Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 57



Bình luận đó như đổ dầu vào lửa, làm cho khung bình luận nóng lên một lần nữa, khán giả thấy lời này đầu tiên thì hơi sửng sốt, sau đó ngẫm nghĩ lại một chút… Cái kiểu trước sau hai nhân cách hai bộ mặt này, chỉ bày ra dáng vẻ ngu ngốc thè duỗi đầu thè lưỡi cuống cuồng làm nũng trước mặt tổng giám đốc Thẩm, không phải giống ảnh đế Lương như đúc sao?

Không chỉ hành vi, mà ngay cả vẻ mặt con chó kia cũng có nét tương tự như ảnh đế Lương.

— ha ha ha ha tôi muốn biết tài khoản cao cấp này là của ai, ngoại trừ nhân viên trong Blah Blah còn có Tinh Vân, vậy mà dám nói ông chủ hoặc cổ đông nhà mình giống chó a ha ha ha!

— là tài khoản cao cấp, đúng là rất giống a ha ha ha ha

— ảnh đế Lương tìm được anh em thất lạc nhiều năm ha ha ha ha, con chó này quá giống rồi!

— bộ dạng lăn lộn làm nũng với tổng giám đốc Thẩm quả thực quá quen thuộc, không phải lúc nãy còn bị đánh ở trong phòng sao!

— con chó này cũng quá thông minh rồi, không biết vì sao lại đổi xử tốt với tổng giám đốc Thẩm như vậy?

— ha ha ha có thể là trên người tổng giám đốc Thẩm có khí chất hấp dẫn trung khuyển.

…….

Người quay phim trong sân còn cố ý quay cận mặt ảnh đế Lương, trong màn hình, cậu đang cau mày, sắc mặt không vui, ủy khuất nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Thẩm đang không ngừng xoa xoa đầu con chó kia.

Quả nhiên còn ăn dấm cả với chó.

Người xem lập tức cười ha ha, nhao nhao bình luận “Tình địch của ảnh đế Lương đã xuất hiện ha ha ha…”

Thẩm Úc Tiều lấy chén cơm cho chó mà Tô Anh và Nguyễn Miên Miên tự chế đặt lên mặt đất, con chó hừ hừ một tiếng, sau đó vùi đầu vào trong chén màn thầu ngâm nước nóng ăn ngấu nghiến.

Ở gần ổ chó có một cái bát nhôm đựng nước, nước trong bát đã bị đông lạnh thành tảng băng, Thẩm Úc Tiều cầm lấy dùng sức gõ gõ, nhưng băng vẫn dính chặt bên trong, Tả Nguyệt Minh trở lại trong phòng, tìm một cái bát nhôm giống vậy, đổ đầy nước, rồi đưa cho Thẩm Úc Tiều để anh cho chó uống.

Thẩm Úc Tiều lo rằng con chó kia bị no quá nên không đặt bát nước ở cạnh đầu nó, mà chỉ để lại chỗ cũ.

Con chó kia cũng vô cùng nể tình, thấy có nước thì buông tha cho chén cơm kia, lon ton đi theo phía sau tổng giám đốc Thẩm chờ uống nước.

Thẩm Úc Tiều nhìn bóng lưng con chó to, đột nhiên nghĩ ra nguyên nhân, anh tháo bao tay công trường trên tay xuống, quay đầu nói với mấy người phía sau đang bày ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ: “Chắc là nó quen thuộc với mùi của bao tay này.”

Lúc này mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, khó trách lúc mới gặp tổng giám đốc Thẩm nó đã bắt đầu làm nũng, hóa ra là quen thuộc với mùi của người chủ trước.

Xem ra không phải là do tổng giám đốc Thẩm có thiên phú dị bẩm. Mọi người bắt đầu chơi đùa, đeo thử bao tay tổng giám đốc Thẩm đưa cho, tiến lên vuốt lông chó, con chó lớn tuy không sủa nữa nhưng chỉ thờ ơ cho họ một ánh mắt rồi lại cúi đầu ăn tiếp, hoàn toàn không giống như lúc tiếp xúc với tổng giám đốc Thẩm.

