Diệp Liễu miễn cưỡng đè nén sự không kiên nhẫn dưới đáy lòng, nhíu mày nửa ôm nửa dìu Tào Mộng say khướt, thanh âm trầm thấp, "Tào tiểu thư, cô uống say, tôi đưa cô về nhà."
"Thật là khó chịu...." Cổ tay trắng nõn mềm mại không xương ôm bả vai Diệp Liễu, khi nói chuyện còn mang theo hương rượu say lòng người, "Không muốn về nhà, tôi đã thuê phòng ở trên..."
Mày Diệp Liễu nhăn càng sâu, nhưng muốn đem một người say rượu về nhà xác thực có chút không thoả đáng, ông không muốn người nhà họ Tào nghĩ mình là phế vật, nhưng ông càng không muốn đem người về nhà, ông cũng không muốn xảy ra hiểu lầm.
Diệp Liễu trong lòng thở dài, nghĩ dù sao cũng là bản thân ông lợi dụng Tào Mộng trước, vì thế chỉ có thể nhịn xuống bực bội trong lòng, ôm người lên lầu.
Đứng trước cửa phòng, Diệp Liễu để Tào Mộng toàn thân vô lực dựa lên tường, lúc này mới thở dài một cái, duỗi tay lấy túi xách của Tào Mộng, nhíu mày trong một đống đồ dùng phụ nữ tìm chìa khóa.
Tìm hết nửa ngày cuối cùng cũng sờ được tấm thẻ màu đen viền vàng, Diệp Liễu còn chưa kịp làm gì liền nhìn thấy Tào Mộng trước đó còn ngoan ngoãn dựa vào tường bước chân xiêu vẹo mà đi tới phòng đối diện.
"Thật là khó chịu..." Tào Mộng trong miệng lẩm bẩm, mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng đối diện đang đóng chặt.
Diệp Liễu vừa muốn lên tiếng ngăn cản, lại thấy cánh cửa kia dễ dàng bị một người say rượu bất tỉnh nhân sự như Tào Mộng đẩy ra.
Trong nháy mắt, tiếng rên rỉ cùng kêu to rối loạn đột nhiên chảy vào trong tai.
Thanh âm quen thuộc, bước chân Diệp Liễu dừng lại, tức khắc như bị sét đánh!
Không thể tin tưởng nhìn về phía sau cửa, sắc mặt Diệp Liễu khó coi đến cực điểm, chỉ cảm thấy trái tim bị người hung hăng đâm một nhát dao.
Theo bản năng nhắm mắt lại, hô hấp Diệp Liễu gấp gáp, đôi tay run rẩy đẩy cửa.
Dưới ánh đèn, hai thân thể trần trụi kịch liệt dây dưa, giống như đang đến thời điểm kịch liệt nhất, hai người trên giường đều không chú ý tới sắc mặt đen tối của người đàn ông đứng sau cửa, ngược lại càng thêm động tình quấn lấy nhau.
Dương Tuấn một bên điên cuồng đâm rút một bên dùng sức xoa nắn mông thịt Lý Phi Ngôn, "Thế nào, Diệp Liễu có thể thoả mãn em như tôi không?"
"A...nhanh, nhanh lên một chút!" Lý Phi Ngôn khó nhịn tình dục mà cao giọng rên rỉ, vặn vẹo vòng eo phối hợp với sức lực mạnh mẽ va chạm ở phía sau.
"Nói, người em yêu là ai?" Dương Tuấn đột nhiên tăng tốc, tiếng va chạm da thịt bạch bạch hoà cùng tiếng nước quanh quẩn.
"Yêu...a, yêu anh!" Lý Phi Ngôn đắm chìm nắm chặt chăn đệm dưới thân, xoay cổ muốn cùng hắn hôn môi, đột nhiên giống như máy móc bị bấm nút tạm dừng.
"Diệp Liễu!" Con ngươi Lý Phi Ngôn mạnh mẽ co rút, hoảng loạn vùng vẫy thoát khỏi giam cầm của Dương Tuấn, vội vàng muốn giải thích, "Diệp Liễu, chú nghe con nói, không phải như chú đang tưởng tượng."
