Diệp Tư Niên cầm ly rượu vang đỏ dựa vào lan can ban công, hơi cong môi nhìn hiện trường tiệc rượu, người phụ trách căn cứ ăn uống linh đình, cảnh tượng náo nhiệt.
Trong sân đủ loại thức ăn ngon chế biến tinh xảo, hao phí lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, nếu là trước mạt thế có lẽ còn không lên được mặt bàn, nhưng hiện tại lại vô cùng xa xỉ, mọi người trong mạt thế giãy giụa có lẽ thật lâu cũng chưa gặp qua nhiều loại đồ ăn như vậy.
Nhưng ngay cả khi như vậy, rất nhiều người lại nhìn cũng không thèm nhìn một cái, nhiều nhất chỉ lễ phép nếm thử một miếng liền cau mày bỏ xuống, nhìn qua là thấy không hợp khẩu vị.
Độ cong khóe môi càng thêm rõ ràng, cao hứng mười phần nhấp một ngụm rượu.
Xem ra giá cả có thể nâng thêm một chút, dê béo không làm thịt thì thạt uổng phí.
Tần Thời Nhạc tìm nửa ngày mới tìm thấy người yêu bé nhỏ trốn trên ban công, theo thói quen ôm người vào lòng, lúc này mới mở miệng nói, "Tại sao lại trốn ở đây?"
"Lười đi xã giao." Diệp Tư Niên liếc xéo một cái, "Không biết có bao nhiêu muốn đào em đi đâu, anh đồng ý?"
"Bọn họ dám!" Không nhắc thì thôi vừa mới nhắc tới trong lòng Tần Thời Nhạc khó chịu vô cùng, mua máy kích phát dị năng còn không tính, ngàn dặm xa xôi tới muốn đào góc tường nhà anh là muốn quậy kiểu gì!
Đem người trong lòng ôm chặt thêm chút, Tần Thời Nhạc cúi đầu ở trên môi được rượu vang thấm ướt hôn một cái, một bên cảm nhận vị rượu một bên mềm giọng dỗ dàng, "Tư Niên, em nhất định phải kiên định, những tên đó không phải là người tốt, ngàn lần không thể tin tưởng!"
Diệp Tư Niên liếc mắt một cái, đúng là con người một khi dính vào tình yêu thì sẽ trở nên ngu ngốc!
Nhìn bộ dáng không tin của cậu, Tần Thời Nhạc nhất thời nóng nảy, nắm eo cậu đem người bế lên đặt trên lan can, đột nhiên dùng miệng lấp kín phòng ngừa cậu nói ra những lời làm anh hoảng hốt.
Đang lúc hai người hôn đến mức không thể tách ra, cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ.
Tai Diệp Tư Niên đỏ lên, rốt cuộc ý thức được hiện tại còn đang ở tiệc rượu, ban công không phải là địa phương an toàn, vội vàng đẩy ra bàn tay Tần Thời Nhạc sờ loạn trong áo cậu.
Tần Thời Nhạc hôn cổ cậu, đem mặt chôn ở hõm vai cậu bình phục hô hấp.
Sau một lúc lâu, hai người mới khôi phục bình thường, Tần Thời Nhạc chỉnh lại quần áo Diệp Tư Niên, không vui quay đầu lại, muốn nhìn một chút là tên nào không có mắt quấy rầy hai người.
Một người phụ nữ đoan trang từ trong bóng tối đi ra, tuy rằng nhìn qua bảo dưỡng không tồi, nhưng khí chất lăng đọng lại biểu lộ tuổi tác của bà đã không còn trẻ.
Thấy rõ người tới là ai, sắc mặt Tần Thời Nhạc sa sầm, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
"Cục cưng, đây là người yêu của con?" Người phụ nữ đoan trang cười, ngữ khí vô cùng thân mật.
Cục.... Cục cưng?
Biểu tình Diệp Tư Niên kinh ngạc vài giây, thấy rõ biểu hiện của người yêu, quyết đoán giả bộ không nghe thấy.
"Như thế nào, ở bên ngoài sống nhiều năm, ngay cả mẹ cũng không chịu nhận?!" Một giây trước người phụ nữ còn đoan trang thanh nhã vừa nhìn thấy anh mím môi không nói lời nào, lập tức trừng mắt, mày liễu dựng ngược.
