Lưu Ly Kinh thao thao bất tuyệt về món Pháp Khí lợi hại của mình. Ai nấy cũng đều tấm tắc khen là bảo bối.
Thái Huy cũng gật gật đầu, trong bụng lại nghĩ:
- Người này công phòng nhất thể, nếu đứng ở phương vị Lộc Tồn trong Lục Hợp Phá Quân trận là thích hợp nhất.
Nguyên lai, ý tứ của Thái Huy đề xuất, cũng không phải đơn giản chỉ là giới thiệu như vậy. Dù sao đám người bọn họ gặp nhau ngoài kia, sớm đã chào hỏi từ trước. Bây giờ nói ra cũng chỉ là loè mắt Long Kiệt mà thôi.
Tưởng chừng như dư thừa, nhưng trên thực tế ngay từ câu đầu tiên, Thái Huy tự nói ra thành tựu của mình, đấy chính cũng chính là manh mối.
Lục Hợp Phá Quân trận, cần sáu đạo quân cùng nhau phối hợp. Vừa hay, lúc này ngồi đây đều đủ sáu người. Có thể đoán được, ý Thái Huy muốn đề xuất rằng, có hay không mọi người cùng nhau liên thủ chống lại Long Kiệt.
Không thể không thừa nhận, kế sách này của gã mười phần nguy hiểm, chỉ cần Long Kiệt phát giác ra một chút manh mối thôi cũng đủ cả đám táng thân Ngục Tháp.
Nhưng cũng may, Long Kiệt tu vi cao siêu, mặc dù bị nhốt trong luyện ngục vẫn không chừa được thói kiêu ngạo. Xem đám người chỉ như con kiến hôi không hơn không kém, lòng nảy sinh chủ quan.
Thái Huy lăn lộn một tay lõi đời, sớm đón bắt được tâm thái này của Long Kiệt.
Bây giờ chỉ cần năm người hiểu ý gã, ắt cũng sẽ dùng cách tương tự. Giới thiệu ra điểm mạnh điểm yếu, từ đó Thái Huy có thể sắp xếp bọn họ hợp với phương vị trận pháp.
Quả nhiên, Nguyên Phục cùng Lưu Ly Kinh rất nhanh đã đoán được. Hai người vừa giới thiệu, cái trước trong tay có Linh Bảo trường thương. Chuyên về tấn công, chính là hợp với phương vị Thất Sát. Còn Ô Thiên Cơ trong tay Lưu Ly Kinh, phương vị Lộc Tồn là thích hợp nhất.
Kế sách tưởng chừng như tràn đầy sơ hở, lại trót lọt đến lạ thường. Lúc này đây, Nguyên Phục cũng không khỏi đối với Thái Huy mang vài phản cảnh giác.
Khi tới lượt Ngân Linh, nàng ta lấy hồ lô bên hông kia ra giới thiệu. Nghe bảo rằng, nó là một kiện Huyền Bảo, gọi bằng Tam Mệnh Toả. Một khi chiến đấu, miệng bình hướng về phía địch thủ, trong giây lát có thể khoá chặt nhục thân, thần hồn, khí tức của địch nhân rồi phóng ra phi đao.
Ngân Linh thành tựu cũng không có gì lớn, từng dùng Huyền Bảo đánh trọng thương một gã Nguyên Anh sơ kỳ tán nhân. Mặc dù tán nhân so với danh môn đại phái so ra kém trăm lần, nhưng Nguyên Anh vẫn là Nguyên Anh.
Còn về phía Quỳnh Nga, nàng có trên người một thanh Pháp Bảo - Lưu Thuỷ Linh Minh Kiếm. Được đích thân Tông chủ Lưu Thuỷ Kiếm Tông đúc thành. Chỉ có điều, nàng ta luyện còn chưa đến nơi đến chốn, thành thử lực sát thương có hạn.
Còn dư mỗi Trần Lập, y ngập ngừng một hồi rồi mới nói:
- Tại hạ Trần Lập, tán nhân. Sở tu Luyện Thể, chưa có thành tựu gì.
Đối với câu trả lời của Trần Lập, mọi người nghe xong rồi cũng không để ý quá. Dù sao gã cũng chỉ là tán nhân. Trong tu tiên giới, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, đã thế đều bị các thế lực lớn lũng đoạn. Cho nên, tán nhân trên cơ bản mà nói đều là người nghèo. Luyện tới cảnh giới như Trần Lập cũng coi như là thành tựu rồi.
Giây lát ai nấy đều giới thiệu hết, muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông. Nhưng vấn đề là, gió Đông ở đâu tới?