Diệp Liễu mặt không cảm xúc mà đảo qua hạ thể khó coi của cậu, giọng điệu vẫn giữ được bình tĩnh đến khó tin, "Không phải như ta nghĩ? Chẳng lẽ tên vừa rồi chơi high đến cực điểm không phải là con sao?"
Khuôn mặt Lý Phi Ngôn có chút trống rỗng, hai mắt tràn đầy nước mắt, không ngừng lắc đầu giống như là vô cùng đau lòng, "Không phải như vậy...."
Dương Tuấn sửng sốt lúc này mới khôi phục lại tinh thần, cuống quýt lấy chăn che lại hạ thân bị doạ mềm nhũn của bản thân, sắc mặt khó coi nhút nhát nói, "Diệp Liễu...đây đều là ngoài ý muốn..."
Ánh mắt Diệp Liễu sắc như dao lạnh lùng nhìn qua, lời nói dối theo bản năng của Dương Tuấn cũng càng ngày càng thấp, hằng năm đều đi theo bên cạnh Diệp Liễu, hắn đã sớm biết rõ người đàn ông này vô cùng tàn nhẫn độc ác, nghĩ đến những thực nghiệm chưa thành công của Lý Phi Ngôn, cũng không phải là thời điểm tốt để quyệt tuyệt, trong lòng không nhịn được hối hận.
Nhưng nếu sự việc đã bại lộ, nếu tiếp tục giải thích cũng không thay đổi được gì, sắc mặt Dương Tuấn xanh mét ôm lấy Lý Phi Ngôn dưới thân không ngừng khóc lóc.
"Chúng tôi là thật lòng yêu nhau!"
"Vậy sao?" Diệp Liễu cười lạnh, giống như nghe thấy chuyện cười, "Ta cũng thật sự không biết, khi nào hai người lại trở thành người yêu?"
"Là tôi sai."
Diệp Liễu châm chọc nở nụ cười, dùng loại ánh mắt chán ghét mà Lý Phi Ngôn chưa bao giờ thấy qua nhìn hai người ôm nhau trên giường, "Người yêu cùng trợ lý lăn cùng một chỗ mà ta lại không biết, đúng là sơ sót của ta! Đúng rồi, xem bộ dáng lúc nãy, thời gian hai người ở bên nhau chắc cũng không ngắn nhỉ? Như thế nào còn không chịu thông báo cho ta một tiếng? Đúng lúc tâm trạng ta tốt, còn có thể giúp hai người chuẩn bị một món quà thật lớn đấy."
Nói xong, Diệp Liễu cũng không thèm nhìn tới ánh mắt cầu xin của Lý Phi Ngôn, lạnh lùng nói, "Các người thật khiến ta ghê tởm!"
"Diệp Liễu!" Lý Phi Ngôn khó tin mà nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của Diệp Liễu, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, một loại tâm trạng khủng hoảng khó có thể hình dung ập vào trong lòng, cậu không biết làm sao mà nhìn về phía Dương Tuấn, "Làm sao bây giờ.... Diệp Liễu không cần tôi.... Làm sao bây giờ....."
"Em còn có tôi!" Gương mặt Dương Tuấn tối đen ôm chặt Lý Phi Ngôn, dịu dàng an ủi nói, "Sớm muộn gì cũng bị phát hiện, hiện tại chẳng qua là sớm hơn dự định một chút, không liên quan đến em!"
"Nhưng mà Diệp Liễu không cần tôi!" Lý Phi Ngôn đột ngột đẩy Dương Tuấn ra, mất khống chế rống lớn, "Đều là tại anh! Nếu không phải anh dụ dỗ tôi, chú cũng sẽ không bỏ rơi tôi."
"Em mau tỉnh táo lại đi!" Lửa giận nháy mắt bộc phát, Dương Tuấn đột nhiên tát Lý Phi Ngôn đang lâm vào điên cuồng một bạt tai, vẻ mặt nghiêm khắc, "Ông ta đã sớm không cần em, em không phải muốn trả thù ông ta sao, bây giờ em đã thành công!"
