Ngày hôm nay Vũ Tử Di lại tham gia trò chơi Huyết Cực Truyền Kỳ, cũng để vơi bớt sự lạc lõng trong lòng. Hắn vẫn luôn dùng gương mặt giả tạo đối xử với những người khác ở xung quanh, vì chỉ có như vậy, mọi thứ mới diễn ra một cách êm đẹp được.
Ngồi trên chiếc thuyền chở tới Thủy Ngục, Vũ Tử Di lại tưởng chừng hắn đang tới địa phủ để gặp lại anh hai mình.
Nhưng tất cả chỉ là hoang tưởng của hắn mà thôi...
Và đột nhiên Vũ Tử Di chú ý tới, người chơi ngồi phía trước hắn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước của hắn.
Hắn quen người này sao?
Không hề, hình ảnh phản chiếu kia vô cùng xa lạ, nhưng lại lộ ra vẻ khiếp đảm và hoảng loạn bất thường.
Vũ Tử Di khẽ nhíu mày và hỏi "Tôi quen anh sao?"
Người kia giật mình, vẻ mặt hơi thất thố vì bị phát hiện, cậu ta lắp bắp trả lời "Không, không có gì, là tôi nhìn lầm!"
Thật đáng ngờ...
"Tới nơi rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần đi." Trần Anh Mai dõng dạc lên tiếng chỉ huy.
Vân Tiếu và Quân Thanh Phi cũng không phàn nàn gì về chuyện Mai Anh Lạc làm nhóm trưởng, bọn họ lấy vũ khí ra bắt đầu kích hoạt kỹ năng cá nhân.
Tới cuối dòng sông sẽ là hàng trăm nhân ngư ăn thịt người đang chờ đợi những kẻ xấu số. Mỗi lần giọng hát của nhân ngư cất lên thì tất cả chỉ số của người chơi đều giảm xuống một nửa, thậm chí là cả thanh máu.
Vì vậy, chỉ cần một vết cào của đám nhân ngư cũng khiến một người chơi full cấp ngủm củ tỏi như chơi.
"Hồi máu, hồi máu! Vú em đằng sau lưng nhanh nhanh lên!" Vân Tiếu như gà bị cắt tiết gào lên thất thanh.
Ồn ào thật!
Vũ Tử Di phiền não trừng mắt, đánh tới Vân Tiếu một phép hồi máu cấp thấp. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, vì hắn còn phải tiết kiệm mana nữa.
"Gã mục sư keo kiệt này..." Quân Thanh Phi bực bội nhìn Vũ Tử Di, sau đó liền nhanh chóng chạy tới yểm trợ cho người yêu.
Về phần Bối Quy Lang, cậu chậm rãi chém giết nhân ngư để dần thích ứng với trò chơi thế giới ảo này, dù sao cậu cũng chẳng phải Tử Linh Ám thực thụ trước đây mà điêu luyện ngay được.
Phập! Xoẹt!
Không chỉ những đồng đội mới gặp, ngay cả Trần Anh Mai cũng bó tay nhìn Tử Linh Ám "Rốt cuộc em là sát thủ hay tên mổ heo vậy? Hành động của em vừa kém sang vừa tốn mana nữa đó!"
Tên mổ heo sao... Lời này rất đả kích tâm lý của cậu a...
Máu nhân ngư lênh láng khắp mặt sông, từng cột đá gắn đầy xích đen ngoi lên, máu tươi bị hút khô vào biến thành hoa văn kỳ dị đỏ rực.
"Hỡi những lữ khách xa lạ, các ngươi đã nhân tâm giết đồng tộc của ta như vậy, vì sao lại không nộp mạng tại đây?" một nhân ngư xinh đẹp xuất hiện trên mặt hồ, gương mặt yêu mị tràn ngập hoa văn đỏ tươi, giọng nói du dương trầm bổng như chiêu hồn ma quỷ, vừa tàn nhẫn vừa ngây thơ.
Từng cơn lốc xoáy ồ ạt tấn công con thuyền, mang theo đá ngầm sắc bén dưới lòng sông.
Bối Quy Lang mất thăng bằng vịn vào Trần Anh Mai, gương mặt hơi tái đi vì hoảng sợ.
Có lẽ trong thế giới tiểu thuyết của Bối Quy Lang không đề cập tới chuyện này, nhưng thứ cậu sợ nhất chính là lốc xoáy.
Hồi nhỏ cậu đã suýt chút nữa mất mạng vì thứ này.
"Mai Anh Lạc... tôi out trước được không? Tôi mắc chứng sợ lốc xoáy..." Bối Quy Lang lắp bắp lên tiếng, bộ dạng giống như lung lay sắp ngất xỉu.
