Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 46



CHƯƠNG 46

Sao cậu lại quên hắn được chứ!

Nếu quả thực không phải Trúc Uyên, vậy trăm phần trăm là Tống Đoan Nghi.

Cả người Hà Duy đần ra, tuy biết sư tôn nhà mình lòng dạ đen tối, nhưng, nhưng thật không ngờ hắn lại lừa mình như vậy!

Mà cũng chẳng phải, Hà Duy nhớ lúc Triền Tình hoa phát tác, theo lý sư tôn là người bị hại nhiều nhất, hơn nữa Tống Đoan Nghi còn vì giúp cậu ức chế Triền Tình hoa mà hao tổn đại lượng tu vi, đến nay còn đang bế quan.

Nếu Triền Tình hoa đúng do sư tôn gieo, hắn rốt cuộc có toan tính gì?

Loại chuyện tự mình hại mình như vầy, thấy thế nào cũng đâu phải phong cách của Tống Đoan Nghi!

Ừm, gần đây Hà Duy rất hay tưởng tượng, cậu không khỏi nghĩ, chả lẽ đây là khổ nhục kế của Tống Đoan Nghi? Nhằm khiến mình một lòng một dạ với hắn?

Cơ mà… cần làm tới vậy sao? Thiệt tình có cần hành hạ bản thân thảm đến thế chỉ vì muốn cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn không?

Hà Duy nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Đường về não của biến thái ấy mà, từ trước tới nay cậu chưa từng hiểu nổi, càng miễn bàn đến sư tôn đại nhân đa trí như yêu quái kia.

Thôi, cứ vậy đi, nói chung cậu sẽ cẩn thận đề phòng!

Trúc Uyên thấy cậu xuất thần, dứt khoát ôm lấy cậu: “Đi thôi, ở đây hết thủy linh rồi, ta tìm chỗ khác…”

Hắn chưa dứt lời, Hà Duy đã chủ động nhắc tới: “Kỳ thực chẳng nhất thiết phải là thủy linh, Kết Linh Tiên Y không phải Đấu Linh hệ thủy thuần túy.”

Ban nãy nghe Trúc Uyên đề cập sơ lược, Hà Duy cũng hiểu ra, dù trước đây cậu hoàn toàn chẳng biết gì, nhưng hiện tại lại thông suốt ngay. Trong cơ thể cậu có ba linh, một là Kết Linh Tiên Y, hai là Băng Thế hoa, còn lại chính là tà linh Triền Tình hoa.

Triền Tình hoa thích mộc linh, Băng Thế hoa mê thủy linh, nhưng Kết Linh Tiên Y lại không so đo, nó vốn có thể hấp thu mọi linh khí và tự do chuyển hóa, căn bản đâu cần phí tâm tìm kiếm thủy linh làm chi.

Đồng tử Trúc Uyên hơi lóe, chợt ngộ ra: “Kết Linh Tiên Y là toàn thuộc tính thật sao?” Hắn từng xem di thư thượng cổ, biết Kết Linh Tiên Y linh kỹ phi phàm, song vẫn không rõ thuộc tính của nó. Cũng do trong người Hà Duy tràn đầy thủy linh, nên hắn tưởng Kết Linh Tiên Y là Đấu Linh hệ thủy, ai dè đúng là toàn thuộc tính.

“Tuy chẳng biết có phải toàn thuộc tính không, nhưng thực sự linh khí gì cũng hấp thu được, với lại…” Hà Duy hơi do dự, vẫn quyết định nói ra, “có thể tự do chuyển hóa.”

“Tự do chuyển hóa?” Giọng Trúc Uyên có chút gấp gáp, “Ngươi nói có thể tự do chuyển hóa linh khí?”

Hà Duy gật đầu: “Đúng thế.”

Khóe miệng Trúc Uyên nhếch lên, đồng tử xanh thẳm sáng ngời như vì sao nơi chân trời: “Khá lắm, ngươi quả nhiên là cực phẩm!”

