Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 46: Tg3



Lạc Lạc đứng dậy, cô đã hiểu đại khái tình hình của bản thân lúc này rồi.

Đám người do Ngụy Ngọc Minh dẫn đầu thấy cô lầm lầm lì lì đứng dậy phủi váy áo thì chỉ cười lạnh, nghĩ thầm con nhỏ này thế mà lại dám đứng lên ngay trước mặt bọn họ, lần này có nên đá cho nó không ngồi dậy được luôn không?

Nào ngờ…

“Bốp!”

Tiếng tát giòn vang khiến tất cả mọi người đều phải hoảng hốt, ngoại trừ Lạc Lạc vẫn khí thế đứng đó, trông cô gái nhỏ yếu lúc này đâu giống nguyên chủ thân cô thế cô của mọi lần.

lạc Lạc vung tay cho Ngụy Ngọc Minh một cái tát nhớ đời, cú tát đó mạnh đến nỗi nếu không có đám nữ sinh kia ở đằng sau đỡ lấy thì có khi Ngụy Ngọc Minh đã lăn ra đất rồi.

Bạn họ Ngụy bị đánh đến ngu người, sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra bèn nổi điên lên.

“Cái con nhỏ điên khùng này, mày dám đánh tao? Mày có ngon thì mày đánh thêm một cái nữa đi…”



“Bốp!”

Thế là để thỏa lòng mong ước của Ngụy Ngọc Minh, Lạc Lạc đã vung tay thêm lần nữa, lần này cô còn dùng sức lớn hơn lần trước, nhưng vẫn có thể dơ tay bảo đảm hai gò má của bạn học Ngụy vẫn sưng đỏ một cách cân xứng.

Lần này Ngụy Ngọc Minh không được ai đỡ, trực tiếp ngã ra đất.

Cô ta không thể ngờ được điều đó, thế nên bèn ngồi đấy và gào lên với những nữ sinh kia.

“Chúng mày mắt mù à? Còn đứng đó làm gì? Không mau xử lí con nhỏ điên đó cho tao.”

Đám nữ sinh kia không ngờ Lạc Lạc dám đánh Ngụy Ngọc Minh, xưa nay Lạc Lạc luôn co ro trong một góc nhỏ của bản thân, đến nói chuyện với người khác còn không dám chứ nói chi đến việc đánh người.

Đám người kia vội xông tới, dù sao họ cũng đông người hơn, Lạc Lạc lại có thân hình gầy yếu do ăn không đủ chất nên người ngoài nhìn vào rất giống Lạc Lạc bị đánh hội đồng.

Và những người ngoài cũng đã nhìn thấy Lạc Lạc bị đánh hội đồng nhiều lần rồi, chỉ có điều không ai muốn đứng lên giúp đỡ Lạc Lạc cả, ngay cả người chị gái được xưng là nữ thần trường THPT số 2 của Lạc Lạc cũng chỉ nói suông vài lời chứ chưa bao giờ ra mặt giúp nguyên chủ.

Nếu không giúp thì còn không sao, nhưng vị nữ thần này lại chính là nguồn cơn khiến cho Lạc Lạc bị bắt nạt hàng ngày, là ác mộng khiến cho nguyên chủ ngay cả tỉnh cũng không còn sức để mà tỉnh.

Lạc Lạc thấy đám nữ sinh đó tính xông lên một lượt, cũng vừa hay, dù sao cô cũng đang ngứa tay ngứa chân. Chỉ có bốn nữ sinh trung học mà cũng muốn làm khó dễ cô? Đúng là mơ tưởng.

Lạc Lạc đưa chân ra đá một nữ sinh vừa hùng hổ xông tới, ngay sau đó, cô vung làm cho hai người phía sau ngã dúi dụi. Còn một cô gái nữa, sau khi thấy đồng đội bị xử đẹp như vậy lại không dám xông lên, chỉ có thể thút tha thút thít đứng cách cô vài mét.

“Sợ cái gì? Có còn ra dáng đầu gấu học đường nữa không?”

Nữ sinh kia bị Lạc Lạc quát cho mà ba hồn bảy vía cũng suýt bay luôn. Cô ta hoảng hốt lùi về phía sau, đến mức giẫm luôn vào tay Ngụy Ngọc Minh đang ngồi đó.

“Á… mày có biết nhìn đường không hả? Chúng mày vô dụng vừa vừa thôi, còn không bằng một con nhỏ có bệnh điên di truyền nữa.”

Ngụy Ngọc Minh càng nói càng quá đáng, nhưng trong số những nữ sinh đó lại không có ai dám phản bác lại, bởi vì Ngụy Ngọc Minh giàu.

Ngụy Ngọc Minh là con cháu thế gia, tuy không thể đứng cùng hàng với nhà họ Lạc hay một con hổ lớn như nhà họ Tần nhưng ở trong trường phần đông là học sinh bình thường này, Ngụy Ngọc Minh vẫn là một cô tiểu thư đỏng đảnh và giàu có hơn người.

Ngụy Ngọc Minh thường xuyên dùng tiền của bản thân để mua những mối quan hệ, thế nên những cô gái kia mới không dám cãi lại lời vị tiểu thư chua ngoa này.

Lạc Lạc thấy một đám co rúm lại bèn không có hứng chơi nữa.

Cô phủi phủi quần áo muốn rời đi.

Ngụy Ngọc Minh không còn lá gan ngăn Lạc Lạc lại, thế nhưng cô ta lại trừng đám nữ sinh kia giống như đang mắng bọn họ là một lũ phế vật chẳng ra làm sao.

Đúng lúc này.

“Các em kia, đang làm gì ở đó?”

Tiếng của thầy giám thị như muốn xé tan cả khung cảnh bình yên của trốn thanh xuân vườn trường.

Ngụy Ngọc Minh tuy có tiền nhưng lại chẳng phải đầu gấu điển hình, cô ta lại sợ bị gọi về nhà nên lập sức sợ rúm ró.

Thầy giám thị bước tới trong ánh hào quang vạn trượng khiến cho một đám đầu gấu mắc bệnh ảo tưởng tuổi dậy thì của phe bạn học Ngụy phải sợ tới mức xám hồn.

“Thầy… thầy Hòa…”

Hệ thống online đúng lúc.

[Khởi động kĩ năng ‘tôi đây là một cô gái cực kì yếu đuối đáng thương’ chúc kí chủ sớm qua màn.]

Sau khi hệ thống nói xong, tiếng thầy giám thị khi quát hội Ngụy Ngọc Minh càng to hơn.

“Các em lại tụ tập bắt nạt bạn học à? Lần này tôi sẽ không tha cho các em nữa.”