Nghĩ kế thì dễ, triển khai được mới khó. Chỉ cần sáu người bọn họ có sở động, Long Kiệt liền có thể ra tay trấn áp tức thì. Trừ khi câu kéo hắn được một giây thời gian, lúc đó Lục Hợp Phá Quân Trận có thể triển khai.
Long Kiệt đứng bên nhịn đủ lâu, khi đám người giới thiệu xong hết rồi mới trầm giọng nói:
- Các ngươi câu kéo thời gian cũng đủ dài, có thể tiếp tục được rồi. Bây giờ vòng hai, mời lựa chọn phương án.
Thấy Long Kiệt phản ứng như thế, đám người cũng không dám manh động.
Lưu Ly Kinh ánh mắt đảo qua như rang lạc, nghĩ chút rồi nói:
- Bây giờ thế này đi, chúng ta không biết ai mới là kẻ được chọn. Hay là mọi người cùng nhau đổi bài, mỗi người lấy cho mình một lá màu hỗn hợp. Như vậy vừa vặn không cần đoán mò, mà lại đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Năm người nhìn nhau, chốc lát đều đáp:“Được!”
Thế là đám người thay phiên nhau bấm vào [Lựa Chọn 5] Đổi bài ngẫu nhiên.
Chỉ riêng Nguyên Phục sớm đã có lá màu hỗn hợp từ trước, còn đang suy nghĩ vài vấn đề.
Thứ nhất, trận bài này thắng thua hắn đều có khả năng lên chầu ông bà, ông vải. Game này không thể chơi, chơi hết đều một đầu đường chết.
Thứ hai, làm cách nào có thể câu kéo đủ thời gian cho đám người bày trận. Chỉ cần câu kéo một khắc thôi là đủ rồi!
Thứ ba, nếu như sáu người liên thủ còn không đánh bại được Long Kiệt thì phải làm như thế nào?
Thứ tư, Trần Lập cùng Thái Huy… Hai người này có điểm kỳ lạ. Linh tính mách bảo cho hắn như thế. Mà Nguyên Phục từ trước đến nay luôn tin tưởng vào linh tính của mình. Coi chừng không chỉ Long Kiệt, mà còn phải đề phòng hai người này.
Một loạt suy nghĩ không ngừng quanh qua quẩn lại trong đầu hắn. Bất chợt, Nguyên Phục loé sáng, nảy ra một ý nghĩ.
Quyển trục mà Ngọc Thiên Cuồng đưa cho mình khi ở Luyện Ngục Sắt Thép, có khi chính là chìa khoá vượt qua cửa ải này cũng không chừng!?
Đối với tác phong của Ma Đạo, hắn không tin Ngọc Thiên Cuồng dễ dàng đưa cho mình phương pháp loại bỏ tác dụng phụ Bát Môn Ma Công như thế. Nhất là sau khi xác định những lời nói sau cùng của lão, khiến mình ngộ nhập Ngục Tháp Phàm Ăn. Chắc hẳn quyển trục này có điều mờ ám!
Nghĩ thầm trong lòng, Nguyên Phục tự nhủ:
“Chỉ mong Thiên Ma Cốc tiền bối không làm ta thất vọng. Tác phong nên giống Ma Tu một điểm.”
Chỉ có điều, làm sao khiến Long Kiệt mở ra quyển trục xem đây?
Nghĩ lại, lúc Thái Huy kể về trận pháp thành tựu, Long Kiệt có vẻ như nổi lòng tham. Không chỉ vậy, lúc hắn khoe trường thương, lúc Lưu Ly Kinh khoe Pháp Bảo. Ánh mắt Long Kiệt đều sáng lên, tựa như thèm muốn bảo vật không ngừng. Nếu dựa vào điểm này, hắn đôi khi có thể lợi dụng được.
Nguyên Phục nghĩ rất lâu, khi Thái Huy ngồi bên cạnh huých khuỷu tay mới giật mình bừng tỉnh. Giây lát, hắn không do dự bấm ngay vào [Lựa Chọn 1]
[Lựa Chọn 1] Nếu như “Kẻ Được Chọn” biết rằng mình được chọn thì bấm vào nút này. Nhưng nếu bấm sai, kẻ đó chết!
Đúng là không còn cách nào khác, dù gì hắn chọn phương án nào kết cục đều có chung một kết quả. Vậy sao không dứt khoát luôn ngay từ đầu?
Năm người còn lại kinh ngạc nhìn sang, bọn họ còn đang bàn bạc trao đổi bài đâu? Ngươi thì bấm rồi?
