Nhắc tới cây Tản Thiên Tiễn vụt qua thiệt mau, hào quang tỏa ra chói lóa tựa cực quang.
Nhật Quang cùng Nguyệt Lung khiếp sợ, không ngờ tới Nguyên Phục sẽ có bảo bối ghê gớm như vậy. Cả hai tế ra pháp bảo cùng huyền bảo hòng ngăn cản thế công.
Trong thiên địa này, có tương xung tương khắc thì cũng có tương hợp, ánh sáng từ món Chiếu Quang Xạ Nhiệt khắc chế thiên hạ ô uế chi khí. Ám Nguyệt Song Quang trảm phá hết thảy nguyền thuật quỷ chú. Có thể xưng là khắc tinh của Ma Đạo.
Bất quá, cây Tản Thiên Tiễn thân làm từ Bất Tử Thần Thụ trên núi Tản Sơn, ban ngày có thể hấp thụ ánh sáng thái dương, ban đêm có thể ngâm mình dưới nguyệt quang mờ ảo. Mặc dù trấn áp trong tâm hỏa nhưng vẫn giữ được thanh thuần. Có thể nói gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đó vậy!
Thế nên, hai kiện bảo bối của Nhật Quang cùng Nguyệt Lung không thể nào ảnh hưởng tới, ngược lại còn bổ sung uy lực cho Tản Thiên Tiễn. Xung quanh mấy người ai nấy đều hãi nhiên. Chỉ riêng Cẩm Vân trước từng nghe Cốc Chủ nói qua mới hiểu rõ sự lợi hại.
Mắt thấy cây tiễn thế đi lại thịnh thêm mấy phần, hoàn toàn không hề bị suy chuyển. Nhật Quang cái chết lâm đầu, hoảng loạn thầm nhủ: “Chạy ngay đi, trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn!”
Ý nghĩ vừa dứt, gã đạp lên Chiếu Quang Xạ Nhiệt quày người chạy đi. Món bảo bối ấy chẳng khác nào xa luân, quay tít lên khiến không gian xung quanh hầm hập nóng lên dị thường. Nguyệt Lung bên cạnh phản ứng cũng không chậm, hai chân nàng ta đạp lên hai thanh đao, hoá thành vệt trắng bay vụt đi.
Hai người chạy đã nhanh, nhưng ngọn tiễn lại càng nhanh hơn.
Mắt thấy thần tiễn chỉ còn cách hai người chưa tới mấy chục trượng, đột nhiên Nguyệt Lung đá hai thanh đao bay vút tới Nhật Quang, quát:
- Nhớ báo thù cho ta!
Nhật cùng Nguyệt tương xung cũng tương hợp, hai thanh Ám Nguyệt Song Quang được Nguyệt Lung quán chú toàn thân pháp lực nhập vào Chiếu Quang Xạ Nhiệt khiến ánh sáng của nó ảm đạm đi. Đấy cũng là Nhật Thực đó vậy.
Nhất thời Nhật Quang như gắn tên lửa sau mông, phù một cái đã bay vút ra mấy trăm dặm. Tốc độ thật đáng kinh ngạc.
Nhưng Nguyệt Lung cũng vì thế mà bị một tiễn đâm xuyên óc, Câu Hồn Thanh Phong đồng thời thổi tới. Chẻ thân hình nàng ta thành mấy trăm phần, một trận huyết vũ từ trên không ào ào đổ xuống.
Nhật Quang hai mắt đỏ ngầu, gào lên thảm thiết. Nhưng y đã bay xa cả mấy trăm dặm, có về cũng chẳng kịp nữa rồi.
Thế là bốn tôn Nguyên Anh cùng Luyện Thể, bây giờ một tên thì bị thương đâm chết, một cái thì bị tiễn bắn chết. Thiệt hại khó thể tưởng được.
Uy danh Nguyên Phục cũng bắt đầu từ đây mà ra!
—
Đây lại nói về phía Tam Hoàng Tử, sau khi bại binh chạy dài về Bà Giang Khẩu thì gặp truy binh đuổi sát nút.