Tần Thời Nhạc thất bại lau mặt, "Mẹ, sao ngài lại tới đây?"
Vợ yêu thật ngốc, hỏi như vậy, chết chắc rồi. Diệp Tư Niên thương tiếc nhìn anh một cái.
Qủa nhiên, nghe được anh nói, mẹ Tần trừng mắt lớn hơn nữa, cả giận nói, "Con trai toiowr chỗ này, chẳng lẽ tôi không thể tới?!"
Nhìn thấy không khí giữa hai mẹ con càng ngày càng không thích hợp, thân là con rễ cùng ông xã, Diệp Tư Niên căng da đầu tiến lên, ôn hòa cười nói, "Dì Tần ngài khỏe! Con là Diệp Tư Niên, là bạn Tần Thời Nhạc."
"Không phải người yêu sao?" Mẹ Tần nghi ngờ đánh giá con trai mình vài cái, "Vừa rồi ôm hôn nồng nhiệt như vậy, tiểu tử thúi, con sẽ không vô dụng tới mức còn chưa bắt được người tới tay đi?!"
Tần Thời Nhạc: "....."
Diệp Tư Niên: "......."
# Giống loài mang tên mẹ vợ quả nhiên bưu hãn, tiểu sinh bội phục #
- -----------------------------------
Lý Phi Ngôn rụt rè gật đầu với người phục vụ, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, tầm mắt không tiếng động nhìn quét xung quanh.
Dương Tuấn vẫn luôn đi theo phía sau cậu ta, khóe miệng ngậm ý cười dịu dàng, ngẫu nhiên dừng lại trên người Lý Phi Ngôn tràn ngập tình yêu.
Lý Phi Ngôn nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại người đàn ông trung niên ở phía đông bắc được mọi người vây quanh, lại xem xét trên dưới thấy không có gì là không ổn, Lý Phi Ngôn hài lòng giơ lên ý cười tự tin, cầm ly rượu hướng vị trí người nọ đi đến.
Ý cười trên mặt Dương Tuấn dừng trong chớp mắt, nhìn bóng dáng cậu ta rời đi không chút do dự, hơi hơi hạ mắt xuống, che giấu phức tạp trong mắt.
"Tần tiên sinh." Lý Phi Ngôn ở bên ngoài an tĩnh dừng lại trong chốc lát, trong khi mọi người đang nói chuyện không chút dấu vết tiến lên phía trước, cười vui vẻ nhâng chén nhìn người đàn ông trung niên dáng người cường tráng.
Người đàn ông được gọi là Tần tiên sinh quay đầu nhìn cậu ta một cái, tuy rằng không quen biết, nhưng vẫn theo phép lịch sự gật đầu.
Nhận được sự đáp lại, ý cười bên miệng Lý Phi Ngôn càng rõ ràng, vừa định tiến lên một bước, liền nghe được giọng nói mang theo tiếng cười, "Lão Tần, anh xem em tìm được ai này!"
Ý cười lễ phép trên mặt người đàn ông chân thật thêm vài phần, xin lỗi đối với vài người gật đầu liền đi tới chỗ bà xã nhà mình, ánh mắt sắc bén chuyển thành dịu dàng, mắt mang ý cười đánh giá thanh nhiên tuấn mỹ khí chất ôn hòa đứng bên cạnh bà xã, nhưng tầm mắt khi nhìn tới cánh tay thanh niên bị bà xã năm chặt lập tức dừng một chút.
"Đây là?" Lão Tần cười tủm tỉm đi lên phía trước, không dấu vết đem bà xã kéo vào trong ngực.
Rõ ràng thấy được động tác của ông, trong lòng Diệp Tư Niên nhịn cười, thầm nghĩ không hổ là cha con, ngay cả động tác ghen này đều không khác biệt.
Đã sớm đối với hành động bị đoạt đi người yêu mà cảm thấy vô cùng bất mãn, Tần Thời Nhạc lập tức tiến lên mang theo mười phần chiếm hữu ôm eo Diệp Tư Nhiên, cứng quay đầu đối với ông cha nhà mình gật đầu, "Ba."
"Ừm." Lão Tần liếc mắt nhìn anh, lại đánh giá thanh niên đỏ vành tai bên cjanh anh vài lần, ngữ khí hòa hoãn nói, "Cậu chính là Tư Niên? Không tồi."