"Ôi chao?" Vũ Tử Di có chút kinh ngạc, chứng sợ lốc xoáy sao?
Chứng sợ lốc xoáy...
Có chút giống anh hai của mình...
Mỗi lần coi tin tức về bão táp lốc xoáy trên tivi, anh hai liền tái mặt bỏ chạy về phòng.
"Đừng sợ, cứ nhắm mắt lại sẽ ổn thôi, tôi và những người khác sẽ nhanh chóng giết chết boss Thủy Ngục." Vũ Tử Di vừa nói vừa dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Bối Quy Lang, không hiểu sao thái độ của hắn có chút hòa nhã hơn trước đó.
Bối Quy Lang thật sự nghe theo mà nhắm mắt đi, ổn định lại hơi thở sợ hãi của bản thân.
Cậu cảm nhận được một lớp phòng hộ bao bọc xung quanh mình.
Cảm giác này khiến cậu thật ấm áp và an tâm...
"Tử Linh công chúa, thuộc hạ đã xử lý xong đám quái vật rồi." một giọng nói đầy trêu chọc vang bên tai Bối Quy Lang.
Hể? Nhanh vậy?
Bối Quy Lang mở mắt, thật sự bọn họ đã tiêu diệt xong.
Trần Anh Mai hất tóc đầy kiêu ngạo "Em nghĩ chị là ai chứ? Nữ thần luôn xếp trong top 5 người chơi mạnh nhất đấy! Mấy con boss phụ này có gì to tát."
Nói xong cô liền liếc nhìn đám người Vũ Tử Di "Mấy người đánh cũng không tệ? Có muốn lập tổ đội tham gia Quân Đoàn Vinh Quang không?"
Quân Thanh Phi bỗng ngửi thấy mùi drama nồng nặc, vẻ mặt đấy hóng hớt và mong đợi "Được được! Kịch bản lửa hận tình thù trăm năm mới có một lần! Sao tôi có thể bỏ lỡ được!"
"Thiếu nữ nghịch tập đánh mặt tra nam." Vân Tiếu gật đầu tấm tắc bổ sung.
Vũ Tử Di liếc nhìn sang Bối Quy Lang rồi chậm rãi gật đầu "Tôi tham gia."
"..."
Bình tĩnh!
Cậu phải tỏ ra bình tĩnh! Tất cả chỉ là sự trùng hợp! Cậu không thể để Vũ Tử Di phát hiện ra điều dị thường được.
Mặc dù việc cậu xuyên không đoạt xá là chuyện hoang đường nhưng... với đường não đầy máu điên của Vũ Tử Di thì ai mà đoán trước được.
Quan trọng một điều, nhân vật Vũ Tử Di trong nguyên tác đã chơi trò thế thân play a!
Bối Quy Lang phải chuẩn bị tinh thần trong mọi trường hợp bất ngờ.
Đề phòng tăng cao, hiệu suất vượt ải phó bản của Bối Quy Lang cũng tăng lên một cách đáng kể.
•
•
Trải qua hàng giờ đồng hồ, mặc dù có chút chật vật, nhưng bọn họ vẫn vượt qua phó bản Ngũ Ngục Chi Lao thành công.
"Wow, bộ giáp Phượng Hoàng cấp vàng kim! Phần thưởng này ngon thật!" Vân Thanh Phi không nhịn được trầm trồ.
"Ừm, vì trong đây chỉ có mình tôi là con gái nên tôi sẽ lấy nó, mấy thứ còn lại mọi người tự thương lượng." Mai Anh Lạc sung sướng ôm chầm bộ áo giáp lấp lánh vào trong lòng.
Vũ Tử Di nhìn bộ dao sát thủ cấp trung trong tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn về người chơi kia. Hắn đột ngột lên tiếng "Tử Linh Ám."
Tự nhiên bị Vũ Tử Di gọi tên như vậy, trong lòng Bối Quy Lang có chút thấp thỏm "Có... có chuyện gì?"
"Tôi có thể gửi thư kết bạn cho anh không?" Vũ Tử Di nhàn nhạt đáp "Để tiện liên lạc khi cần thiết, dù sao sau này cũng trở thành một tổ đội tham gia cuộc thi kia mà."
"Được, tùy anh." Bối Quy Lang nhẹ giọng đáp, trong lòng có chút bất ngờ khi Vũ Tử Di lại nghiêm túc chơi game tới vậy.
Cuộc sống mấy năm qua của em ấy thế nào nhỉ?
Mặc dù miệng nói xa lánh và không quan tâm, thậm chí có chút oán hận khi hắn đã giết chết, nhưng mà... ít nhiều gì hắn cũng đã từng là em trai của cậu.
Những ký ức kia... đều không phải là giả.