Thời gian nhanh chóng qua đi, Nguyễn minh ở nhà Lý Thương Hải đã 5 ngày, hắn ban ngày thì nói chuyện với hai nữ và đàn cho các nàng nghe, hắn cũng không quên dành 1 canh giờ để luyện đao, buổi tối thì trị thương cho Lý Thương Hải và cùng Khang Mẫn đại chiến, trong thời gian này Lý Thương Hải bị Nguyễn Minh tấn công nhiều hướng khiến tâm cảnh của nàng giao động nhưng nàng vẫn cố đè nén nó, một phần là nàng nghỉ tuổi tác hai người cách nhau quá xa và một phần là nàng không biết hắn có thích mình hay không, mặc dù hắn nói chuyện ám muội giống như hắn thích nàng nhưng nàng vẫn lo lắng. Hôm nay là buổi tối thứ 5 hắn trị cho nàng, như thường lệ hắn vừa trị xong liền bế nàng vào thùng nước rồi đi về với bộ dạng uể oải, Lý Thương Hải nhìn theo bóng lưng của hắn mà ánh mắt phức tạp, có cảm kích có nhu tình có dãy dụa.v.v., nàng càng ngày không hiểu nổi mình, lúc trước nàng vô cùng quyết đoán và lạnh lùng nhưng từ khi hắn xuất hiện đã làm nàng thay đổi trở nên do dự lo sợ đủ thứ, nàng trầm mặt nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt ra, trong ánh mắt xuất hiện sự kiên định và quyết tâm, nàng lập tức nhắm mắt lại điều tức mặc cho phòng bên cạnh vang lên những tiếng rên rỉ. Sáng hôm sau như thường lệ Nguyễn Minh dậy sớm làm đồ ăn sáng cho hai nàng, khi hắn mới vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lý Thương Hải đi tới, vẫn bộ dáng ung dung xinh đẹp như tiên nữ đó nhưng trong mắt nàng không hề có giao động như lúc trước mà tĩnh lặng như mặt hồ, nàng đi tới mĩm cười cướp lấy dĩa thức ắn trên tay Nguuễn Minh nói.
- Để ta giúp Minh công tử...
Nguyễn Minh ngạc nhiên vì sự thay đổi của nàng, mới hôm qua hắn còn thấy nàng lộ vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ nhưng hôm nay nàng lại thay đổi trở về với bộ dạng như lúc đầu gặp hắn, Nguyễn Minh ngay lập tức nhận ra điều bất thường, hắn nhìn bóng lưng nàng mà trong đầu không ngừng suy nghỉ "có vẻ nàng ấy đang cố kìm chế nó đây, ta nên đẩy nhanh kế hoạch mới được", Nguyễn Minh ngay lập tức quyết định đẩy nhanh kế hoạch, hắn liến để Lý Thương Hải dọn đồ ắn còn hắn đi gọi Khang Mẫn, tuy nói đẩy nhanh kế hoạch nhưng phải lựa đúng thời điểm, cả ba ăn xong thì hắn để hai nàng rửa chén còn hắn xem thông tin hệ thống.
"Ting....
Nhân vật : Nguyễn Minh
Tuvi : Luuện Thể tầng 2
Công Pháp : Long Phượng Hổn Nguyên Kinh (tầng 1)
Thể Chất : Hổn Nguyên Âm Dương Thần Thể.
Kỹ Năng : Diệt Thần Ngũ Thức (lv max)
Thần Thông : Hậu Cung Thế Giới.
Túi Đồ : Diệt Thần Đao, x9 bổ huyết đan, x10 hồi khí đan, x20 trị thương đan, Bích Ngọc Phượng Tiên Cầm (phong ấn), Bích Ngọc Thiên Long Tiêu (phong ấn).
