Hệ Thống Nối Tơ Tình

Chương 25



Về tới nhà khi phố đã lên đèn. Cả hai người Khả Duyên và Nguyễn Phúc vui vẻ tận hưởng sự riêng tư của cặp đôi.

Sau khi giao lưu thân mật xong thì Khả Duyên ôm lấy eo của Nguyễn Phúc trêu chọc anh:

"Sau này em không có thời gian ở cạnh anh nhiều, anh có chịu được không?"

"Anh cũng không có nhiều thời gian ở bên em, em có giận anh không?"

Nguyễn Phúc cũng cười hỏi lại. Quả thật cả hai người đều coi trọng sự nghiệp cá nhân. Anh lại là chủ tịch tập đoàn lớn, bận rộn hơn cả diễn viên đi chạy sô.

Khả Duyên nhướn người lên câu lấy cổ anh, vui vẻ trả lời:

"Đương nhiên là không giận, dù sao em đã định phát triển sự nghiệp. Sau đợt này em sẽ về nhận thêm nhiều chương trình và phim hơn nữa. Sẽ không có thời gian ở bên anh, hihi."

"Còn phải livestream ở nhà, em phải tích lũy độ nổi tiếng. Cũng gần đến hạn hợp đồng với công ty, em phải nâng giá trị thương mại bản thân lên mới được, bận lắm nha."

Nguyễn Phúc nghe xong thì ôm lấy Khả Duyên hôn lên. Còn cắn nhẹ môi cô, khàn giọng nói:

"Nếu đã không có thời gian ở cạnh nhau nhiều thì giờ mau đền bù cho anh đi. Chúng ta tiếp tục nhé?"

"Không c.."

Khả Duyên chưa dứt lời thì Nguyễn Phúc đã chặn môi cô lại rồi. Người phụ nữ gan lớn này luôn có thể khơi dậy dục vọng của anh. Sao có thể buông tha cho cô được.

Sau này cô không đến tìm anh thì anh đi tìm cô vậy. Cái cô gái vô tâm này có khi vì công việc mà quên bén anh đi lắm. Nguyễn Phúc nghĩ đến việc này thì dùng sức càng mạnh, khiến Khả Duyên như đi trên mây.

Trong phòng lại tràn ra tiếng động ngăn cấm trẻ em nghe nhìn. Tới tận lúc Khả Duyên rên rỉ khàn giọng xin tha thì

Nguyễn Phúc càng làm càn. Anh yêu chết dáng vẻ mị nhãn như tơ lúc ở trên giường của cô.

Khả Duyên thật sự cảm thán mà mệt mỏi thiếp đi. Đàn ông kìm nén đã lâu thật đáng sợ. Nguyễn Phúc nhìn cô ngủ quên mới phóng thích rồi cởi bao ném vào sọt rác.

Chỉ có điều nhìn thấy dáng vẻ của toàn dấu vết của Khả Duyên thì anh lại cứng. Dứt khoát leo lên giường đem gậy thô nhét vào động nhỏ ôm lấy cô mà ngủ.

Sáng hôm sau Khả Duyên tỉnh lại theo đồng hồ sinh học. Vừa cựa người thì đã cảm nhận được bên dưới bị vật cứng đâm tràn đầy. Nguyễn Phúc cũng vì cô nhúc nhích mà tỉnh dậy.

Nhìn dáng vẻ lưng cứng đơ không dám động nữa của Khả Duyên thì Nguyễn Phúc xấu xa cười, ôm eo cô dán sát vào người anh, bên dưới cũng nhịp nhàng ra vào. Giọng khàn khàn nói:

"Vợ à, chúng ta tập thể dục buổi sáng nhé."

Khả Duyên cảm nhận hơi thở nóng ấm bên tai thì lỗ tai cũng bị nhuộm đỏ. Nguyễn Phúc thấy cô đáng yêu như vậy thì mút nhẹ tai cô. Khả Duyên rùng mình, đánh vào tay anh một cái:

"Anh đừng nghịch, em nhột."

Nguyễn Phúc nghe xong thì thúc mạnh phía dưới, cười hỏi:

"Thế để anh giúp em hết ngứa nhé."

Khả Duyên kinh hô một tiếng thì đã bị anh lật úp người trên giường, từ phía sau đâm tới. Trong phòng đúng nghĩa tập thể dục buổi sáng. Mồ hôi của hai người đã hòa quyện với nhau rồi rơi xuống giường rồi.



Đợi đến khi Nguyễn Phúc ôm lấy Khả Duyên đi ra khỏi nhà tắm thì đã là chuyện của vài tiếng sau. Cũng may chuyến bay buổi tối 7 giờ chứ không thì đảm bảo hai người trễ vé

Đặt Khả Duyên trên sô pha thì Nguyễn Phúc nhanh nhẹn dọn ga giường ném vào máy giặt. Sau đó xuống bếp nấu cơm trưa. Cả hai đều chưa ăn sáng. Bây giờ vừa vặn gộp thành cơm trưa.

