[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào

Chương 260: Sư Phụ! Đừng Trốn 18



Nước mưa rơi xuống liền được mọi người hấp thụ vào trong cơ thể. Luồng sức mạnh dâng trào từng kinh mạch của họ.

Nguyệt Thần Minh nhắm mắt, thân thể hút số nhiều nước mưa vào trong. Gân xanh trên trán nổi lên , cảm giác đột phá đây rồi...

Hắn mím chặt môi cố gắng tĩnh tâm. Hào quang lục sắc đảo lộng xung quanh Nguyệt Thần Minh , phía dưới có tiếng vui mừng hô lớn lên.

" Đột phá, ta kết thành kim đan hậu kì rồi :

Liên tiếp tiếng vui mừng hò reo vang lên. Nhưng 9 Đạo lôi kiếp khác hung bạo dáng xuống, chỉ là sức mạnh không khủng khiếp như lôi kiếp vừa rồi..

" Rầm.... xoẹt. :'

Nguyệt Thần Minh lãnh trọn 9 đạo lôi kiếp dáng xuống. Thân thể hắn xoay chuyển từ từ tiếp đất. Hai tay thu rồi lại.

Lúc này toàn bộ đệ tử lẫn ba vị trưởng lão hô lớn lên

" Chúc mừng sư tổ kết lên Hóa Thần.

" Chúc mừng Đại trưởng Lão kết lên Hóa Thần..

" Chúc mừng tiểu sư thúc kết lên Hóa Thần :'

" Chúc mừng tiểu sư thúc kết lên Hóa Thần :'

Nhị trưởng lão nhìn lên bầu trời ,thở dài tiếc nuối mở miệng...

" Giới tu tiên lần đầu xuất hiện hai Hóa Thần. Ta chỉ thiếu chút nữa, cũng sẽ lên Hóa Thần...

" Ý trời, Ý trời : "



Nhắc tới sư thúc tổ, Nguyệt Thần Minh bất thình lình nhớ ra. Huyên Huyên kết lên Hóa Thần còn chưa bước chân ra khỏi Nguyệt Thần Điện.

Hắn vội vã truyền lệnh xuống.

" Tất cả 4 môn phái được phép nghĩ 3 ngay, trở về nhà thăm người thân. Còn lại lui hết đi.

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ FB : Phạm My ( Tiểu Đào Đào).

Nói xong hắn phi thân bay lên Nguyệt Thần Điện. Đôi mắt đảo xung quanh. liếc nhìn, tìm kiếm Huyên Huyên...

" Nàng đâu ? Huyên Nhi nàng ở đâu?

Thời khắc này trong lòng hắn lo lắng không thôi. Nhưng nữ nhân nào đó đang vô tư ăn cỏ.

Huyên Huyên cau mày, khó khăn nhai nuốt mớ cỏ xanh đắng nghét trong miệng. Cô không hiểu tại sao hệ thống lại bắt cô ăn cỏ ?

" Tại sao bắt bổn cô nương ăn cỏ? thật khó nuốt.

Huyên Huyên khó chịu lên tiếng, phản bác.

[...] Ký chủ là bổn hệ thống đang giúp cô, cô mau nuốt hết mớ cỏ này trước khi nam chủ tới đây...

Cô đành nhai nuốt hết mớ cỏ ,nuốt vào trong bụng. Ngay lúc này âm thanh hoảng hốt kêu lên, khiến Huyên Huyên giật mình.


" Nàng đang làm gì? mau nhả ra.... :" Nguyệt Thần Minh tức tốc lao tới, ngón tay cho vào miệng Huyên Huyên nhằm lôi mớ cỏ kia ra. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ.

Huyên Huyên hoảng sợ đẩy Nguyệt Thần Minh ra, mái tóc đỏ rực bung xõa, vài sợi dán lên trán bóng loáng của cô.

Ánh mắt vô tội lo sợ nhìn Nguyệt Thần Minh. Đầu nhỏ rụt vào hai vai khẽ rung, cô lắp bắp lên tiếng...



"Sư... sư phụ.. đồ nhi đói... :"

" Sư phụ đồ nhi sai rồi, xin đừng trách phạt đồ nhi... đồ nhi không muốn 50 năm mới được gặp người...

" Đồ nhi yêu thương người cũng là sai sao?

Cánh mũi Huyên Huyên khẽ run rẫy, hít hít không khí vào trong. Hai mắt đỏ hoe trực chã lơi lệ.

Nguyệt Thần Minh tiến lên định ôm cô vào lòng, thì Huyên Huyên lại lui xuống một bước. Cô cảm giác cơ thể mình dường như nóng tới lợi hại.

Giống hệt như lúc cô hứng tình, cảm giác khô nóng ngứa ngáy từ từ gặm nhấm trên cơ thể Huyên Huyên. Sắc mặt cô dần dần chuyển hồng, đôi mắt mơ hồ nhìn Nguyệt Thần Minh.

Lúc này hắn biết chuyện gì sắp xảy ra , liền lao vào ôm chầm lấy cơ thể mềm mại tỏa ra hương thơm khiến hắn nhớ nhưng khôn xiết. Ngữ điệu ôn nhu vang lên..

" Nàng đói, nhưng không thể nào ăn bậy... nàng có biết thứ nàng vừa ăn là gì không?

Lúc này Huyên Huyên lắc đầu liên hồi, cô quả thật không biết thứ mình ăn là gì. Chỉ biết rằng hệ thống không tiết tháo kia bắt mình ăn.

" Đồ nhi không biết, không lẽ đồ nhi ăn phải cây có độc? :" Huyên Huyên trợn tròn mắt, chớp chớp lên tiếng..

Nói xong, cơ thể cô ngứa tới lợi hại. Dường như eo nhỏ cố gắng sát hơn vào thân thể Nguyệt Thần Minh, để tìm một chút thoải mái.

" Phải "

" Là độc, nhưng là độc thôi thúc tình. Nếu nàng không ân ái, liền phát nổ chết... :"

Nguyệt Thần Minh dứt khoát nói. Huyên Huyên Nghe được cô nhìn hắn với ánh mắt bối rối

Thực chất trong lòng đang chắp hai tay lại cảm tạ hệ thống không ngừng...