Hà Duy 囧囧, cực phẩm cái gì… sao nghe cứ như đang chửi mình vậy…

Nhưng Trúc Uyên lại hưng phấn ôm lấy cậu, không nói hai lời liền vỗ cánh vọt lên, tính bay đi nơi khác, Hà Duy vẫn nhớ Lăng Vân Dực, bèn nói: “Hắn còn chưa tỉnh, hay chúng ta…”

Trúc Uyên nhíu mày, vừa nói vừa giơ tay làm hắn bay lên: “Tạo hóa là thế rồi, mang theo hắn cũng được, chẳng qua có thể sống sót hay không phải xem cơ duyên của hắn.”

Hà Duy nghe vậy sợ hết hồn, cớ sao lại có linh cảm không hay thế này.

Tuy nhiên, giờ lên tiếng thì đã chậm, tốc độ Trúc Uyên cực nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, ba người đã chui vào một vùng đất thâm hắc.

Đợi khi tới nơi, Hà Duy mới thầm kinh hãi.

Bọn họ đang ở rừng Huyết Ma!

Hà Duy có phần quen thuộc với chỗ này, nếu xem [Vong Đồ] là một trò chơi, vậy đây là phó bản lắm quái nhất.

Tiến vào rồi, nếu ra được tất nhiên sẽ tăng cấp, nhưng khả năng 99% sẽ chết trong đó.

Thực ra nó còn lâu mới bằng giải đất Xám về khoản khiến người bó tay, song tỷ lệ tử vong cao nhất là chuyện khỏi bàn cãi.

Chẳng mấy ai ngu ngốc đến giải đất Xám mạo hiểm, nhưng lại có vô số người tràn vào rừng Huyết Ma.

Bởi trong rừng Huyết Ma sở hữu đủ loại linh khí mà tất cả sinh linh trên đại lục đều điên cuồng. Vô luận ngươi mang thuộc tính gì, chỉ cần đi vào thì dẫu đứng một chỗ cũng có hằng hà sa số linh khí vây quanh ngươi, ngươi không muốn dẫn linh, chúng sẽ tự thẩm thấu vào cơ thể ngươi, bất giác giúp ngươi hấp thu.

Bảo địa như thế mà lại hung hiểm dị thường, cái tên nói lên tất cả, ở đây huyết ma có mặt khắp nơi, nhờ linh khí tẩm bổ nên mỗi con đều dũng mãnh thiện chiến, bởi không có tư duy mà chẳng hề sợ hãi, vì tham lam khát máu mà chỉ biết tàn sát.

Chúng chẳng phải vô địch, chúng cũng sẽ chết, nhưng chúng lại sinh sôi liên tục.

Chỉ cần chết tại rừng Huyết Ma thì mặc kệ khi còn sống ngươi là loài sinh linh gì, chết đi đều sẽ biến thành huyết ma não rỗng, cấp bậc tu vi còn tăng gấp mấy lần.

Ai ai cũng muốn xông vào rừng Huyết Ma, nhưng đại đa số đều chết tại đây, tiếp theo hóa thành huyết ma.

Tiến vào, tử vong, lại tiến, lại chết… Cứ thế tuần hoàn ác tính khiến mảnh rừng trở thành vực thẳm chết chóc, dẫu nó thuộc lĩnh vực U Minh, song Tu La tộc và Huyết tộc nghe tên cũng biến sắc.

Với tu vi hiện giờ của Hà Duy mà đến đây thì chỉ có chết.

Thế nhưng, Trúc Uyên hiển nhiên đâu nghĩ vậy.

Hắn thả Hà Duy xuống, khẽ cười nói: “Ngươi đã là toàn thuộc tính thì cố gắng hấp thu đi, linh khí lúc này đủ giúp ngươi tăng cấp bậc.”

Hà Duy kinh ngạc nhìn hắn, giờ quả nhiên cảm thấy tên này ngạo mạn, nhưng dù thế Hà Duy vẫn phải thừa nhận, Trúc Uyên có tư cách ấy, trong thiên hạ không một ai xứng thốt ra lời này hơn hắn.

