- Công pháp gì ư? Sư đệ ta đâu có ngu mà nói ra. Bây giờ hai vị có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn cút khỏi đây. Hai là cùng ta một trận tử chiến!
Nói xong, bên thân xuất hiện thêm một loạt pháp bảo, nào là Khốn Thiên Thằng, Tản Thiên Tiễn, Long Châu, bảo giáp… Hào quang từ mấy món pháp bảo tỏa sáng khắp một vùng.
Cẩm Ngân cùng Cẩm Vân đều là đệ tử đại phái nhưng thân gia so Nguyên Phục cũng không thể nào sánh bằng. Bọn họ từng chứng kiến qua uy lực của đám pháp bảo kia, trong bụng vừa giận lại vừa sợ. Nếu quả thực đôi bên đánh nhau, phần thắng hai người còn chưa tới bốn thành.
- Quả thực là nuôi ong tay áo. Ta cất công dẫn tiến ngươi tu hành, nay lại lấy oán báo ơn. Thù này ta nhớ kỹ rồi!
Nói dứt câu dẫm chân đằng không bay đi mất, cực kỳ dứt khoát. Cẩm Vân oán giận nhìn Nguyên Phục một cái, không nói lời nào. Đoạn cũng quay người bỏ đi.
Đợi bóng hai người khuất hẳn sau tầng mây, Nguyên Phục mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ bụng:
“Cục đờm trong cổ nay cuối cùng cũng nhổ ra được, chỉ không biết sau này phải làm sao sinh tồn. Ma Đạo sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.”
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu tự nhủ:
“Nếu ta làm theo lời Cẩm Vân, có khi được Ma Cốc trọng dụng. Con đường tu tiên sau này không gặp chông gai hiểm trở, có khi thành đại lão cũng không chừng.”
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng nếu được quay lại Nguyên Phục vẫn sẽ lựa chọn phản bội. Không chỉ vì cách hành sự của Ma Đạo quá mức mẫn diệt nhân tính, mà Nguyên Phục sợ một lúc nào đó hắn cũng trở nên tàn bạo, lục thân bất nhận như đám người kia.
Nhìn sang Đoạn Ngọc Tình đang nằm yên bên giường, Nguyên Phục thở dài bất đắc dĩ một hơi. Hắn từng nghe nàng kể vì sao phải gia nhập Thiên Ma Cốc, những trắc trở mà nàng từng gặp phải. Không khó để hiểu vì sao Đoạn Ngọc Tình trước đây lại có chút âm hiểm xảo trá như vậy. u cũng là hoàn cảnh tạo nên con người đó vậy.
Nghe đâu Đoạn Ngọc Tình còn một người muội muội vẫn đang tu hành bên trong Thiên Ma Cốc. Nếu sau này hắn đối mặt không biết nên phải giải thích ra làm sao?
…
Tạm thời gạt bỏ phiền não trong đầu, hắn cho người gọi Ngũ Hoè tới bàn công chuyện. Nếu như hỏi hiện tại ai có thể bày kế chỉ hắn một con đường sáng, chắc chỉ có mỗi kẻ này mà thôi.
Chỉ mấy chốc sau, Ngũ Hoè đã tới nơi, y thấy khung cảnh hoang tàn xung quanh sớm đã đoán được sự việc. Nhưng vẫn một mặt ngu ngơ, vội quỳ xuống hành lễ.
Nguyên Phục lười nhác quản y nghĩ cái gì, gật nhẹ đầu, hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
Ngũ Hoè biết ý hắn hỏi là gì, vội đem chiến sự lúc trước toàn bộ tổn thất kể ra một lượt.
Ba mươi vạn binh mã đại thắng trăm vạn địch quân, nói thì nghe sướng lỗ tai. Nhưng thiệt hại cũng không phải là nhỏ, có thể nói diệt địch một vạn, tổn thất tám ngàn đó vậy. Chỉ riêng thân binh của Ngũ Hoè chết gần hết, còn dư lại vài trăm người.