Diệp Tư Niên ngượng ngùng cười, trong lòng lại âm thầm nhướn mày, nghĩ thầm này là tính qua cửa sao? Không phải nói cha vợ đều nhìn con rể không vừa mắt?
"Con chọn, đương nhiên không tồi." Tần Thời Nhạc đắc ý ôm cậu càng chặt, âm thanh vẫn cứng rắn như cũ.
"....." Diệp Tư Niên trong lòng xem thường, thật muốn nắm vai anh lắc a lắc, ép anh giao ra sự cơ trí thường ngày, cùng chỉ số thông minh.
Bên này bọn họ vội vàng nhận thân, bên kia nghe được bọn họ nói chuyện, Lý Phi Ngôn tức giận đến mức bóp nát ly.
Tên Diệp Tư Niên này thật là khắc tinh của cậu ta! đúng là âm hồn không tan!
Không muốn xem mấy người trò chuyện vui vẻ, Lý Phi Ngôn miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, kéo lấy Dương Tuấn đang nói chuyện với người nào đó, đem người kéo vào trong góc tối, chất vấn hỏi, "Anh tại sao lại không nhắc nhớ tôi ông ta là ba của Tần Thời Nhạc?"
"Cái gì? Ông ta không phải người nhà họTần ở thủ đô sao? Như thế nào sẽ là ba Tần Thời Nhạc?" Dương Tuấn mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Híp mắt nhìn hắn vài giây, xác định hoàn toàn không phải giả bộ, lú này Lý Phi Ngôn mới buông cổ tay bị cậu ta nắm, giọng nói ủ dột, "Xem ra thủ đo là không dựa được."
"Không quan trọng, anh đã lên hệ với người phụ trách căn cứ Trường Giang, hắn đói với vắc-xin phòng bệnh của chúng ta vô cùng hứng thú, tôi mang em đi gặp hắn!" Dương Tuấn không chút nghi ngờ hành vi vừa rồi của cậu ta, côt tay áo cũng không chỉnh lại đã kích động giữ chặt tay cậu ta, cao hứng mà nói cho cậu ta tin tức tốt này.
Đảo mắt nhìn vệt đỏ trên cổ tay Dương Tuấn bị cậu nắm ra, Lý Phi Ngôn rũ mắt xuống, cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu.
Dương Tuấn sửa sang lại cổ tay áo che lại vết đỏ, kích động lôi kéo cậu ta đến vị trí vừa rồi hắn đứng.
"Tiền tiên sinh, đây là người mà tôi nói Lý Phi Ngôn, vắc-xin phòng bệnh là em ấy nghiên cứu chế tạo ra!"Dương Tuấn đẩy Lý Phi Ngôn ra phía trước, ngữ khí kiêu ngạo mà cùng người đàn ông có chút lớn tuổi giới thiệu.
Tiền tiên sinh đánh giá người thanh niên bị đẩy lên trước vài lần, tầm mắt không dấu vết đảoq ua khuôn mặt xinh đẹp cùng eo mông dưới lớp tây trang, ám muội nhìn Dương Tuấn quăng ánh mắt hài lòng.
Dương Tuấn lộ ra ý cười hiểu rxo nhưng lại không đạt đến đáy mắt.
- ---------------------------
Nhướng mày nhìn hợp đồng trước mắt, Diệp Tư Niên cười nhìn vẻ mắt cầu khen ngợi của Tần Thời Nhạc bên cjanh, ngón tay xoa xoa sau gawsy anh, nói "Làm không tồi!"
Tần Thời Nhạc cảm thấy mỹ mãn thu hồi tầm mắt, duỗi tay kéo tay trái Diệp Tư Niên, dịu dàng rơi xuống nụ hôn trên ngón áp út.
Đầu quả tim như bị người lấy lông chim gãi gãi, tay phải Diệp Tư Niên nhẹ nhàng dùng sức, kéo người lại gần, chu môi hôn anh một ngụm.
Tần Thời Nhạc cười càng thêm dịu dàng, cùng tay phải của cậu mười ngón giao triền, hai người trao đuổi một nụ hôn mềm nhẹ.
Cốc cốc
Cả phòng đều tràn ngập bong bóng màu hồng bay bay, tiễn đi ba mẹ, trong lòng Tần Thời Nhạc muốn tiến thêm bước nữa, đã bị tiếng đập cửa đánh gãy động tác.