Lý Công Minh ảm đạm, ngẩng mặt lên trời mà than rằng:
- Ôi thôi, mệnh ta tới đây coi như tận. Chỉ tiếc chí nguyện chưa thành, thật đáng tiếc thay!
Giữa lúc đấy, không biết từ đâu có ba đạo binh mã xông ra phục kích, ngăn chặn thế tiến công của Ngũ Hoè cùng Cẩm Ngân. Nhìn kỹ lại thì chẳng phải ba huynh đệ họ Trương đó hay sao?
Ba người bọn họ tu vi mặc dù mới chỉ Kết Đan, nhưng kết hợp quân trận lẫn phục kích bất ngờ. Ấy là Chiếm được tiên cơ rồi.
Ngũ Hoè dù có tài dụng binh tới đâu, trong tình thế ấy cũng khó mà xoay sở. Còn Cẩm Ngân cậy tu vi vượt trội cũng thử sức một phen, chỉ có điều quân trận thành hình không khác gì mai rùa cứng rắn. Dầu cho sử bao nhiêu thuật pháp cũng chẳng nhằm nhò gì.
Trương Tế chỉ huy hai huynh đệ của mình, thành công cứu được Tam Hoàng Tử thoát khỏi hiểm cảnh. Thật là may mắn vô cùng!
Khi cả đám kéo nhau chạy về Thành Bát Lạc nằm phía đông Bà Giang Khẩu mới kiểm điểm lại binh mã, thấy mất gần sáu mươi vạn.
Ôi thôi! Trăm vạn hùng binh chỉ trong vòng một đêm còn lại có bốn mươi vạn. Cầm quân đánh trận như thế, quả là hiếm thấy trên đời.
Lý Công Minh được ba huynh đệ họ Trương cứu thoát, lòng mang cảm kích sâu nặng, truyền chỉ ban thưởng rất hậu. Lại mở tiệc khao thưởng ba quân.
Giữa lúc quân binh còn chưa hết hãi hùng mà khao tiệc như thế, Trương Tế đã có ý kháng nghị, nhưng Lý Công Minh lại nói:
- Chúng ta mới thua trận, lòng quân xao động. Nên ta phải làm thế để giữ an ba quân.
Trương Tế nghe rồi cũng không tiện phản bác.
Ngày hôm đó đang lúc họp mặt, ngọc giản bên hông Lý Công Minh sáng lên, y đem dán lên trước trán nghe thử. Lúc nghe xong sắc mặt không còn giọt máu, ngã phịch xuống đất hồi lâu không đứng dậy được.
Trương Tế vội tiến tới dìu đỡ, ân cần hỏi:
- Điện hạ có chuyện gì thế?
Lý Công Minh hãi than:
- Ôi, phía Đông Đại Uy binh mã của Vô Cực Kiếm đại bại trước Quỷ Tộc. Thế mà Yêu Tộc không hề mang binh trợ giúp. Ngược lại chúng nó còn tố ta nhân tộc dùng chú nguyền thuật lên công chúa Yêu Tộc. Thật là khinh người quá đáng.
Lý Công Minh cùng Vô Cực thế gia kết minh, nhưng lại hoàn toàn không nắm được hành động của Vô Cực Kiếm. Thành thử chuyện chú nguyền thuật chẳng hay biết gì. Bấy giờ nghe tin dữ thì làm sao không sợ cho được?
Cũng may Nguyên Phục trong lúc vô tình phá đi cái âm mưu ấy. Chứ nếu không Yêu Đế biết được chân tướng, cũng chẳng đơn giản như là chuyện không mang binh trợ giúp đâu.
Tình thế hiện tại của Lý Công Minh thật tiến thối lưỡng nan. Đang không biết phải làm gì, bỗng nhiên bên ngoài có người chạy vào cấp báo. Bảo rằng khách khanh trong phủ đã quay trở về. Tam Hoàng Tử như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội chỉnh chu lại trang phục cùng chư tướng ra đón.
Khi ra tới nơi, chỉ thấy có hai người là Nhật Quang cùng Tử Khuê. Trên thân cả hai rách bươm, máu tươi thấm đẫm quần áo, hiển nhiên thương thế rất nặng.