Gần như vừa dứt lời, liền có một đoàn huyết ma rậm rạp lao tới, Trúc Uyên lơ lửng giữa không trung chỉ hơi nâng tay, một luồng kim mang bén nhọn bắn ra, nhanh chóng khiến huyết ma trước mắt hóa thành đống bùn nhão như dao phay sắc bén cắt lên đậu hủ mềm mại.

Hà Duy nhìn mà hãi, nhưng cậu cũng biết giờ là thời cơ trăm năm khó gặp.

Chả cần biết Trúc Uyên có mưu đồ gì, cậu chỉ biết mình nhất định không thể bỏ lỡ, nếu vuột mất sẽ ân hận cả đời!

Ngay sau đó, Hà Duy chẳng nhìn thêm cái nào nữa, chỉ nhắm mắt ngưng thần, cấp tốc hút vào hàng ngàn hàng vạn linh khí phong phú giữa đất trời.

Hà Duy mới thăm dò sơ sơ đã thán phục không thôi, cậu thực sự cảm nhận được ưu điểm ở đây, khó trách biết bao nhiêu người biết tỷ lệ chết cao tới chín phần mà vẫn muốn đến mạo hiểm.

Quả là vừa chạm liền không ngơi tay được nữa.

Nếu linh khí của linh tuyền trên đỉnh Thanh Loan là một cái bánh thơm ngon, vậy nơi này là một cái điểm tâm to như địa cầu sừng sững trước mắt.

Muốn ăn không? À không, trước tiên phải nghĩ xem nên hạ miệng từ đâu đã!

Hà Duy khỏi cần nghĩ, vì cậu chịu hết, muốn ăn gì thì ăn!

Kết Linh Tiên Y đột ngột hiện hành, Băng Thế hoa cũng ầm ầm nở rộ, hai linh thể đều lửng lơ phía sau cậu, mạnh mẽ hút lấy linh khí đưa tay là chạm tới với tốc độ kinh người.

Nhưng chỉ một hơi sau, Hà Duy đã phát hiện vấn đề, linh… linh khí trong người cậu căng tràn rồi!

Đã thế còn hút đầy cực mau.

Thật đáng sợ, người từng chơi game chắc chắn sẽ hiểu được cảm giác khoái trá vượt quá sức tưởng tượng này, vốn dĩ cần một tiếng mới hồi đầy giá trị ma pháp, thế mà vẻn vẹn một giây đã đầy máu đầy lam đầy buff, còn gì kinh người hơn nữa không?

Trúc Uyên thì đã sớm biết, hắn chẳng quay đầu, chỉ bảo: “Hấp thu tiếp đi, đột phá linh giai.”

Hà Duy nghe cái hiểu ngay, lập tức không chần chừ nữa, nghe lời hắn tiếp tục hấp thu, linh khí đầy vẫn cứ dẫn linh, cấp bậc sẽ nhanh chóng thăng lên dưới tình huống chống đỡ linh khí đầy tràn.

Hà Duy nhắm mắt, thâm tâm đã phấn khích đến khó tả.

Nếu bây giờ trên đầu cậu có hiển thị số, nhất định sẽ thấy rõ level của cậu từ 1 tăng một cách bão táp lên 50, cái cảm giác cấp cao mang cấp thấp đi phó bản cao cấp thực quá mỹ diệu!

Hà Duy tu luyện quên đời, cũng chẳng biết qua bao lâu, khi cậu mở mắt thì đã lên kỳ biến hình cấp chín.

Đập vào mắt là khu rừng nhuốm đẫm máu tươi, vô số huyết ma chết đi, sau đó càng nhiều huyết ma cuồng dã vọt tới, xung quanh đã biến thành địa ngục đỏ, chỉ còn mỗi nam tử chính giữa, huyền y trường bào, Kim Sắc Lục Dực, mái tóc dài tựa biển tùy ý tung bay. Chiến đấu lâu như thế lại chẳng khiến hắn mỏi mệt chút nào, ngược lại mặt mày đầy vẻ hứng khởi, hành động vẫn thành thạo, thân hình hơi nghiêng, tao nhã ung dung, khuynh thành tuyệt thế.

