Chị dâu cả và các em đột nhiên được chồng cưng chiều thì thụ sủng nhược kinh, vừa mới bị dụ dỗ đi ra, sao đã bị kéo về rồi.
Thẩm Úc Tiều bị Lương Trung Tuyền ấn ngồi xuống giường đất, buồn cười nói: “Không cần như vậy đâu, anh có thể làm thử mà.”
Ảnh đế Lương sờ sờ độ ấm trên giường đất, rồi đẩy bảo bối nhà mình đến vị trí ấm áp: “Anh có thể về nhà rồi thử, bây giờ thì không được.”
Đầu tiên mọi người hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã hiểu được ý của ảnh đế Lương, vậy là cậu không muốn người khác ăn đồ ăn tổng giám đốc Thẩm nấu nên mới có kịch bản như bây giờ sao?
Tổng giám đốc Thẩm chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy anh đi đốn củi.”
Anh cả thật thà chất phác giận tím mặt, quát vợ mình: “Đốn củi cái gì, đây là việc một người vợ nên làm sao? Anh cho rằng đàn ông chết hết rồi sao?”
Lương Trung Tuyền vốn anh tuấn, cao to lại cố tình làm ra dáng vẻ tức giận, làm cho người bình thường có thể bị run rẩy, Thẩm Úc Tiều bị tiếng gầm của cậu làm cho nóng mặt, vì thế mặt lạnh xuống, cởi giày, đạp cậu một cái: “Cút.”
Lương Trung Tuyền nắm lấy chân anh, vừa muốn nói gì đó, nhưng bàn tay cảm nhận được sự lạnh lẽo của chân anh, vì thế cậu cởi giày ở chân bên kia ra, cầm hai cổ chân bảo bối nhà mình, lấy mông làm điểm tựa, xoay một vòng, đặt anh tới vị trí gần đầu giường đất, rồi lấy áo lông vũ của mình đắp cho anh.
Một dòng nước ấm nóng từ lòng bàn chân lan tràn lên khắp cơ thể, chạy qua từng thớ thịt truyền thẳng đến lục phủ ngũ tạng, tổng giám đốc Thẩm đột nhiên bị cảm giác ấm áp này làm cho thoải mái đến mức cả người run lên.
Lương Trung Tuyền thấy thế, hai hàng lông mày cau lại như gặp đại dịch, lại lấy một cái áo lông vũ khác đắp thêm cho anh: “Anh xem anh còn cằn nhằn em mặc quá nhiều quần áo cho anh, bây giờ bị lạnh rồi đúng không.”
Thẩm Úc Tiều vốn định nói không lạnh, nhưng thấy cậu lo lắng, cuối cùng nhịn xuống, giơ tay đẩy cậu ra: “Đi nấu cơm.”
Anh cả ngu ngơ cười cười, dáng vẻ giả bộ tức giận dọa người lúc nãy đã hoàn toàn biến mất: “Được thôi!” Mới vừa quay người đi đã bị vợ mình kéo lại.
Chị dâu: “Vừa nãy em đụng vào chân anh, nhớ phải rửa tay đấy.”
Anh cả vô cùng có phong cách tây làm dấu tay “OK” với vợ mình, rồi xoay người đi ra gian ngoài.
Tổ tiết mục tỉ mỉ xây dựng kịch bản lại bị phản kịch bản thì tức giận đến mức không chịu được, ai cần xem người quen tay nấu cơm chứ, để tổng giám đốc Thẩm và tiểu thiên vương Tả luống cuống tay chân không phải tốt hơn sao?
Tổng đạo diễn cho người mở một cửa sổ nhỏ ở dưới màn hình màn hình phát sóng trực tiếp, để những người dân trong thôn bình luận xem có OCC hay không.
