Sau buổi tối tắm máu của yêu thú, đến sáng cả đám tiếp tục lên đường, khi đến cửa vào Lôi Nham cốc thì thấy một đám người đứng tụ tập ở cửa cốc và trên không là nhiều thân ảnh đang chặn ở cửa và một đám đang đối chọi đám người kia, mà nhóm người đang chặn ở cửa cốc kia trên mặt ai cũng đầy vẻ kêu ngạo, mà đám người đang đối chọi với đám người kia chính là Lăng Chí cùng Liễu Nguyên, hiện tại sắc mặt họ vô cùng âm trầm, Liễu Nguyên lên tiếng.
- Vị bằng hữu này, sơn cốc này không thuộc về ai, các ngươi làm vậy không khỏi quá bá đạo đi...
Tên đứng đầu của nhóm người kia đi ra nhìn đám Lăng Chí cười lạnh nói.
- Ta là Hoa Vân của vương triều huyền băng, các ngươi nghỉ có thể đối đầu được với chúng ta sao...
Cả đám nghe Hoa Vân nói thì ánh mắt co rút lại, vương triều huyền băng là vương triều cao cấp, đúng là họ không thể đối chọi được, Liễu Nguyên tính lên tiếng kích động quần chúng thì một giọng nói khing bỉ vang lên.
- Vương triều huyền băng là cái thá gì mà ngông cuồng như vậy...
Đám người nghe câu nói kia thì giật mình nhìn qua người phát ra câu nói kia thì thấy một thanh niên anh tuấn tiêu sái đẹp trai không ai bằng (khụ khụ tả quá rồi), mà người lên tiếng không ai khác ngoài Nguyễn Minh, hắn dẫn cả đoàn người của hắn bay lên đứng trước mặt đám người Hoa Vân, không đợi Hoa Vân lên tiếng tuông ngoan thoại thì Nguyễn Minh lại lên tiếng.
- Vương triều đại ô các ngươi cũng ra đi đừng có trốn như chuột thế chứ...
Nguyễn Minh vừa dứt lời thì từ một ngọn núi bay ra một nhóm người chính là người vương triều đại ô, người đứng đầu nhóm người kia là Ô Mặc ánh mắt kiên kỵ nhìn Nguyễn Minh nói.
- Không biết các hạ là người phương nào... vì sao muốn đối đầu với hai vương triều cao cấp bọn ta...
Đầu tiên là hỏi lai lịch, sau đó nói ra thân phận để uy hiếp, tên này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, Nguyễn Minh nghe Ô Mặc nói thì không trả lời mà bình thản nói.
- Cho các ngươi 3 giây, không tránh ra thì... Chết... 3...
2....
- Khoan...bọn ta tránh...
Hoa Vân nghe liền vội vàng lên tiếng, hắn không nhìn ra tuvi của Nguyễn Minh tuy có khả năng Nguyễn Minh dùng bí pháp ẩn giấu tuvi để giả thần giả quỷ, nhưng Hoa Vân không dám đánh cược vì đây là chiến trường của bách triều đại chiến, cường giả xuất hiện lớp lớp và không ít kẻ giả heo ăn thịt hổ, nên chỉ cần sơ sót một chút thì sẻ mất mạng, Nguyễn Minh nhìn qua Ô Mặc đang ngạc nhiên nhìn Hoa Vân, khi thấy Nguyễn Minh nhìn mình thì Ô Mặc rùng mình nói.
- Ta cũng không ý kiến gì...
Ô Mặc hiểu Hoa Vân không phải kẻ chịu cuối đầu nhưng nếu một khi hắn cuối đầu là gặp cường địch nên Ô Mặc cũng không ngu ngốc đến mức đi đối đầu với Nguyễn Minh, Nguyễn Minh thấy hai vương triều đã nhường đường thì nhìn qua đám người Dương thành nói.
- Các ngươi có thể vào rồi, sẻ không ai dám cản đâu...
Nói xong Nguỹên Minh dẫn đoàn người của hắn bay vào trong sơn cốc, đám người kia nghe hắn nói thì hò reo lao vào sơn cốc, hai nhóm người Hoa Vân, Ô Mặc cũng nhanh chóng bay theo, sau khi họ rời đi thì một nhóm người mặt đồ đen xuất hiện, một tên trong đó nói.
- Xem ra lần tranh đoạt bí thược này xuất hiện một kẻ bí ẩn rồi...
- Mặc kệ hắn có bí ẩn như thế nào, nếu dám đối đầu với vương triều ma nham chúng ta thì cũng sẻ chết thôi, đi chúng ta phải nhanh chân hơn...