Mọi người: … Quả nhiên tổng giám đốc Thẩm thật sự có thiên phú dị bẩm!

Nhưng ảnh đế Lương nghe được câu này dường như không cảm thấy được an ủi chút nào, cậu đỡ bảo bối nhà mình đứng lên, rồi túm đến vị trí an toàn xích chó không với tới: “Anh đừng có thân cận với nó quá, ai biết được nó sẽ đột nhiên nổi điên cắn người lúc nào chứ.” Dứt lời, cậu dẫn mấy người khác đi bổ củi, chớp mắt đã rời đi, lúc rời đi còn để lại cho con chó kia một ánh nhìn khinh thường.

Người xem:

— ha ha ha ha cái nhìn miệt thị của một vị đế vương!

— ảnh đế Lương: tôi thắng

— ha ha ảnh đế Lương thật sự coi tất cả những sinh vật có hảo cảm với Kiều Kiều thành địch.

— bình dấm chua này thật lớn

— ha ha ha ha con chó kia thật đáng thương

— rõ ràng đang đóng phim ba người, mà sao tôi lại bị xích ở một chỗ chứ



Ảnh đế Lương cũng không biết.

Hai cô gái nhìn chó ăn một lát, xong bởi vì quá lạnh nên trở lại phòng, đến khi con chó to ăn cơm xong, nó nhìn xung quanh trống rỗng với vẻ mặt mông lung.

Ở phòng phát sóng trực tiếp thứ ba, người quay phim còn cố ý chơi xấu quay cận cảnh con chó kia, biểu tình vô tội ủy khuất thế mà lại vô tình giống với biểu tình lúc nãy của ảnh đế Lương, lại dẫn tới một loạt bình luận nhiệt tình của người xem.

Khán giả đã coi con chó lớn cam chịu kia thành em trai thất lạc nhiều năm của ảnh đế Lương, còn đặt cho nó cái tên — Tiểu Tiểu Lương.

Chỉ thấy Tiểu Tiểu Lương đi đến giữa sân sủa mấy tiếng về phía mấy người đang bổ củi, mãi cho đến khi tổng giám đốc Thẩm ngẩng đầu lên vẫy tay với nó, nó mới yên tĩnh lại, không đi uống nước trong bát đã bị kết một tầng băng mỏng bên trên, ngược lại đi ăn tuyết ở cạnh ổ chó, thoạt nhìn hiu quạnh lại đáng thương.

Lương tâm cơ lại một lần nữa thắng lợi.

+++++++

Hoạt động bổ củi thoạt nhìn rất mệt, nhưng mấy nam thanh niên thân thể khỏe mạnh thay nhau đốn củi, chỉ chốc lát bổ được một đống củi cao bằng nửa người. Trong nhà, hai bếp lò đang rực lửa, mọi người bỏ củi đã được bổ vào bên trong rồi rút ống thổi.

Lúc thổi lửa Lương Trung Tuyền bị sặc, bắt đầu khụ khụ khụ ho khan, tổng giám đốc Thẩm bưng một chén nước, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh cậu, thuận tiện vỗ vỗ lưng cậu mấy cái.

Ảnh đế Lương nhận lấy chén nước, không uống luôn mà hôn bảo bối nhà mình một cái: “Moah moah.”

Tổng giám đốc Thẩm mặt vẫn lạnh như cũ, nhéo lỗ tai ảnh đế Lương lại gần, bình tĩnh nói: “Em thích chỗ này à, muốn mua một căn nhà ở đây không?”