KNB: 0
Sau 5 ngày liên tục cùng Khang Mẫn song tu Nguuễn Minh đã đột phá lên luyện thể tầng 2, mà Khang Mẫn cũng được chổ tốt, tuvi nàng từ luyện thể tầng 1 ngảy lên luyện thể tầng 3, đừng nghỉ như vậy là yếu vì ở thế giới võ hiệp này muốn tăng lên một giai phải cần 5-10 năm đấy, Lý Thương Hải là một ví dụ, thiên phú nàng rất cao nhưng nàng đã 58 tuổi mà mới luyện thể tầng 10 thôi, mà suy đoán ra đám người Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủu, Vu Hành Vân cũng chỉ là luyện thể tầng 10 thôi, vì khi Nguuễn Minh đọc truyện và xem phim thiên long bác bộ thì đám người Vô Nhai Tử chỉ là hậu thiên đỉnh phong thôi mặc dù họ có một số vấn đề khiến tuvi bị đình trệ. Quay lại với Khang Mẫn tuy nàng tuvi tăng mạnh nhưng vẫn như thường không chịu nổi sự trâu bò của hắn, lúc này Khang Mẫn và Lý Thương Hải đang ngồi trên ghế đá dưới gốc cây nói chuyện còn Nguyễn Minh ngồi dưới gốc cây lấy ra cây đàn đặt lên chân rồi quay qua nhìn hai nữ nói.
- Hai vị mỹ nhân hôm nay muốn nghe khúc nào?...
Nghe hắn nói thì Khang Mẫn liền nhanh miệng nói.
- Chàng đàn khúc Thần Thoại đi...
Vâng khúc lúc trước hắn đàn cho hai nàng nghe chính là bài thần thoại mà hắn thích ở kiếp trước, Lý Thương Hải không nói gì mà lẵng lặng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp nhưng chỉ xẹt qua rồi trở lại bình thường, nhưng sao có thể qua mặt được ánh mắt cửa hắn chứ, Nguyễn Minh âm thần cười vì suy đoán của hắn là đúng, nàng đang cố áp chế tình cảm của mình, Nguyễn Minh mĩm cười một cái rồi nói.
- Vậy hôm nay ta hát luôn nhé...
- Khúc này cũng có lời sao, hay đó chàng háy luôn đi...
Khang Mẫn ngạc nhiên rồi cười vui vẻ nói, Nguyễn Minh gật đầu rồi nhắm mắt hít một hơi, sau đó mở mắt ra tay đưa lên dây đàn bắt đầu gãy.
Tinh..tang...tiếng đàn vang lên, vẫn âm điệu đó nhưng lần này kèm theo lời nữa, hắn dạo đầu một chút liền mở miệng háy.
Người khuất xa đường về sao thênh thang quá.
Người gần bước chân vẫn như còn xa.
Dù lòng nhớ thương người,vẫn luôn âm thầm.
Mà nói không nên lời
Ngày tháng qua, tình trong anh chôn giấu.
Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau.
Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười.
Mà cứ như vô tình.
Lời bài hái đượm buồn sâu lắng cộng với giọng hát trầm bỗng của hắn làm cho hai nàng cuốn vào bên trong mà không hề nhận ra khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt, Nguyễn Minh cũng không biết vì hắn đang tập trung vào đàn hát và tâm thần cũng hòa vào khung cảnh xung quanh cùng ký ức về mối tình đầu, tiếng đàn vẫn vang vọng khắp tiểu viện cùng lời hát vẫn đang vang lên.
Người ơi em có biết anh dang chờ lời yêu em giấu kín
mà sao em vẫn thấy anh âm thầm,mình anh với tương tư.
giờ ta đây đã đến bên nhau rồi,mà sao anh chẳng nói.
thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ mình sẻ mãi bên nhau.
này người yêu hởi anh mong chờ...sẻ không bao giờ cách xa.
Lời hát kết thúc cũng là lúc tiếng đàn ngừng lại nhưng cả ba người vẫn nhắm mắt, một lúc sau Lý Thương Hải mở mắt đầu tiên và nhìn về phía Nguyễn Minh với ánh mắt rung động cực độ vì lời bài hát "vô tình hay cố ý" lại nhắm đúng vào tâm trạng nàng mấy ngày qua, tuy nàng đã quyết tâm chôn giấu tình cảm của mình nhưng khi nghe lời bài hát nàng đã không thể kìm nén được mà rung động lần nữa, mà khi nàng nhìn về hướng Nguyễn Minh liền ngạc nhiên vì nàng thấy trên mặt hắn chảy dài hai dòng lệ, bất giác nàng đứng dậy đi đến chổ hắn trong vô thức nhưng khi đi được nữa đường thì nàng giật mình tĩnh dậy, nàng liền quay đầu lại chạy vào trong phòng đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa hai tay ôm lấy vị trí trái tim đang đập liên hồi mà lẫm bẫm.