Tử Khuê vốn đang giận chuyện bại trận, nay vừa về tới nơi thì thấy mở tiệc tưng bừng. Bèn liếc xéo Lý Công Minh, trầm giọng nói:
- Điện hạ thú vui thật lắm, chúng tôi liều chết cản địch. Tới tận hai người uổng mạng mà ngài còn chỗ này tiệc tùng được à?
Nhật Quang đứng cạnh không nói gì, nhưng sát khí trên thân hiển hiện. Bình thường cao môn danh túc Chính Đạo không có sát khí như thế, chẳng hiểu y đã gặp phải chuyện gì.
Lý Công Minh bật khóc, than thở nói rằng:
- Nào tôi không biết chư vị khổ cực đâu. Ngặt nỗi không làm như thế thì lòng quân xao động, kẻ trốn người chạy thì hỏng mất.
Tử Khuê hừ lạnh, nói:
- Chết mấy tên tôm tép mà thôi, bớt cho thiên hạ cái miệng ăn là làm phúc. Chứ ăn nhằm gì đâu!
Quả nhiên ma đạo một phương, coi mạng người không khác gì cỏ rác. Lý Công Minh biết kẻ này tính khí nóng lạnh thất thường, cũng không dám tranh cãi. Đoạn thấy một bên tay gã bị cụt ngủn, thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Đoạn hỏi:
- Không biết kẻ nào làm các hạ bị thương nặng thế này?
Tử Khuê nghe nhắc đến cái nhục chặt tay, chẳng khác nào xát thêm muối vào chỗ đau. Khí thế trên người tràn ra như thác lũ. Lý Công Minh đứng gần quá, bị đẩy ngược ra sau ngã chổng vó lên trời. Ba huynh đệ thấy chủ bị nhục cũng không nhịn được, đều rút binh khí soàn soạt chạy tới bảo hộ.
Lý Công Minh biết đám người này mà manh động là cụ đi chân lạnh toát, vội khoát tay cho thủ hạ lui xuống hết, cố rặn một nụ cười niềm nở, ân cần nói:
- Là bản vương đường đột hỏi tới chỗ không nên hỏi. Chỉ bất quá, vài năm trước đây bản vương từng được phụ hoàng ban thưởng một món thần vật. Có thể gãy chi trùng sinh. Nay thấy các hạ bị thương nên mới hỏi tới đó thôi.
Nói rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp báu đưa lên. Tử Khuê chưa nguôi giận, giang tay hấp cái hộp ấy về. Khi mở lên thì không khỏi giật mình kinh ngạc.
Chỉ thấy, trong hộp đựng một nhánh cây màu xanh như ngọc, ngọn có ba chỏm lá chỉa ra, rễ dài như râu rồng. Chính là Tam Túc Ngọc Long Căn, chuyên bồi bổ khí huyết. Nhìn cây này dáng vẻ, tuổi thọ cũng phải tới cả vạn năm. Vật báu như thế, Lý Công Minh nói tặng liền tặng, quả là tài đại khí thô.
Tử Khuê khuôn mặt vốn đang nhăn nhúm, thấy vậy này cũng không khỏi dãn ra, cười đáp:
- Điện hạ khách khí quá, tại hạ được ngài tin tưởng nhờ vả đấy là việc trong bổn phận thôi.
Lý Công Minh trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh bỉ, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười từ tốn. Khi hai bên hoà hoãn, y mới đem chuyện ngăn cản địch ra hỏi. Tử Khuê thở dài, đem sự việc từ đầu tới cuối nói một lượt.
Khi nghe xong, Lý Công Minh mới ngớ người ra. Đối với chuyện đấu pháp y không am hiểu, nhưng từ xưa tới nay chưa thấy ai cùng cấp bậc cảnh giới, mà một chấp bốn cả. Nếu như thế, gã Nguyên Phục kia phải là thiên tài ngàn năm hiếm gặp chứ chẳng nói chơi.
Bấy giờ thiên hạ không có đại năng can thiệp, chính là đất diễn cho bực này Nguyên Anh cùng Thần Cảnh luyện thể. Bên kia có người mạnh mẽ như vậy thì mình thắng sao cho được.