Nguyên lai, trong ba mươi vạn quân thì có tới một vạn tinh binh là Ngũ Hoè dưới trướng binh sĩ từ hồi còn làm tướng ở Đại Uy. Cái lúc mà đám người chia nhau chạy trốn hồi ở Kinh Thành, Ngũ Hoè đã triệu tập thân binh cũ. Cùng nhau đầu quân dưới trướng Bát Hoàng Tử.
Nguyên Phục trước nay không tiếp xúc với quân ngũ không hiểu được tình đồng đội là như thế nào. Chỉ đành khuyên nhủ Ngũ Hoè vài câu cho đỡ đau lòng. Đoạn lại nói:
- Mặc dù trận này toàn thắng, nhưng không thể vì thế mà chủ quan được. Ngươi hãy chỉnh đốn quân đội, sẵn sàng cho bất kỳ trường hợp nào. Ta e rằng, lần tới đây không đơn giản chỉ là chiến tranh thôi đâu.
Ngũ Hoè mặc dù biết, nhưng vẫn hỏi:
- Không biết có chuyện gì nguy cấp lắm sao mà phải làm thế?
Nguyên Phục cười trừ, đơn giản đáp:
- Ta phản giáo rồi!
Ngũ Hoè biết hắn là người của Thiên Ma Cốc, chuyện này chẳng có gì lạ. Nhưng khi nghe những lời này thốt ra từ miệng Nguyên Phục, cũng khiến y phải sửng sốt mất mấy giây. Đoạn ấp úng hỏi lại:
- Ngài phản giáo rồi? Chuyện này… chuyện này…
Nguyên Phục ánh mắt thâm thuý liếc qua, từ tốn hỏi:
- Thế nào, chẳng lẽ khác với những gì ngươi trông đợi?
Ngũ Hoè cúi gầm mặt, không dám đáp lời. Nguyên Phục lắc đầu rồi cũng không nói gì thêm nữa. Mặc dù hai người có khế ước chủ tớ, nhưng cả hai vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau.
Trong lúc không khí có chút trầm tĩnh, bỗng nhiên Ngũ Hoè nói:
- Không giấu gì đại nhân, thuộc hạ có một cách có thể giữ lại ý thức của Đoạn tiểu thư. Chỉ có điều, thành công hay không còn chưa dám chắc.
Vốn đã mang ý từ bỏ, Nguyên Phục như vớ được cọng rơm, vội hỏi:
- Cách gì ngươi cứ nói, thành bại tại thiên ý. Không trách nhau được.
Ngũ Hoè lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển trục dâng lên rồi nói:
- Đoạn tiểu thư nhục thân tổn thương, Nguyên Anh vỡ nát, sớm đã không có cách nào cứu chữa. Chỉ còn một cách lưu lại ý thức, nhập nó vào trong bảo vật. Lấy đó hóa thành Khí Linh. Đây là một phương pháp Nhập Linh Hoá Binh của Ma Đạo…
Nói rồi hai tay nâng lên.
Nguyên Phục tưởng y có ý kiến gì hay, không ngờ được lại là biến Đoạn Ngọc Tình thành khí linh. Phương pháp này chỉ có Ma Đạo mới dùng. Hắn vừa mới phản giáo, nay Ngũ Hoè dâng lên vật này là có ý gì?
Chỉ nghe Ngũ Hoè lại nói:
- Thuộc hạ biết ngài vừa phản Ma Đạo, trong lòng tất có ý xa cách. Nhưng ngoại trừ phương pháp này ra thì không còn cách nào khác. Linh đài Đoạn tiểu thư không có nhục thân chống đỡ, sớm sẽ tiêu tán vào trong hư vô. Nếu không quyết định sớm…
Nói tới đây thì ngập ngừng không dám tiếp lời.
Nguyên Phục hít sâu một hơi, đón lấy quyển trục trầm ngâm mãi không thấy nói gì. Phải mất thời gian hơn nửa nén hương, hắn mới thở dài, bình tĩnh nói:
- Thôi được, ta sẽ xem xét chuyện này. Ngươi không có việc gì thì lui ra trước đi.