Lý Phi Ngôn bị đánh ngây ngẩn, sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói, "Đúng rồi, là chú phản bội tôi trước, tôi không sai... Đều là ông ta sai!"
- ---------------------------
Diệp Liễu không nói một lời đi ra ngoài, biểu tình trên mặt tàn nhẫn khát máu, giống như một con dã thú bị chọc giận, nghĩ đến kế hoạch trả thù điên cuồng.
Người vốn dĩ nên say bất tỉnh nhân sự như Tào Mộng đáy mắt xẹt qua tia ý cười đã thực hiện được, nâng mặt lên vẫn là bộ dáng mơ mơ màng màng, hướng Diệp Liễu giang hai tay ra.
Sắc mặt Diệp Liễu trầm xuống đem người mang vào phòng, lúc này ông cũng không có nhiều kiên nhẫn, đem người ném lên giường liền rời đi.
Ông không phải không nghi ngờ đây chính là thủ đoạn của Tào Mộng, nhưng sự thật lại xảy ra ở trước mặt, hai thân thể dây dưa làm mắt ông đau đớn, làm ông không có tinh thần suy nghĩ việc khác.
Dùng lực đóng sập cửa phòng, một giây cũng không muốn ở lại chỗ này, miễn cưỡng đè nén sắc mặt dữ tợn, lúc này mới lạnh lùng dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Lý Phi Ngôn, Dương Tuấn!
Một người ông cũng không bỏ qua!
"Ting!"
Đột nhiên, bước chân ông dừng lại, tầm mắt lạnh băng nhìn hai thân thể dựa vào một chỗ trong thang máy, sắc mặt đen thêm mấy độ.
Diệp Tư Niên nhướng mày, nhìn người ba tiện nghi đứng ngoài thang máy sắc mặt cực kém, kéo kéo khoé miệng.
Có tên tiểu quỷ nhiều chuyện như Tần Ca ở bên cạnh, hắn đã sớm thông qua máy theo dõi chứng kiến trận bắt gian hay ho này, tuy rằng thủ đoạn có chút đáng khinh, nhưng không thể phủ nhận loại khoái cảm trả thù này.
Không có hứng thú trêu chọc tên đàn ông trung niên bị cắm sừng không có chỗ phát tiết, Diệp Tư Niên thu hồi tầm mắt, giống như là không nhìn thấy ông, nắm tay Tần Thời Nhạc đi ra ngoài.
Lông mày Tần Thời Nhạc run run, biểu tình quỷ dị, nói một cách nghiêm túc, dù sao người bị cắm sừng cũng là ba vợ của anh, dưới tình huống gặp mặt như vậy, thật là làm người xấu hổ lông tơ dựng đứng.
Nắm chặt tay người yêu bên cạnh, Tần Thời Nhạc mím môi, ho nhẹ một tiếng.
Tuy rằng trong lòng sớm nghĩ tới hai người sẽ có loại quan hệ này, Diệp Liễu vẫn cảm thấy xấu hổ cực điểm, may mắn ý chí ông kiên định, lúc này mới miễn cưỡng duy trì được biểu cảm bình tĩnh, không để lộ ra cảm xúc quá rõ ràng.
Nhìn hai người nắm chặt tay nhau, Diệp Liễu giống như cảm thấy đau lòng mà nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, sắc mặt không nhịn được càng thêm đen.
Người yêu ngoại tình, con trai bán rẻ thân thể!
Diệp Liễu hít sâu một hơi, lúc này mới có thể đè nén được lửa giận trong lòng.
- -------------------------
Diệp Tư Niên kinh ngạc nhìn Tần Thời Nhạc, "Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn thật sự làm như vậy?"
Tần Thời Nhạc cẩn thận lựa xương cá ra, gật đầu nói, "Đúng vậy, bọn họ dụ dỗ đào đi vài tiểu đội dị năng giả dưới trướng của Diệp Liễu, hiện tại hai bên đấu nhau rất lợi hại, lần này Diệp Liễu tự mình dẫn người đi thu thập vật tư tự nhiên lại trúng vào bẫy rập của bọn họ, nếu không phải đúng lúc đụng phải thế lực nhà họ Tào, ông ta xém chút nữa đã không thể trở về."