- Vì sao?...vì sao, ta đã cố từ bỏ tình cảm sai trái này nhưng vì sao chàng cứ nhảy vào làm trái tim ta rung động.
Trong khi Lý Thương Hải đang đấu tranh nội tâm thì bên ngoài, Nguyễn Minh cũng đã tĩnh lại và ngay sau đó là Khang Mẫn, mà khi Khang Mẫn nhìn thấy hai dòng nước mắt chưa kịp lau trên khuốn mặt hắn thì nàng liền chạy đến ôm lấy an ủi hắn, Nguyễn Minh cũng ôm lấy nàng nhưng cũng để ý thấy Lý Thương Hải đã đi mất liền mĩm cười vì kế hoạch thành công, hắn nhìn về hướng căn phòng Lý Thương Hải một chút rồi cùng Khang Mẫn đến bàn ghế đá nói chuyện, cứ thế thời gian trôi cho đến tối hắn vẫn như thường lệ đi đến trị độc cho nàng nhưng khi kết thúc vận công trị độc thì khuôn mặt hắn tái nhợt đi nhưng vẫn cố bế Lý Thương Hải với khuôn mặt xấu hổ đỏ mặt khác với biểu hiện lúc sáng, khi Nguuễn Minh đặt nàng xuống bồn nước thì nàng liền phát hiện ra dị dạng của hắn nhưng không biết mở miệng thế nào cho đến khi hắn đi về phòng nàng mới nhìn lại đã không còn bóng dáng hắn, Lý Thương Hải vẫn nhìn về hướng cửa mà trong lòng đầy suy nghỉ hổn loạn, một lúc lâu sau nàng mới bình tâm vận công, bên này khi Khang Mẫn thấy Nguyễn Minh đi về với khuôn mặt tái nhợt thì giật mình chạy đến đở hắn hỏi.
- Chàng có sao không?.
Nguuễn Minh nhìn ánh mắt đau lòng như muốn khóc của nàng thì trong lòng ấm áp, hắn đưa tay lên vuốt khuôn mặt xinh đẹp mềm mại trắng nõn của nàng mà mĩm cười nói.
- Ta không sao, chỉ là vẫn công quá sức nên nội lực hao tổn nhiều mà thôi, điều tức một chút liền khỏi, nàng đi ngủ trước đi nhé.
Nguyễn Minh kéo nàng lên giường cho nàng nằm xuống ngủ còn hắn khoanh chân vận công điều tức, Khang Mẫn nhìn hắn một hồi thì liền nhắm mắt ngủ khi nào không biết, mà Nguyễn Minh đúng là vì dùng nội lực quá nhiều nên có hơi yếu nhưng tất cả những biểu hiện này điều là diễn cả đấy, vì hắn quyết định rút ngắn kế hoạch, lúc trước hắn tính dùng toàn lực trị cho Lý Thương Hai từ 49 ngày còn 15 ngày mà đến ngày thứ 10 mới giả suy yếu nhưng hắn đã quyết định rút ngắn nó lại, từ khi đột phá luyện thể tầng hai hắn chỉ dùng một nữa nội lực để duy trì như lúc trước nhưng vì rút ngắn kế hoạch nên hắn phải dùng toàn lực, và hắn cũng nhân đó mà làm cho khyôn mặt hắn tai nhợt để thực hiện kế hoạch, còn vì sao hắn không song tu với Khang Mẫn là vì hắn thương tiếc nàng, mấy ngày nay nàng bị hắn đè liên tục khiến nàng đi lại khó khắn, tuy nàng không nói nhưng hắn biết nàng vì nhu cầu sinh lý của hắn mà chịu đựng, Nguyễn Minh điều tức một chút thì đã ổn định lại, hắn nhìn xuống thấy Khang Mẫn đang ngủ mà còn mĩm cười, Nguyễn Minh yêu thương cuối xuông vào môi nàng một cái rồi tiếp tục điều tức.