“Ôi, em cũng nghĩ chờ đến khi chúng ta già sẽ đến tỉnh J mua một gian nhà trệt để dưỡng lão, bây giờ nghĩ lại thì thấy không quá thực tế.” Ảnh đế Lương thở dài một hơn, để chén nước sang một bên, kéo bảo bối nhà mình qua ngồi lên đùi mình.

Tổng giám đốc Thẩm cao 1m85 nhưng vẫn yên tâm thoải mái ngồi trên đùi cậu: “Vì sao?”

Lương Trung Tuyền: “Anh nghĩ xem, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh, lại phải đốn củi, đun nước ấm, rót máy sưởi. Chờ đến lúc vào mùa hè, mỗi lần nấu cơm đều phải nhóm lửa, chưa chắc chúng ta có thể làm được mấy việc đấy, quá lãng phí thời gian, quá lỗ…”

Thẩm Úc Tiều không hiểu: “Chúng ta có thể thuê người làm.”

Đối phương cười cười nhìn anh rồi tiếp tục nói: “Mùa hè ở đây còn ẩm ướt, trong phòng sẽ có không ít côn trùng nhỏ, có gián, có kiến, một số động vật không có xương sống, mà không phải anh sợ sâu lông nhất sao…”

“Anh không sợ.” Thẩm Úc Tiều nhíu mày, uy hiếp đấm nhẹ vào vai cậu một cái.

“Được rồi, được rồi, không sợ, không sợ.” ảnh đế Lương đối phó qua loa, hôn hôn lên khóe miệng tổng giám đốc Thẩm một cái, nói: “Anh là mạnh nhất, bây giờ còn cảm thấy không liên quan sao?”

Thẩm Úc Tiều lạnh mặt: “Có liên quan.”

Ảnh đế Lương cười tủm tỉm nhìn anh, dường như đang nhắc nhở lúc trước Thẩm Úc Tiều đã bị sâu dọa sợ nhảy dựng lên trước mặt người xem, mặt Thẩm Úc Tiều càng thêm lạnh lẽo, giơ tay lên muốn đánh lại bị đối phương mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Lương Trung Tuyền đột nhiên thay đổi giọng điệu, dùng giọng điệu của một cô vợ nhỏ không đầu không đuôi cảm thán một câu: “Ông xã, anh đối xử với em thật tốt ~”

Tổng giám đốc Thẩm ghét bỏ đẩy đầu cậu ra: “Cút.”

Ảnh đế Lương không cút ngay, ngược lại càng sáp lại gần cười ha ha hai tiếng, ngẩng đầu lên hôn anh lần nữa: “Em hạnh phúc vì có anh ở bên cạnh em, không liên quan đến ở chỗ nào cả.” Cậu thở dài một tiếng: “Bh em cũng đang được sống cuộc sống ấm áp với vợ con.”

Thẩm Úc Tiều bị những lời nói âu yếm buồn nôn của cậu làm cho động lòng, giơ tay véo hai má cậu, nhéo nhéo mấy cái hỏi: “Ai là vợ?”

Ảnh đế Lương lập tức nhận mệnh: “Em, em làm ấm giường, chủ nhà, buông tay đi, véo nữa mặt sẽ không đẹp trai.”

Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy thì càng dùng sứ véo, lại hỏi: “Con anh là đứa nào?”

Nói đến đây, cô vợ nhỏ Lương đột nhiên tức giận, nổi giận nói: “Còn không phải là con chó ngu ngốc ngoài cửa hay sao, một chút tôn nghiêm cũng không có, nhìn thấy anh là quỳ xuống như quỳ tổ tông.”

Đúng lúc này, một tiếng “Phụt” cười vang lên từ cái loa nhỏ treo ở góc tường.

Hai vợ chồng lập tức cảnh giác đứng lên nhìn về phía góc tường.

Tiếng động từ trong loa nhỏ yên tĩnh trong chốc lát, giọng nói của đạo diễn lại phát ra: Trời sắp tối rồi, tục ngữ nói, mắt sáng tâm sáng, để có thể sinh hoạt dễ dàng hơn, mời các vị khách mời đến nhà kho chứa vật dụng sắp xếp lại một chút, tìm ra phương pháp thắp sáng.