Vài bác trai lắc đầu: “Vị anh cả này vừa nhìn đã thấy là nuông chiều vợ quá, không có tiền đồ gì cả, em trai út còn đỡ hơn một chút, nhưng cậu ấy lại quá nghe lời anh cả, thật là không có chủ kiến…”
Mấy bác gái lại là vui mừng cười nói: “Nuông chiều vợ mới có tiền đồ chứ, chị dâu này thật có phúc, gả cho người chồng đáng tin cậy như vậy, em út hơi khoe khoang một chút nhưng tuổi còn nhỏ, có thể theo chị dâu cả học hỏi cách cư xử ổn trọng…”
Trợ lý đạo diễn bày ra vẻ mặt khó xử: “Ầy… Bác trai bác gái, việc này… Ý của chúng tôi là muốn nhờ mọi người thảo luận xem họ có thể hiện phù hợp với thân phận hay không, không phải là đánh giá.”
Mấy bác gái nghe vậy lập tức không vui nói: “Sao, giúp vợ nấu cơm mấy ngày thì coi là không phù hợp với thân phận? Lúc làm ruộng hai người đã cùng làm rồi, vậy còn làm bộ làm tịch cái gì chứ?”
Trợ lý đạo diễn yếu ớt nói: “Bối cảnh chúng tôi đưa ra là thập niên 70 của thế kỷ trước.”
Bác gái tức giận: “Kể cả là thập niên 70 cũng không có ai ăn hiếp người khác như vậy, các cậu không nghe người ta nói chị dâu cả người ta đã nấu cơm một năm rồi sao!”
Tổ đạo diễn hoàn toàn tắt lửa, khóc không ra nước mắt đóng cửa sổ nhỏ lại.
Mà lúc anh cả em út đi ra gian ngoài, người xem đã bùng nổ:
— ha ha ha ha tổ tiết mục lại lật xe bởi kịch bản của ảnh đế Lương, sự thật đã chứng minh, ảnh đế Lương thắng tuyệt đối tổ tiết mục.
— hu hu hu tôi cũng muốn sờ chân nhỏ của Kiều Kiều.
— trời ạ, sao anh cả có thể nuông chiều chị dâu như vậy chứ! Tôi ghen tị
— cười chết tôi mất, tổng giám đốc Thẩm còn sợ ảnh đế Lương không rửa tay sao ha ha ha
— càng nghĩ càng thấy ớn, vì sao tổng giám đốc Thẩm cố ý dặn dò ảnh đế Lương phải rửa tay, có phải ngày thường ảnh đế Lương có sở thích gì kỳ quái không
— lầu trên đừng nói nữa, tôi bắt đầu có ngửi thấy mùi rồi
— bác trai bác gái là thần trợ giúp ha ha ha ha nuông chiều vợ đúng là có tiền đồ nhất ha ha ha
— mong tổ tiết mục không bị bóng ma tâm lý, a thật xin lỗi, tôi quên mất tổ tiết mục đã bị ảnh đế Lương ám ảnh hoàn toàn rồi.
…
Tổ tiết mục có bóng ma tâm lý hay không mọi người không cần biết, nhưng tại hiện trường tiểu thiên vương Tả đang thật sự ghen tị.
Cậu ta hầm hừ chọc chọc ngực Chung Phong: “Em cũng muốn được sờ chân.”
Hiển nhiên em út đã học hư theo anh cả, dịu dàng dỗ dành: “Không được, nếu em sờ soạng chị dâu, anh cả sẽ tức giận!”
Em dâu nghe vậy thì tức giận kêu to: “Không phải em muốn sờ anh ấy! Em bảo anh sờ em!”
Tô Anh và Nguyễn Miên Miên vừa trở về nghe thấy câu đó thì sững sờ ngay tại cửa, kinh ngạc nhìn tiểu thiên vương Tả: “Như thế này rồi mà các cậu vẫn có tâm trạng tình cảm sao?”
Bị anh hai và chị dâu thứ hiểu lầm, Tả Nguyệt Minh càng thêm tức giận, giơ nắm đấm không ngừng đấm vào ngực Chung Phong: “Em bảo anh học theo anh cả đi, cẩn thận không em học theo chị dâu cả đấy!”
Chung Phong cười ha ha chấp nhận, ôm nhóc con đang tức giận hôn lên một cái: “Học được tốt lắm.” Nói xong, còn đưa áo lông vũ của mình cho cậu ta, rồi cũng đi nấu cơm.