Nghĩ như vậy, Lý Công Minh thở dài nói:
- Thôi, kẻ địch có người ghê gớm như vậy, ta thiết nghĩ nên lui quân về kinh đợi thời cơ khác thì tốt hơn. Cứ như đánh tiếp chỉ tổ hao binh tổn tướng.
Tử Khuê cười gằn, nói:
- Điện hạ lầm rồi, tên kia có thể hơn ta cùng hai vị hộ pháp của ngài. Nhưng hắn giết người không nên giết, cái chết đã định thoát làm sao được!
Lý Công Minh cả ngờ, hỏi lại:
- Chuyện là như thế nào? Xin các hạ nói rõ.
Tử Khuê nói:
- Ngài không biết đó thôi, Bùi Hưng vốn là đệ tử Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Vì đắc tội bề trên mà phải bỏ giáo trốn chui trốn lủi. Y sống qua mấy năm an ổn, một phần cũng là nhờ ca ca của y đó.
Lý Công Minh hai mắt sáng lên, hỏi:
- Vậy không biết ca ca của y là người nào?
Tử Khuê khoé miệng nhếch lên, đáp:
- Chính Diệt Thế Chân Quân đó vậy! Người này tu thành Nguyên Anh lâu năm, ở trong giới Ma Đạo có uy danh cực lớn. Nếu y hay tin đệ đệ mình uổng mạng, hẳn sẽ phát nộ hạ sơn. Tới lúc đó, cái thằng Nguyên Phục kia làm sao thoát được!
Lý Công Minh nghe nhắc tới cự phách Ma Đạo trong lòng chẳng muốn. Nhưng sự đã trót rồi, nếu bây giờ lui quân, khác chi trận này tranh đoạt hoàng vị coi như mình thua. Nghĩ vậy bèn nói:
- Trăm sự nhờ các hạ. Bản vương phải làm gì bây giờ?
Tử Khuê rút trong túi ra một cây hương dài, nói:
- Nơi đây cách Lục Ngọc Phá Thiên Tông quá xa, bình thường ngọc phù liên lạc không tới. Nay tôi có một cây Thiên Lý Ma Diễm Hương, chỉ cần đốt lên rồi niệm phép là đủ.
Lý Công Minh khen hay, cấp tốc hối quân dọn một khoảng đất trống, bày lên đó hương án. Tử Khuê mất tới ba ngày phục dụng Tam Túc Ngọc Long Căn mới khôi phục được cánh tay trái.
Khi sự đã chuẩn bị xong, gã sắm sửa lại quần áo bước lên đài cao đốt hương, ngắm hướng Lục Ngọc Phá Thiên Tông lạy liền ba cái, miệng lẩm bẩm một hồi dài. Khói hương nghi ngút, bay bổng trên không, thẳng tới ngọn Hắc Diệm Sơn.
Nói về ngọn Hắc Diệm Sơn, nằm trong cấm địa Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Toà núi này bao trùm bởi một ngọn lửa màu đen kỳ dị, chẳng biết công dụng là chi. Diệt Thế Chân Quân quanh năm bế quan trong đấy, người này tục danh họ Bùi, tên Diệp.
Hôm đó, Bùi Diệp đang khoanh chân minh tưởng, sau lưng còn treo thêm một cây cờ kỳ dị. Bỗng dưng thấy có Ma Hương bay vào thì lấy làm ngạc nhiên, tự nhủ:
“Đây chẳng phải là Thiên Lý Ma Diễm Hương sao? Năm xưa ta cùng Tử Khuê của Thần Biến Ngọc Sơn có chút giao tình mới tặng cho y. Chẳng lẽ nay gặp phải trắc trở gì rồi?”
Nghĩ thế một tay giơ ra bắt lấy luồng khói, kê lên mũi mà ngửi. Giây lát biết hết sự tình ở Đại Uy thì giận lắm, quát:
- Súc sanh mất dại! Dám hại ta đệ đệ. Không giết mi thật khó tiết hận ta.
Dứt lời bật người dậy, cây cờ phía sau phun ra mấy ngàn oan hồn, cuỗm lấy thân hình y bay vút lên tầng mây. Hướng Bà Giang Khẩu vút đi thật mau, chỉ để lại từng vệt trắng xám phía sau đuôi.