Lý Phi Ngôn cùng Dương Tuấn cũng thật là tâm ngoan thủ lạt, trước đó còn trung thành níu kéo tình yêu của Diệp Liễu, giây sau đã hận không thể khiến ông ta chết quách đi.
Tần Thời Nhạc nghĩ trong lòng, lắc lắc đầu.
Tên cha vợ tiện nghi của anh thật không có đầu óc, không chỉ viện nghiên cứu tốn bao nhiêu tâm huyết đổ dồn tiền bạc vào bị Lý Phi Ngôn trắng trợn cướp đi, còn bị đám cấp dưới liên thủ với Dương Tuấn âm thầm đào rỗng thế lực cũng không biết, quậy đến mức này, hiện tại cả căn cứ đều xem trò cười của ông ta.
Diệp Tư Niên cong khoé môi, hắn đối với ba người kia một chút hảo cảm cũng không có, thậm chí bọn họ càng quậy lớn thì hắn càng thoải mái, ở phòng thí nghiệm một tháng liền nghe được loại tin tức tốt như thế này, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui sướng!
Nghĩ nghĩ, hắn nói "Diệp Liễu thật sự muốn cùng Tào Mộng kết hôn?"
"Chuyện này...." Tần Thời Nhạc đánh giá vẻ mặt của hắn, cẩn thận nói "Nếu còn không chấp nhận điều kiện của nhà họ Tào, ông ta cũng không thể ở lại Cảnh thành."
"Ông ta không phải là cao thủ sao?" Diệp Tư Niên nhíu mày, nếu không làm gì có lỗi, Diệp Liễu vẫn là dị năng giả cấp cao, dù sao cũng là vai nam chính, như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện như vậy.
"Ông ta bị thương nặng."
"Bị thương? Là bọn Lý Phi Ngôn làm?" Diệp Tư Niên nhướn mày, ngữ khí nhàn nhạt.
"Ừm" Tần Thời Nhạc gật đầu, đem thịt cá đã lấy xương sạch sẽ bỏ vào chén của Lý Phi Ngôn, nhìn sắc mặt hắn thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời mà trở nên tái nhợt, trái tim khẽ nhói đau, "Ăn nhiều một chút, em lại gầy rồi."
"....." Không thể hiểu được bị lấy ra làm đề tài, Diệp Tư Niên trợn trắng mắt, nhưng trong lòng nhịn không được tràn ra chút ngọt ngào, dưới ánh mắt đau lòng của Tần Thời Nhạc mà bĩu môi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được cúi đầu ăn miếng thịt cá trắng tươi trong chén.
Khoé môi Tần Thời Nhạc nhếch lên, lại gắp một miếng thịt cá, hết sức chuyên chú gỡ xương.
Người yêu thích ăn cá, lại lười biếng sợ phiền phức phải lấy xương cá ra, anh đành phải tự mình ra tay.
Mấy ngày nay ở bên nhau cùng sinh hoạt anh đã phát hiện ra một vài việc nhỏ, rõ ràng thật rắc rối, nhưng anh lại vô cùng vui vẻ chịu đựng.
Giống như chỉ cần khiến người nọ nở nụ cười, vô luận bắt anh phải trả giá như thế nào, anh đều sẽ dốc hết sức.
Đúng là một tên hôn quân!
Trong lòng Tần Thời Nhạc thầm mắng bản thân, trong mắt lại tràn ngập ý cười, tinh tế đem từng cây xương cá tỉ mỉ lấy ra.
Cho dù có là hôn quân, anh cũng đồng ý!
- ------------------------
Ngón áp út đột nhiên nóng lên, Diệp Tư Niên kinh ngạc chớp chớp mắt, nghi hoặc nâng tay lên.
Chiếc nhẫn hình dáng đơn giản màu trắng bạc lẳng lặng nằm ở ngón áp út, không có chút cảm giác nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Sao lại như thế này?
"Đây là ý gì?"
Diệp Tư Niên nhìn chằm chằm Tần Thời Nhạc, kinh ngạc trong mắt càng rõ ràng, suy đoán trong lòng không nhịn được buộc miệng thốt ra, "Anh nhìn thấy được?"