Đám người đó nhanh chóng bay vào sơn cốc, quay lại đám người Nguyễn Minh đang đi trên một con đường đá thì gặp một bức tường chắn được tạo ra bằng lôi điện và có một chút phù ấn gia cố, vì đã biết nguyên tác nên Nguyễn Minh cũng không lạ gì cái này, hắn quay lại nhìn đám người Ma Thiết nói.
- Bán bộ Niết Bàn cảnh trở lên chuẩn bị vào, còn những người không phải thì ở bên ngoài đi...
Cả đám gật đậu, họ cũng biết lai lịch của Lôi Nham cốc nên cũng không có nói gì, mà nói đám người Lâm Động, Man Sơn và Đổ Vân sau khi tinh huyết thì đã đột phá đến bán bộ Niết Bàn cảnh, còn 3 người Ma Thiết thì đã chạm đến cánh cửa Niết Bàn Cảnh, chỉ cần có đủ niết bàn đan là có thể đột phá, cả ba đạt được cơ duyên như vậy thì đã vui mừng lắm rồi nên đối với viễn cổ bí thược họ cũng không ham hố gì vì họ biết thứ này là một mối họa tiềm tàng, trừ khi ngươi có thực lực cường đại thì mới có thể giữ, ba người chỉ đi theo Nguyễn Minh để trợ giúp thôi, nếu được chia một chén canh thì càng tốt.
Đám người đi vào hì thấy một cung điện hoang phế, nhìn xung quanh thì hinh như là họ đến đầu tiên, cả đám tiếp tục đi, trên đường đi gặp không ít phòng có đồ tốt nhưng những thứ đó không lọt nổi vào mắt Nguyễn Minh nên để cho đám người Ma Thiết, cuối cùng họ đến được một căn phòng vô cùng rộng, mà bên trong trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, nhưng mục tiêu của Nguyễn Minh lại là cái cây ở chính giữa phòng Thiên Phù Linh Thụ, Nguyễn Minh nhìn linh thụ mĩm cười sau đó quay qua Lâm Động nói.
- Nhị đệ...đệ lên đi...
- Vâng đại ca...
Lâm Động vui mừng đáp một tiếng rồi lao đến linh thụ, đám người Ma Thiết nhìn mà hâm mộ, không phải họ hâm mộ Lâm Động thu được linh thụ, mà là họ hâm mộ hắn có một vị đại ca tốt như vậy, có bảo vật đều nhường cho đệ đệ mình, đang lúc họ hâm mộ thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện lao đến chổ linh thụ, đám người giật mình tính lên giúp thì bị Nguyễn Minh ngăn lại, Lâm Động cũng thấy kẻ kia lao đến thì né ra cho tên đó lao lên trước rồi cười gian xảo, thân ảnh kia thấy tên nhóc kia ne ra thì cười lạnh nhưng chưa kịp vui thì linh thụ đột nhiên mọc ra những cây roi chứa kịch độc đánh về hướng thân ảnh kia, thân ảnh kia giật mình vận công đón đánh, Lâm Động nhân cơ hội lao đến cướp linh thụ, vì đã đột phá bán bộ Niết Bàn cảnh nên tốc độ cũng tăng lên nhiều, linh thụ chưa kịp phản ứng thì bị Lâm Động nắm vào tay, thân ảnh kia giật mình ánh mắt nhìn Lâm Động tỏa ra sát khí nói.
- Tiểu tử mau giao linh thụ cho ta, nếu không chết...
- Ồ ngươi là cái thá gì..., nói ta giao thì ta phải giao sao...
Lâm Động thấy tên kia uy hiếp thì cười mĩa mai nói, tên kia nghe Lâm Động nói thì ánh mắt âm trầm tỏa ra sát khí tính động thủ thì đột nhiên một thân ảnh đỏ như máu nhảy ra đứng trước mặt Lâm Động, tên áo đen kia thấy thân ảnh đỏ chót kia thì ánh mắt co rút lại nói.
- Linh Khôi?
- Đúng...ngươi ngon thì đến đây cướp này...
Lâm Động giơ linh thụ đến trước mặt sau đó cho vào không gian tổ thạch, tên áo đen thấy vậy ánh mắt càng âm trầm nhưng vì kiên kỵ huyết linh khôi nên không dám động thủ mà nói lời uy hiếp.
- Ngươi muốn đối đầu với vương triều ma nham chúng ta sao, đùng nghỉ một cái linh khôi có thể bảo vệ ngươi...