Diệp Tư niên cười nằm lại trên sofa, đá đá anh nói, "có người tìm."
Bât đắc dĩ bắt được bàn chân trắng như tuyết của người yêu, tần Thời Nhạc dùng bàn tay mang theo vết chai mỏng xẹt qua thịt non nơi gang bàn chân, Diệp Tư Niên nhạy cảm rụt chân lại, phát hiện sức lực không lại người ta, đỏ mắt trừng anh một cái.
Tần Thời Nhạc tiếc nuối hôn hôn mu bàn chân cậu, lúc này mới đứng dậy khom lưng đem chân của người yêu nhét vào trong chăn, nói "Anh lấp tức quay lại."
"Đi đi." Diệp Tư Niên phất phất tay, thuận tay ở trên sofa cầm lên bản hợp đồng.
Vẻ mắt Tần Thời Nhạc không kiên nhẫn mở cửa, khi nhìn đến người phía sau lưng trợ lý thì lập tức kinh ngạc nhướng mày.
"Diệp tiên sinh." Tần Thời Nhạc thuận tay khép cửa phòng lại, giọng nói lạnh nhạt nhìn Diệp Liễu ngồi trên xe lăn, kinh ngạc trong mắt lóe qua.
Lúc này mới bao lâu không gặp, Diệp Liễu nư thế nào sẽ biến thành cái dạng này?
"Tần tướng quân." Diệp Liễu nhìn anh gật đầu, gương mặt anh tuấn lúc xưa thêm vài nếp nhăn, già đến mức không nhận ra, không giống như lúc trước chỉ hơn 30 tuổi chính trực tráng niên mị lực tành thục, nhìn qua như ông già 50-60 tuổi, đại khái là vì lý do thân thể không tốt, khí chất quanh thân ủ dột âm lãnh, ánh mắt lúc nhìn người cũng mang theo ý lạnh dày đặc.
"Ngài có chuyện gì?" Tần Thời Nhạc đè nén cảm khái trong lòng, khó hiểu nhìn ông ta, Tư Niên đã sớm rời đi nhà họ Diệp, lúc trước Diệp Liễu chưa từng đi tìm Tư Niên, giống như không có đứa con trai này, bây giờ tới tìm là có ý gì?
"Diệp Tư Niên đâu?" Diệp Liễu nhíu mày nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau anh, "Ba nó tới, nó lại trốn tránh không muốn gặp sao?"
"Ba?" Ánh mắt Tần Thời Nhạc hoàn toàn lạnh xuống, nhữ khí cứng nhắc nhìn Diệp Liễu nói, "Nếu như tôi nhớ không lầm, ông đã đuổi Tư Niên ra khỏi nhà họ Diệp."
"Thì đã sao." Diệp Liễu hung ác nham hiểm nhìn anh, kéo khóe miệng lộ ra ý cười đắc ý cứng đờ, "Trên người nó chảy dòng máu của ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, nó cũng không thể không nhận người ba này."
"Nói mục đích của ông." Tần Thời Nhạc nhíu mày nhìn ông ta, khinh thường nói, "Oong không phải thật sự muốn cùng Tư Niên ôn chuyện cũ đi."
"Giúp ta tìm Lý Phi Ngôn." Diệp Liễu trầm khuôn mặt nói, "Em ấy không thấy."
"Ông nằm mơ!" Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Diệp Tư Năm chân trần đứng trên mặt đất, trên dưới đánh giá Diệp Liệp chỉ có thể dựa vào xe lăn, khinh thường nói, "Như thế nào, đều đã thành cái dạng này, còn đối với tình nhân nhỏ bé kia nhớ mãi không quên? Còn không sợ cậu ta lại mang về cho ông mấy cái mũ màu sắc tươi đẹp?"
"Câm miệng! Ta là nghĩ muốn trả thù!" Diệp Liễu bị cậu móc mỉa tức giận đến mức ngực phập phồng, "Mày cái này đồ bất hiếu!"
"Tiễn khách!" Có những kẻ miện thối, Diệp Tư Niên một chút cũng không muốn dây dưa, mắt phượng liếc nhìn Tần Thời Nhạc, cũng không quay đầu lại bước vào phòng.
Lo lắng người này đi chân đất sẽ bị cảm lạnh, Tần thời Nhạc cũng không có tâm tình đi xử lý gọn gàng, ra hiệu với trợ lý liền vội vàng đóng lại cửa phòng.