Không phải Khả Duyên không muốn làm cơm mà là cô hết sức rồi. Eo chua chân mỏi, đầu ngón tay bủn rủn chả muốn nhúc nhích gì nữa. Đợi anh tinh thần phấn chấn đi xuống lầu nấu cơm thì Khả Duyên càm nước linh tuyền ra uống, quả thực chuyện đó thì thể lực phụ nữ không theo kịp đàn ông, nhất là loại đàn ông thể lực tốt như

Nguyễn Phúc.

Gần một tiếng sau thì Nguyễn Phúc nấu cơm xong. Khả Duyên xuống phụ dọn đồ ăn ra bàn. Cả hai vui vẻ ăn trưa. Ăn xong thì cô đi rửa chén cùng anh.

Thật ra là cô tính rửa một mình. Ai ngờ đâu Nguyễn Phúc một hai không chịu. Rốt cuộc thì giờ chính là cả hai cùng rửa. Nói đúng hơn là anh rửa còn cô lau.

Khả Duyên cũng phải chịu thua độ cố chấp này. Rõ ràng chỉ có mấy cái chén, mà nằng nặc không cho rửa. Người không biết còn tưởng cô phải rửa cả tủ chén ấy chứ.

Thôi thì anh cưng thì cô nhận. Chứ cứ đứng giằng co vì mấy cái chén thì chuyện bé xé ra to. Nguyễn Phúc thì hài lòng vì cô nghe lời. Anh mới không muốn cô rửa chén đâu.

Vợ anh thì chỉ nên đợi ở một bên chờ phục vụ, ăn ngon mặc đẹp lại yêu anh là được. Đàn ông nhà anh chính là như vậy đấy. Bố anh cũng thế mà em trai anh cũng vậy.

Hai người rửa chén xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hai ngày này đi dạo phố mua không ít đồ. Có lớ có nhỏ, chất thành đống ở phòng để đồ.

Khả Duyên thu dọn mấy món gọn gọn đem theo được thì bỏ vào vali, cái nào lớn lớn thì đóng thùng chuyển phát nhanh. Dù sao thời đại công nghệ phát triển, giao hàng rất nhanh. Cô về tới nhà thì hàng chắc cũng giao tới rồi.

Nguyễn Phúc không có đồ gì nhiều nên dọn dẹp rất nhanh. Sau đó anh qua phụ cô gói đồ. Nghe cô tính toán cái này dùng làm gì, cái kia tặng cho ai,... Cảm giác này thật thích.

Đợi thu dọn đóng gói gọi người tới lấy đồ gửi đi thì đã hơn ba giờ rồi. Khả Duyên cũng không muốn đi đâu nữa nên pha trà hoa ngồi phòng khách xem phim kinh dị với Nguyễn Phúc.

Coi xong một bộ thì Khả Duyên đứng dậy đi nấu cơm tối. Nguyễn Phúc cũng lẽo đẽo theo sau mà phụ cô rửa rau.

Chăng mấy chốc Khả Duyên làm xong một bàn cơm nhà.

Canh dưa leo thịt băm, trứng xào cà chua, thịt kho trứng, tỏi non xào tóp mỡ, tôm ram, mực xào mướp và rau củ trộn.

Nguyễn Phúc nhìn bàn ăn toàn món gia đình thì cười cười. Lần đầu tiên có người nấu cơm đơn giản như này cho anh. Nhưng anh thích cảm giác này quá.

Khả Duyên dọn chén ra thì xới cơm cho anh. Nguyễn Phúc nhanh chóng gắp đồ ăn cho cô rồi cũng tự mình nếm

thử.

Cơm nóng ăn chung với món mặn, thịt kho vừa mềm vừa mọng nước, tan ra trong miệng, béo mà không ngấy. Lại gắp mấy miếng xào lên ăn kèm, non giòn ngọt, trung hòa vị mặn mặn của thịt kho.

Lại gặp một đũa rau trộn, cuộn chung với tôm ram, tươi giòn mặn ngọt kết hợp chung càng ăn càng cuốn.

Nguyễn Phúc nếm thử các món một lượt thì nhìn cô cười nói:

"Tay nghề của em rất tốt. Món càng đơn giản càng khó gây ấn tượng vị giác. Nhưng món em nấu thì hương vị rất đầy đủ. Thật sự rất ngon."

"Ngon thì anh ăn nhiều một chút, em chỉ biết nấu mấy món cơm nhà đơn giản, còn mấy món kiểu tây thì em chỉ biết ăn thôi."

Khả Duyên cười cười, hóm hỉnh trả lời. Quả thật cô rất sành ăn các món tây nhưng kêu cô nấu như ăn ở nhà hàng thì cô thua. Sở trường này cô còn chưa luyện ra từ hệ thống.



