục mới nhìn rõ quang cảnh bên trong. Chỉ thấy nữ tu cùng gã nam tu kia đều trọng thương, cả hai ngồi xếp bằng. Tạo thành thế đối đầu, ai đứng dậy trước người đó thắng.
Thấy hắn nước vào, Cẩm Ngân cười khẽ, nói:
- Tiểu hữu đứng xem đã lâu, bây giờ mới chịu lộ mặt. Huyễn trận tại hạ bày ra, không phải Trúc Cơ không thể phá. Tiểu hữu từng bước đi vào, vậy mà không ngộ nhập lạc lối. Quả là thiên ý sắp đặt, tiểu hữu với ta chính là có duyên!
Trước bụng Cẩm Ngân còn cắm một thanh phi kiếm, nhưng gã điềm nhiên coi như không. Hiển nhiên là đã có cách ứng đối.
Thấy có phàm nhân đi vào trận pháp, nữ kiếm tu sắc mặt khẽ biến. Bây giờ thân mang trọng thương, thực lực mười không còn một, chỉ một phàm nhân cũng đủ giết nàng. Lại thấy Ma Tu kia niềm nở đón tiếp, nàng nghiến răng khinh thường hừ nhẹ một cái. Cũng không thèm lôi kéo làm quen.
Nguyên Phục không thèm trả lời, bước thẳng đến trước mặt Cẩm Ngân. Cúi người thò tay lấy trong ngực gã ra một cái túi, một loạt động tác nhanh nhẹn mà thành thục. Tựa như làm qua trăm ngàn lần.
Cẩm Ngân mặt tái đi vì giận. Gã cố khắc chế sát khí, cười lành nói:
-Tiểu hữu quả nhiên tinh mắt. Trong này có chút ít đan dược cùng pháp bảo. Tại hạ có thể cho tiểu hữu tất cả. Chỉ cần tiểu hữu giết tên nữ tu kia. Không chỉ túi trữ vật, mà tại hạ có thể hướng Tông môn vì tiểu hữu cầu thành Tiên chi pháp.
Nguyên Phục mặt không đổi sắc, lấy từ trong túi trữ vật ra một viên đá màu đen.
Cẩm Ngân vừa ngạc nhiên vừa tức đến nổ phổi, không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt ngày càng tái mét.
Phàm nhân sao có thể mở túi trữ vật!?
Nguyên Phục không có tâm tình mà quan tâm. Hắn bây giờ chỉ muốn chạy!
Hệ thống lúc này mới vang lên:
Nguyên Phục chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, trong đầu nhiều hơn một đoạn ký ức công pháp.
Chưa kịp định thần thì hệ thống lại nói:
Đan điền lại một trận nóng lên, chân khí hơn chục năm tích luỹ không ngừng co hẹp lại thành một đoàn. Dựa theo “Bát Môn Ma Công” mà vận hành.
Giây lát, toàn bộ chân khí bị áp súc, rồi biến đổi thành một loại năng lượng kỳ dị. Tràn đầy bạo ngược, giận dữ.
Hệ thống một loạt tao thao tác, cướp túi, lấy đồ, ngồi xuống, tu luyện.
Mặc kệ ánh mắt kỳ dị của Cẩm Ngân.
Kẻ này gan thực đủ lớn!?
“Hệ thống! Có thể hay không tìm chỗ không người tu luyện?”
“Nếu không giết hai người này trước cũng được a…”
“...!?”
Nguyên Phục trong lòng có một ngàn đầu xe tải chạy qua. Hắn không ngừng thử câu thông hệ thống.
Hệ thống mặc kệ, tựa như bị điếc đồng dạng. Tiếp tục chú tâm tu luyện.
Chỉ trong thoáng chốc, Nguyên Phục từ một gã phàm nhân. Khí tức quanh người không ngừng dâng cao.
“Bát Môn Ma Công” là công pháp Luyện Thể. Theo như trong ký ức công pháp. Luyện thể một đường, chia làm bốn cấp độ cơ bản.
1/ Tinh (tương đương Luyện Khí Kỳ)
Có ba giai đoạn: Kích, Nhập, Phá.
2/ Ngọc (tương đương Trúc Cơ)
Phân hai giai đoạn: Lập, Biến.
3/ Khí (tương đương Kim Đan)
Có hai giai đoạn: Hoá, Thôn.
4/ Thần (tương đương Nguyên Anh)
Có hai giai đoạn: Chuyển, Pháp.