Hai cô gái thấy họ xuống hầm lấy đồ cũng muốn hỗ trợ, nhưng chưa hành động đã bị Lương Trung Tuyền khuyên quay về, quay lại ngồi trên giường đất cùng chị dâu cả và em dâu sưởi ấm chân.
Tổng đạo diễn cảnh cáo: “Anh hai và chị dâu thứ đều không tham gia nấu cơm, một lần OOC.”
Hai cô gái còn đang chìm đắm trong sự ấm áp ở đầu giường đất, hoàn toàn không để ý đến lời vừa nãy là nói tới họ.
Đạo diễn nhắc lại một lần nữa.
Lúc này Tô Anh mới phản ứng lại, hỏi đạo diễn: “OOC thì sao?”
Đạo diễn thuật lại một lần nữa.
“Vậy thì quá đơn giản!” Ảnh hậu Tô ngồi xếp bằng trên giường đất, nghe vậy vỗ lên đùi Nguyễn Miên Miên một cái, hỏi tổng giám đốc Thẩm và Tả Nguyệt Minh: “Có phải các cậu muốn ngủ trong phòng nhỏ không?”
Hai người chưa kịp trả lời, anh cả và em út đã thò đầu vào nói: “Đúng vậy!”
“Thật đúng lúc, các cậu cứ ngủ trong phòng nhỏ đi, hai người chúng tôi ngủ ở phòng lớn.” Tô Anh vẻ mặt thỏa mãn nói: “Miên Miên tướng ngủ không tốt, nên chúng tôi cần giường lớn một chút.”
Nguyễn Miên Miên thuận theo cười cười: “Đúng vậy, tư thế ngủ của tôi không được tốt lắm.”
Tô Anh vỗ tay một cái: “Nếu vậy, bây giờ hai người các cậu có bận gì không?”
Anh cả và em út đi đến, nói: “Không bận, đồ ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần nấu thôi.”
Tô Anh cười nói: “Vậy cứ phân chỗ ngủ trước đi, để các cậu đỡ phải nhớ thương phòng lớn của chúng tôi.”
Lời này nghe qua thì thật đúng là ích kỷ, nhưng thực tế lại là nể mặt hai nhóm khách mời khác, Lương Trung Tuyền và Chung Phong lập tức vui vẻ, dẫn vợ cầm hành lý đi vào phòng nhỏ.
Hai phòng nhỏ song song hai bên, giường đất xài chung bếp lò ở gian ngoài để sưởi ấm, hai vợ chồng Thẩm Lương không có thói quen dậy ban đêm cho nên chọn gian phòng ngủ trong cùng.
Bởi vì phòng quá nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành cao lớn đứng trong căn bản không thể xoay người được, vì thế Lương Trung Tuyền kéo bảo bối nhà mình ngồi trên giường đất, thuận tiện tò mò giũ chăn trên giường ra để kiểm tra.
Có thể thấy được cái giường đất này là hoàn toàn mới, Lương Trung Tuyền vốn lo rằng tổ tiết mục sẽ vô tâm, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa trải lại chăn vừa trêu chọc bảo bối nhà mình: “Anh nhìn trong phòng này xem, tất cả đều là cameras, bảo bối, làm sao bây giờ, chúng ta không thể làm chuyện mà người khác có thể nghe nhưng không thể xem được rồi.”
Thẩm Úc Tiều nhỏ giọng: “Cũng không phải…”
Lương Trung Tuyền không nghe rõ bảo bối nhà mình nói cái gì, ghé sát vào hỏi: “Cái gì? Bảo bối anh nói to lên một chút.”
Chị dâu cả bá đạo từ trước đến nay chỉ nói một lần không nhắc lại lần hai, trực tiếp lấy chăn trong tay Lương Trung Tuyền giũ ra, chăn bông như cái lều trại lập tức trùm lên hai người, chỉ để nhô lên hai cái đầu.
Ngay sau đó, chị dâu cả chậm rãi tới gần anh cả, cuối cùng hai ngọn núi nhỏ dưới chăn bông hội tụ thành một ngọn núi.