Nguyên Phục không để ý ánh mắt kỳ dị của mấy người, hắn liếc qua nhìn Long Kiệt, cười khẩy nói:
- Tiền bối, vãn bối đã chọn phương án này. Mong tiền bối đưa ra kết quả.
Long Kiệt mắt rồng nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Ngươi không sợ chết!? Ta không biết các ngươi có âm mưu gì, nhưng đây là địa bàn của ta. Muốn tìm đường sống trong chỗ chết cũng không phải dễ như vậy!
Nguyên Phục cười nhẹ, đáp:
- Tiền bối nghĩ quá, vãn bối nhờ ơn chiêu hiền đãi sĩ của Bát Hoàng Tử. Không thể không liều mình tham dự Tuế Nguyên Hội, âu cũng là đền ơn đáp nghĩa đó vậy.
Nói rồi chỉ sang Thái Huy, bảo:
- Vị này là của ta cấp dưới, thử thách của tiền bối hoặc là một người được sống, hoặc là năm người. Nếu vậy, hà cớ chi ta không dứt khoát chọn một cửa. Dù ai sống ai chết, cũng có một người thoát khốn, vì đó tiếp tục phò tá chủ thượng.
Long Kiệt cười lạnh, đáp:
- Ngươi cũng đủ dứt khoát, cái kia Bát Hoàng Tử đáng giá ngươi liều mạng như vậy?
Long Kiệt ở trong này mấy ngàn năm, đương nhiên chưa nghe qua thanh danh thối như cứt của Lý Công Thăng.
Chỉ nghe, Nguyên Phục lắc đầu, nói:
- Bát Hoàng Tử cũng bình thường thôi. Chẳng qua gặp được ta phò tá, không muốn dương danh thiên hạ cũng khó!
Long Kiệt nghe xong không khỏi ngửa cổ cười lớn:
- Ngươi cũng thật đủ tự tin. Ta sống lâu như vậy, đây là lần đầu thấy.
Nguyên Phục lấy quyển trục kia ra, đặt lên bàn rồi nói:
- Trong quyển trục này chứa đựng ta một đời tâm huyết. Bên trong có ghi lại Tam Thập Lục Kế, Binh Pháp Tôn Tử, cùng với đó là địa đồ chôn giấu tài bảo.
Nói rồi bảo với Thái Huy rằng:
- Nếu như một trong hai người chúng ta còn sống ra khỏi đây, nhất định phải dâng nó lên cho Bát Hoàng Tử. Vị trí thái tử sau này, dễ như lấy đồ trong túi ra đó vậy!
Thái Huy không hiểu ý của Nguyên Phục là gì, chỉ biết ậm ừ gật đầu. Cái gọi là Tam Thập Lục Kế, Binh Pháp Tôn Tử hắn là cũng lần đầu nghe thấy.
Nguyên Phục thấy biểu hiện của gã như vậy, bèn mở miệng nói:
- Tam Thập Lục Kế gồm ba mươi sáu kế sách, nhìn thấu tâm tư địch nhân, chính là thiên hạ đệ nhất sách lược. Có được nó, không khác gì Huyền Binh, Pháp Bảo.
Long Kiệt bản tính tò mò, lại thêm máu tham lam trong người. Nhất là khi nghe trong đó có địa đồ chôn giấu tài bảo, sớm đã không nhịn được, một tay khẽ hấp, quyển trục bay thẳng vào lòng bàn tay, đoạn cười lạnh nói:
- Ta ngược lại muốn coi coi cái ngươi bảo kế sách kia có gì ghê gớm.
Cái này cũng là một phần trong dự đoán của Nguyên Phục, từ một quyển trục không biết bên trong có gì, nói thành thiên hạ đệ nhất kế sách. Đấy gọi là Vô Trung Sinh Hữu, từ không nói thành có.
Sau cùng lại cố ý nói thêm một câu: “Địa đồ chôn giấu tài bảo!” Nhưng lại không nói sâu vào, cái đấy gọi là Phao Chuyên Dẫn Ngọc. Dùng mồi nhỏ, bắt con cá lớn.
Quả nhiên Long Kiệt đã dính bẫy, bây giờ chỉ trông Thiên Ma Cốc, Ma Tu không làm hắn thất vọng!
Long Kiệt đón lấy được quyển trục, không chờ đợi được mà mở ra xem luôn.
Giây phút mở ra, một luồng kim quang bắn nhanh ra như chớp. Nhắm vào thiên linh cái Long Kiệt mà bay tới thiệt lẹ.
(Chương này ta chưa hài lòng lắm, bất quá đăng luôn cho đủ chỉ tiêu.)