Bây giờ, Nguyên Phục luyện chính là bước đầu “Kích”. Không ngừng dùng nguồn năng lượng kỳ dị kia kích thích cơ thể.
Môn này sở dĩ gọi “Ma Công” bởi vì tu luyện nó, phải trải qua các giai đoạn đau đớn cực kỳ. Không phải người ý chí kiên định không luyện được. Hầu hết công pháp luyện thể là dùng đan dược hoặc ngâm thuốc vượt qua ba bước “Tinh”.
Nhưng công pháp này bỏ qua toàn bộ công đoạn, đi theo đường tắt. Nhanh nhưng hiểm!
Cẩm Ngân từ giận chuyển thành kinh ngạc, rồi lại khâm phục. Hắn biết môn ma công này. Trước đây hắn cũng từng nếm thử, nhưng đau đến chết đi sống lại. Đi được nửa chừng, may thay có sư tôn đánh thức. Nếu không ngày hôm đấy hắn đã chết rồi.
Đau nhức đến chết đi sống lại. Tưởng chừng như có ngàn vạn cây kim, không ngừng đâm chích. Lại như nằm trên tổ kiến, ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải hệ thống đang điều khiển thân thể, giờ phút này chắc Nguyên Phục cầm đao tự sát đôi khi còn thoải mái hơn.
Thời gian ức chừng nửa nén nhang qua đi, Nguyên Phục khí tức dần dần biến đổi. Linh khí như sương, không ngừng vờn xung quanh.
Cẩm Ngân giật mình, nói:
-Khí tức này, kẻ này đã qua bước “Kích”. Bây giờ là đang “Nhập”, lấy linh khí nhập thể. Bước này thư sướng nhất, nhưng phía trước thiên đường là vực sâu. Bước “Phá” mới là khó nhất. Nếu qua được ba bước, kẻ này chính là thiên tài!
Trong lời nói của y không giấu vẻ khâm phục. Thiên Ma Cốc ngàn năm nay, chưa từng ai lấy điểm xuất phát là Phàm Nhân một bước luyện ba giai đoạn “Tinh” của Bát Môn Ma Công cả.
Trong đầu Nguyên Phục lúc này: “ … (Văng tục 1000 từ) … ”
Cuối cùng cảm giác đau đớn, khó chịu qua đi. Nguyên Phục chỉ thấy một trận mát lạnh, từng luồng khí lưu như nước cam tuyền, không ngừng du nhập thân thể.
Nguyên Phục lúc này tâm tình thư sướng, không khỏi nhớ “Bát Môn Ma Công”. Xem còn bao nhiêu công đoạn nữa thì hệ thống sẽ dừng tu luyện.
Hắn chợt đọc đến đoạn “Phá”. Nhất thời một trận ác hàn.
"Ngừng ngừng ngừng … Hệ thống lão ba ba, xin ngừng! Ta xin, ta quỳ lạy, ta van ngươi … Mau ngừng… Aaaaa…”
Hệ thống thờ ơ, tiếp tục công đoạn cuối cùng.
Phá!
Không phá, không thể lập. Minh tâm kiến tính, vứt bỏ phàm chất, thay đổi phàm cốt. Hóa thành tiên huyết, đúc nên thiên cốt. Nếu nhận bất chân, khán bất phá.
Nếu dõi theo những lời này trong “Bát Môn Ma Công”. Hắn sẽ phải phá bỏ xương cốt của mình, cùng thay đổi huyết dịch trong cơ thể. Nếu là ở thời hiện đại, một mũi amphetamine có thể giải quyết hết thảy.
Nhưng hiện tại hắn còn tỉnh táo a!
Theo thời gian từ từ trôi qua, Nguyên Phục khuôn mặt không có chút rung động nào. Nhưng trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng răng rắc, thất khiếu máu tràn ra như suối.
Mặc dù thế, hắn vẫn không rên lên một tiếng, thái độ điềm nhiên, cực kỳ buông lỏng. Tựa hồ như ăn cơm uống nước đồng dạng!
Cẩm Ngân trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn:
“Đây là cỡ nào tâm tính? Cỡ nào nghị lực? Cỡ nào ý chí?”
Bây giờ hắn đã không còn tâm tư đi giết Nguyên Phục.
Bởi vì hắn, Cẩm Ngân đã không còn tư cách giết đối phương!
Nếu lúc này Nguyên Phục nghe được lời trong lòng Cẩm Ngân, hắn nhất định sẽ gào lên:
-Mau giết ta, mau giết ta a! Ngươi là Ma Tu. Ma Tu phải độc ác điểm.