Thành công tiếp thu chỉ thị của Boss nhà mình, trợ lý cười tủm tỉm nhìn Diệp Liễu tức giận đến mức sắp xỉu, "Diệp tiên sinh, ý của Tần tướng quân là đáp ứng rồi, nhưng mà chúng tôi phải tốn thời gian điều tra, có tin tức sẽ lập tức báo cho ngài."
Người này cười giống như Phật Di Lặc, lời nói ra cũng làm người không thể xuống tay, Diệp Liễu chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống khẩu khí này, lãnh đạm gật đầu ý bảo hộ sĩ đẩy ông ta rời đi.
- -------------------------------
Trong nhà tối tăm, Lý Phi Ngôn run rẩy chậm rãi mở mắt ra, phát hiện không có ai trong phòng mới nhẹ nhàng thở phào, vừa thả lỏng cơn đau đớn trong thân thể liền không thể kiềm chế, đau đến mức trán cậu ta chảy ra mồ hôi to như hạt đậu.
Lý Phi Ngôn thở gấp, một bên sử dụng dị năng trị liệu các loại vết roi cùng vết bỏng, một bên nhớ lại tất cả mọi chuyện đã phát sinh.
Trên tiệc rượu cậu ta cùng vị Tiền tiên sinh trò chuyện với nhau thật vui, nói nói cười cười liền đạt thành hiệp nghị, nói cậu ta sẽ vì bọn họ phát minh ra vắc-xin thật tốt, mà sau khi thành công bọn họ sẽ phải cung cấp đủ sức người sức của, tiêu diệt Diệp Tư Năm cùng Tần Thời Nhạc.
Lại không nghĩ rằng ngượi nọ thoải mái đáp ứng, vì muốn đem cậu ta chuốc say, cuối cùng đem cậu ta tới nơi này....
Dương Tuấn!
Nghĩ đến người đàn ông cầm dao nhỏ cắt thịt chính mình, Lý Phi Ngôn rùng mình.
Hắn là tên biến thái! Dịu dàng lúc trước đều là giả! Hắn là ma quỷ!
Vị Tiền tiên sinh kia chính là kẻ lừa đảo hắn mời đến! Bọn họ đã thông đồng tốt!
Nghĩ đến những thủ đoạn người kia dùng trên người cậu ta, Lý Phi Ngôn càng thêm run rẩy, cắn răng đẩy nhanh tốc độ vận chuyển dị năng trong cơ thể.
Cậu ta muốn chạy trốn ra ngoài!
Cậu ta không nên trải qua tất cả những chuyện này!
Dương Tuấn mặt không cảm xúc đi ra khỏi bóng tối, trong tay cầm ống tiêm bơm đầy chất lỏng, từng bước đi đến Lý Phi Ngôn dựa vào góc tường.
Nghe được tiếng bước chân khiến Lý Phi Ngôn lâm vào tuyệt vọng, dị năng của cậu ta xác thực rất mạnh mẽ, nhưng tối hôm qua bị ngược đánh khiến cậu ta tiêu hao rất nhiều dị năng mới bảo vệ được tính mạng, hiện tại căn bản không kịp khôi phục lại!
Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Tuấn, trên mặt Lý Phi Ngôn mang theo vết máu khô cạn, dữ tợn gào rống, "Vì cái gì? Vì cái gì lại đối xử với tôi như vậy!"
Dương Tuấn cúi người trước mặt cậu ta, động tác dịu dagng kéo cánh tay phải mềm như bông rũ ở một bên, ngữ khí mềm nhẹ, "Bởi vì tôi yêu em! Nếu em hối hận, tôi đây đành phải dùng cách khác để giữ em lại."
Lý Phi Ngôn run rẩy nhìn kim tiêm bén nhọn đâm vào cánh tay, tuyệt vọng nhắm mắt.
- ---------------------
Diệp Liễu không nói một lời nhìn ảnh chụp trước mặt, hộ sĩ phía sau thật cẩn thận duỗi đầu nhìn thoáng qua, lại chỉ nhìn đến một mảnh phế tích.
Đây là bị cái gì tàn phá? Hộ sĩ rụt đầu, bị cảnh tượng thảm thiết trên tấm hình làm hoảng sợ.