Ngũ Hoè đáp “Vâng” một tiếng rồi cẩn thận lui ra.
—
Thoáng cái thời gian mấy ngày đã trôi qua, đây lại nói về Diệt Thế Chân Quân đã vào địa phận Nam Vực. Chợt thấy chân trời đằng xa toát ra ngịt mùi huyết khí, bèn tự nhủ:
- Huyết khí bốc lên vượng như vậy, hiển nhiên chỗ đó là chiến trường. Ta phải thử qua xem một phen.
Nói rồi chuyển hướng, đằng không bay vút tới.
Chỉ thấy nơi đó thi chất thành đống, máu nhuộm đỏ đại địa, gươm mẻ giáo gãy tràn lan khắp nơi.
Bùi Diệp nhíu mày, nói thầm:
- Nhìn địa thế nơi đây là hung địa, thằng nào ngu mà bày trận chỗ này thế. Mà thôi, đám này tu vi dù thấp nhưng cũng là con sâu làm rầu nồi canh. Chết không có chi đáng tiếc!
Đang lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt nghe phía dưới có tiếng sột soạt. Bùi Diệp linh giác nhạy bén, ánh mắt sắc lẹm như dao lướt qua. Đoạn, ngón tay chụp lại thành chỉ, điểm vào phương hướng nọ. Từ đầu ngón tay, một luồng sáng màu bạc bắn vụt ra thiệt mau. Chẳng biết là chiêu gì thuật pháp!
Ngay lúc đó, từ trong đống thi cốt một bàn tay nhuốm máu, vồ ra chụp lấy.
Nghe “Bình!” một tiếng nổ lớn, chỉ pháp của Bùi Diệp nhất thời bị đánh tan tác. Linh lực tản mát khắp nơi.
Bùi Diệp kinh ngạc thử ngó xuống xem, chỉ thấy từ trong đống thi thể, một vật lù lù hiện ra.
Nó hình dáng trông giống người mà không phải người, có hai tay hai chân. Móng vuốt dài phải tầm ba bốn gang tay mới đo được, con quái vật này dáng đứng hơi còm xuống. Nếu nó đứng thẳng lên, chắc cao cũng chừng bốn trượng.
Làn da nó khô quắt ép vào xương, có màu nâu nhạt như củi khô, cặp mắt huyết hồng trợn trừng trừng trông ghê rợn vô cùng; cái miệng thì kéo dài tới tai, để lộ hàm răng chi chít đầy gai nhọn.
Bùi Diệp ồ một tiếng kinh ngạc, nói:
- Ô hay! Đây chẳng phải là Sinh Đạo - Thiên Ma Cốc đó sao!? Tại hạ đi ngang qua đây làm phiền bữa ăn của các hạ rồi. Thật là có lỗi.
Con quái vật kia lè lưỡi liếm láp hàm răng, gàn giọng nói:
- Phải chăng các hạ là Diệt Thế Chân Quân!? Đã mười năm không thấy, có việc gì mà khiến chân quân phải đích thân hạ sơn thế.
Giọng nói của Sinh Đạo ma tu này khàn đặc, nghe khó vô cùng. Bùi Diệp vốn cũng không thích kiểu tu hành người không ra người, ngợm không ra ngợm của đạo này. Chỉ có điều, hai bên tính toán đều là ma tu, cũng không tiện bày vẻ mặt ghét bỏ. Gã chỉ hơi nhíu mày, đáp lại:
- Ta nghe nói có người giết ta sư đệ, gan quả thực lớn bằng trời. Hạ sơn để báo cừu đó thôi.
Gã sinh đạo cười gằn, không biết từ đâu lấy ra một vật nhìn như quả tim. Phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, chỉ nghe gã nói:
- Đạo hữu vì báo cừu hay là vì vật này!?
Bùi Diệp hai mắt trợn lên, quanh thân oán linh gào thét điên dại. Y trầm giọng quát:
- Các hạ lấy nó ở đâu!