Hà Duy ngắm đến ngẩn ngơ, song giờ khắc này lại không thể không đình chỉ.

Kỳ biến hình cấp chín, kế đó đột phá kỳ linh cảnh.

Mà kỳ linh cảnh không thể chỉ trông vào linh khí, Hà Duy gặp phải bình cảnh.

*bình cảnh: ở đây chỉ giai đoạn trở ngại/trì trệ không tiến trong quá trình tu luyện

Trúc Uyên thấy cậu mở mắt, cười hỏi: “Cấp chín rồi?”

Hà Duy gật đầu: “Phải.”

“Tốc độ rất nhanh.” Trúc Uyên phất tay chém gục một mảng huyết ma, nhân lúc rỗi rãi liền dùng một tay ôm Hà Duy, tay kia chém giết huyết ma, đoạn Trúc Uyên mới nói với cậu: “Biết thuật độ linh không?”

Hà Duy ngốc lăng, chợt nhớ đến thuật trị liệu sơ cấp của mình.

Cậu không đáp, Trúc Uyên liền bảo: “Cũng đơn giản thôi, ngươi cứ nghe khẩu quyết của ta rồi nhớ kỹ là có thể sử dụng.”

Hà Duy chưa hiểu lắm: “Cần ta độ linh cho ngươi à?”

Trúc Uyên cười nói: “Là ngươi cần phóng thích linh khí, từ kỳ biến hình đột phá kỳ linh cảnh có một đường tắt, kẻ khác không hiểu, nhưng ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết.” Hắn giơ tay giết huyết ma lao đến, nói thêm, “Ngươi phóng thích toàn bộ linh khí rồi thu về, làm đi làm lại chín lần, việc linh khí tiêu hao quá độ sau lại tràn đầy sẽ kích thích Đấu Linh hình thành linh cảnh, tới lúc ấy có thể đột phá.”

Hắn nói chuyện nhưng vẫn không ngừng động tác, hễ nâng tay là huyết vụ bay đầy trời.

Quan sát khoảng cách gần như vậy, Hà Duy kiến thức rộng rãi cũng không khỏi sờ sợ, cậu cố dời mắt đi, tập trung đáp: “Được! Để ta thử một lần.”

Cậu nhắm mắt, học thuộc khẩu quyết của Trúc Uyên, tiếp theo chậm rãi niệm ra, ai ngờ lúc niệm xong, hệ thống lại tự động mở ra, tự động chọn cột kỹ năng, rồi tự động phóng thuật trị liệu sơ cấp luôn.

Hà Duy trợn mắt há mồm, một cảm giác cực kỳ bất ổn dâng lên, thân thể mất tự chủ ưỡn lên, nhắm ngay môi Trúc Uyên mà hôn.

Cậu vừa chạm vào, Trúc Uyên liền ngẩn ra, Hà Duy căn bản đâu dám nhìn hắn, chỉ thấy linh khí dồi dào trào lên từ bụng dưới cuồn cuộn không ngừng chảy về phía đối phương thông qua đầu lưỡi dây dưa.

Cảm nhận được linh khí sôi trào, Trúc Uyên híp mắt, một tay ôm eo cậu, đòi hỏi kịch liệt.

Tiếng cảnh báo vang lên, Hà Duy chưa kịp làm gì, Trúc Uyên đã buông cậu ra.

Trong lúc Hà Duy mệt bã cả người, còn đang há to miệng thở phì phò, Trúc Uyên đã liếm liếm môi dưới, áp sát tai cậu thì thầm: “Thuật độ linh của ngươi đặc biệt thật, nhưng hương vị tuyệt lắm.”

Hà Duy nghe mà chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

Ngay sau đó, Trúc Uyên lại tràn trề mong đợi: “Tốt, hấp thu linh khí tiếp đi.” Hắn khựng lại, đoạn mập mờ bảo, “Còn tám lần nữa đấy.”