"Không sao cả, em thích ăn món nào anh nấu cho em. Món tây anh làm cũng khá được."

Nguyễn Phúc vui vẻ trả lời. Cô thích thì anh nấu cho cô ăn. Nhờ hun đúc từ bố nên anh em nhà anh ai cũng có tay nghề tốt. Cũng nhờ tay nghề tốt nên em trai anh mới cưới được em dâu. Bây giờ anh cũng có hi vọng cưới được vợ vì tay nghề tốt rồi.

Khả Duyên gật đầu. Gắp cho anh miếng mực xào. Rồi cô cũng nhanh chóng ăn cơm. Cả hai dọn dẹp xong bàn ăn rồi cầm quần áo đi tắm rửa thay đồ rồi ngồi xe ra sân bay.

Đợi mười phút hơn thì máy bay cất cánh về lại thủ đô. Về tới nhà cô đã hơn 9 giờ tối. Nguyễn Phúc dứt khoát ở lại nhà Khả Duyên.

Anh không muốn tách khỏi cô vợ nhỏ của mình.

Nhà Khả Duyên hôm nay đã được Đào Từ đem người đến dọn dẹp nên bây giờ chỉ việc về nhà và nghỉ ngơi. Nhắc đến thì Đào Từ và An Tuyên còn chưa biết chuyện cô đang yêu đương với Nguyễn Phúc đâu.

Thôi thì cứ tạm thời giấu đi đã. Khả Duyên cũng chưa muốn công khai mối quan hệ giữa hai người cho mọi người biết.

Nguyễn Phúc đẩy vali của cả hai vào phòng ngủ phụ. Sau đó giúp Khả Duyên treo quần áo vào tủ. Nhìn có mấy bộ đồ luyện võ thì anh hỏi cô:

"Mấy bộ đồ luyện võ này cũng treo ở đây hả vợ?"

Khả Duyên nghe anh gọi vợ đến thuận miệng thì không sửa nữa. Chỉ trả lời câu hỏi mà thôi:

"Anh đem sang phòng ngủ chính ấy. Bên phòng có tủ đựng riêng, ngăn bên dưới nhé."

Nguyễn Phúc đáp lại rồi cầm đồ đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Anh chưa xem live ngày giới thiệu nhà của cô nên đẩy cửa ra bị thiết kế và hương thơm của căn phòng làm cho bất ngờ.

Cũng may định lực anh cao, nháy mắt đã híp mắt lại quan sát từ đầu đến đuôi cả căn phòng. Sau đó bình tĩnh đi đến tủ quần áo treo đồ lên cho Khả Duyên. Làm xong anh cũng không rời đi ngay mà đẩy cửa nhà tắm ra nhìn vào. Quả nhiên là cùng phong cách với bên ngoài.

Nguyễn Phúc nhìn căn phòng này thì ánh mắt lóe lên, môi hơi cong cong. Sau đó im lặng nén ý tưởng xấu trong đầu lại đi ra khỏi phòng.

Khả Duyên đang nấu đồ ăn khuya dưới bếp không hề hay biết con sói to đã tính toán trong đầu chuyện gì.

Nguyễn Phúc cầm quần áo ở nhà đi tắm rồi ra ngoài. Tiếp nhận việc còn lại trên tay Khả Duyên rồi giục cô đi tắm.

Khả Duyên không nghĩ nhiều, vừa hay đi tắm rồi ra ăn. Thế là để anh dọn phần còn lại. Cô vào nhà lấy áo ngủ kiểu cố trong tủ ra đi tắm.

Rất nhanh cô đã đi ra. Trước khi lên máy bay đã gội đầu sạch sẽ nên giờ cô không gọi nữa, chỉ tắm sơ qua một ít mồ hôi và mùi khói dầu trong bếp thôi.

Cả hai vừa ăn vừa nói đến công việc ngày mai. Bỗng Nguyễn Phúc nhìn cô nói:

"Mai anh chuyển sang đây ở với em nhé?"

"Sao phải chuyển đến, An Tuyên với Đào Từ hay đến đây bàn việc với em, anh qua ở bọn họ biết được thì sao?"

Khả Duyên ngạc nhiên hỏi lại. Cô chưa có ý định công khai nên nghe anh hỏi thì khó hiểu.

Nguyễn Phúc nhàn nhạt đáp:

"Họ biết thì biết thôi. Không để họ nói ra ngoài là được. Dù sao sau này anh cũng sẽ đến thường xuyên, họ cũng sẽ biết."

Khả Duyên nghe vậy thấy cũng đúng nên gật đầu, tùy anh đi. Ăn xong thì cô về phòng trước, Nguyễn Phúc dọn dẹp xong thì vào sau.