- Hừ...vương triều ma nham các ngươi là cái thá gì, ngươi có giỏi thì kêu chúng đến căn ta này...
Lâm Động học theo cách nói của Nguyễn Minh mà chọc tức tên kia, tên áo đen nghe Lâm Động nói thì tức xịt khói nhưng vẫn nhịn được cười âm trầm và sát khí nói một câu rồi rời đi.
- Được được...hi vọng đến lúc đó ngươi còn nói được câu này...hừ...
Đám người Nguyễn Minh nãy giờ đứng bên cạnh xem thì mỗi người một vẻ, Nguyễn Minh thì cười hài lòng, đám Ma Thiết thì sợ hãi run rẩy, bọn họ biết vương triều ma nham khủng bố thế nào, nhưng khi nghỉ đến sự cường đại của Nguyễn Minh thì họ bình tỉnh lại, có vị siêu cấp cường giả này chống lưng thì không phải sợ, thu được Thiên Phù Linh Thụ xong thì cả đám tiếp tục lên đường, đi một lúc thì cả đám đến được chủ điện, lúc này có không ít người đã đến, mà ở giữa chủ điện có một luồn sáng phát ra và có 10 thạch tượng đứng vây quanh chùm sánh, đám người kia đang nhìn vào luồn sáng nhưng không có ai tiến lên, ở một góc điện một nhóm người áo đen đang đứng, kẻ cùng Lâm Động tranh đoạt linh thụ cũng trong nhóm đó, hắn thấy đám Lâm Động tới liền đi đến nói với thanh niên đứng đầu.
- Trần sư huynh...tên kia chính là kẻ ta nói, hắn đã đoạt được linh thụ và có một linh khối rất khó đối phó...
Tên được gọi là Trần sư huynh kia liếc qua đám người Lâm Động một cái rồi nói.
- Không cần phải vội, cướp bí thược quan trọng hơn...
Đám người Tần Mộ không dám lao lên là kiên kỵ hai người Hoa Vân vì dù sao họ cũng là Niết Bàn cảnh hàng thật giá thật, trong khi họ đang cảnh giác nhau thì dị biến phát sinh, Nguyễn Minh không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt luồn sáng nắm lấy nó, khi Nguyễn Minh vừa chạm vào nó thì đại điện rung chuyển và 10 thạch tượng đang đứng bất động thì đột nhiên cử động rồi tỏa ra khí tức Niết Bàn cảnh khiến cả đám kinh hãi, Nguuễn Minh quay lại chổ đoàn người rồi ôm lấy Đường Tuyên sau đó ra hiệu cho Lâm Động đi theo rồi truyền âm cho hai người Man Sơn và Đổ Vân rời đi, hai người không chần chừ ngay lập tức rời đi vì họ nghỉ Nguyễn Minh rất mạnh nên không có chuyện gì, mà hai người ở lại chỉ vướng tay nên hai người không do dự lập tức rời khỏi, thấy hai người rời khỏi Nguyễn Minh ôm lấy Đường Tuyên rồi lao đến bức tượng duy nhất không cử động, Lâm Động thấy vậy cũng lao theo, đám người Trần Mộ thấy hành động kỳ quái của đám Nguyễn Minh thì liền lao theo nhưng lại bị đám thạch tượng cản lại, đi đến thạch tượng Nguyễn Minh nhìn Lâm Động nói.
- Đệ hãy đánh nát thạch tượng này, khi thấy luồn sáng bắn ra thì bắt lấy nó...
- Vâng đại ca...
Lâm Động không nghi ngờ mà ngay lập tức tung quyền vào thạch tượng, khi thạch tượng bị đánh nát thì một luồn sáng bay ra, Lâm Động ngay lập tức bắt lấy luồn sáng thì một nguồn năng lượng phát ra đánh nát hết thạch tượng rồi hút Lâm Động, Nguyễn Minh và Đường Tuyên vào trong, vì việc sảy ra quá nhanh nên đám người không kịp trở tay, mà lúc này đột nhiên một thân ảnh màu đổ lao vào luồn sáng và bị nó hút vào, đến khi đâm người kia kịp phản ứng thì luồn sáng đã biến mất, Trần Môn nhìn cảnh này thì hai mắt đỏ ngàu nói.
- Khốn kiếp..., ta nhớ mặt các ngươi rồi đó, đừng để ta bắt được các ngưới, nếu không ta sẻ cho các ngươi sống không bằng chết...
Nói xong hắn nhìn quanh thấy đám người đi cùng Nguyễn Minh đã chạy liền đuổi theo, đám người Hoa Vân nhìn nhau rồi thở dài rời đi.