Sinh đạo ma tu đáp:
- Trong đám thi thể này đó! Ta thấy một cái xác bị đâm thành vô vàn lỗ thủng, ngửi được hương vị đặc biệt liền tiến tới xem thử. Quả nhiên là “Bích Ngọc Tỏa Liên Tâm” trong truyền thuyết.
Nói đến đây, gã dừng một chút ngắm nghía quả tim màu xanh trong tay, lại nói:
- Tương truyền trong ngàn vạn cặp song sinh, chỉ có một cặp duy nhất từ khi ra đời đã sở hữu Bích Ngọc Tỏa Liên Tâm. Nếu ta đoán không nhầm, quả tim này là của sư đệ đạo hữu đi.
- Bích Ngọc Tỏa Liên Tâm nghe tên thì rất hay, nhưng ngược lại hạn chế tài năng của tu sĩ, khiến tu hành khó khăn trắc trở hơn người bình thường. Chỉ có điều, nếu một trong hai kẻ đó hấp thụ quả tim còn lại, không những khiến đạo hạnh tăng tiến vượt bậc. Mà ngay cả tuổi thọ cũng nhân lên gấp nhiều lần. Chỉ cần đạo hữu hấp thụ nó, tu vi ắt hẳn tiến triển thêm một bước. Thành tựu Hoá Thần cũng chẳng khó gì.
Bùi Diệp không ngờ được đối phương hiểu rõ tường tận như thế, trong lòng tính toán phải làm gì tiếp theo. Nào ngờ, đối phương vừa nói xong, liền ném Bích Ngọc Liên Tỏa Liên Tâm về phía hắn.
Đoạn nghe tên kia nói:
- Vật này đối ta tác dụng không lớn. Ăn cũng chẳng có vị gì. Trả cho ngươi đấy!
Bùi Diệp kinh ngạc, đáp:
- Trên đời nào có chuyện gì dễ dàng như thế? Nhất là đối với chúng ta ma tu, các hạ có chuyện gì cần, cứ nói thẳng là được.
Sinh đạo ma tu nói:
- Quả nhiên không hổ danh cự phách Ma Đạo. Chuyện ta cần nhờ cũng không có gì phức tạp. Nghe nói, đạo hữu có một cây Thiên Lý Ma Diễm Hương. Không chỉ cách ngàn vạn dặm truyền tin, mà còn có thể trong vô thức tìn kiếm đánh dấu một người. Nay ta nhờ đạo hữu tìm giúp ta một kẻ gọi là Nguyên Phục. Có được hay chăng?
Bùi Diệp nghe tới cái tên này, trong bụng không khỏi nổi lên đề phòng, nói:
- Các hạ tìm người này để làm gì?
Sinh đạo ma tu nghiến răng kèn kẹt, giận quát:
- Hắn giành ta thức ăn, lẽ không đáng giận lắm sao. Ta phải tìm kẻ này moi tim móc mắt mà ăn mới hả được cơn đói này!
Bùi Diệp nghĩ bụng: “Nếu hắn cùng Sinh đạo ma tu này có chung một kẻ thù, chẳng phải chuyện đơn giản hơn bao nhiêu sao?”
Nghĩ vậy bèn nói:
- Không giấu gì các hạ, ta cũng đang đi tìm kẻ đó đây. Chẳng ở đâu xa, một trăm vạn xác chết nơi này chính là thủ bút của kẻ đó. Có điều, nghe nói rằng hai huynh đệ Cẩm Gia Huyết Đạo cũng cùng một phe. Như thế chẳng phải bất tiện cho các hạ lắm sao?
Sinh Đạo ma tu nghe được nửa vế trên thì mừng rơn, nhưng nhắc tới Cẩm Gia hai huynh đệ lại có chút chần chừ. Cũng giống như bây giờ, Huyết Đạo uống máu thì Sinh Đạo ăn thịt, hai bên tương hỗ lẫn nhau. Nếu xảy ra mâu thuẫn, có khi mình táng mạng chỗ này cũng không chừng.