Loa trong phòng lớn cũng phát ra nội dung như vậy, các khách mời khác mở cửa, thấy hai người ở đây cũng đã nghe thấy thì đứng nghe đạo diễn nói cùng hai vợ chồng.

Tả Nguyệt Minh nói: “Nhưng mà bác gái Tưởng đã để lại nến cho chúng tôi, sao lại còn phải đi tìm đồ thắp sáng nữa chứ?”

Đạo diễn tức giận nói: “Đây là nhiệm vụ!”

Lương Trung Tuyền: “Có phần thưởng gì không?”

Quả nhiên lại bắt đầu đòi thưởng, đạo diễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Phần thưởng là lẩu tự sôi do chồng của ông chủ giải trí Tinh Vân cung cấp.”

Các khách mời hơn ngơ ngác một chút, không hiểu tại sao đang êm đẹp đạo diễn lại nói cái gì mà “chồng của ông chủ giải trí Tinh Vân”, nhưng nghĩ lại một chút, họ đã nhanh chóng nhớ ra, ảnh đế Lương là ông chủ của Tinh Vân, vậy không phải tổng giám đốc Thẩm là chồng của ông chủ hay sao?

Vì thế mọi người đồng loạt nhìn tổng giám đốc Thẩm, dở khóc dở cười nói: “Chồng của ông chủ, sao anh không trực tiếp cung cấp cho chúng ta đi, còn muốn thông qua tổ tiết mục làm gì?”

Thẩm Úc Tiều hơi xấu hổ, mím môi nói: “Có lẽ là trợ lý của tôi đưa đồ tiếp ứng tới.”

Đầu tiên mọi người cảm thấy kinh ngạc khi nghe thấy hai từ “Tiếp ứng” vốn là từ mà giới fan hay dùng nay lại được tổng giám đốc Thẩm nói ra, ngay sau đó, bắt đầu trêu chọc.

Tô Anh cười nói: “ Ôi ~ chồng ông chủ, hóa ra anh vẫn luôn là fans của ông chủ sao ~~”

Thẩm Úc Tiều lạnh mặt không nói lời nào, ảnh đế Lương đứng ở một bên lại vui vẻ cười nói: “Tôi đi đóng phim, đoàn phim nào cũng được nhận đồ tiếp ứng của tổng giám đốc Thẩm nhà tôi cố ý đưa đến.”

Tổng giám đốc Thẩm giải thích: “Không phải cố ý…”

Tổng giám đốc bá đạo nghiêm túc giải thích, nhưng mọi người lại không muốn nghe, cười hì hì cắt ngang lời anh: “Không phải không phải, chúng tôi biết mà ha ha ha.”

Cười xong, Tả Nguyệt Minh còn thở dài một tiếng: “Hai người các anh thật quá xứng đôi…”

Thẩm Úc Tiều: …

Đạo diễn hoàn toàn bị ngó lơ, hắng giọng một tiếng, xen mồm vào hỏi: “Các vị có muốn không?”

Trong hầm chỉ có những đồ ăn như cải trắng khoai tây, bữa trưa không có chút thịt nào, đương nhiên họ muốn ăn lẩu, mọi người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng mặc áo khoác, xếp hàng đi ra cửa.

Buổi chiều bên ngoài lạnh hơn giữa trưa rất nhiều, Thẩm Úc Tiều ở trong phòng bếp được sưởi ấm, nên không có mang thêm mũ và khăn quàng cổ, nên vừa bước ra cửa đã bị khí lạnh làm cho run rẩy.

Giây tiếp theo, có một cái mũ trùm lên trên đầu anh, Lương Trung Tuyền đã sớm cầm sẵn trong tay tronh lúc tổng giám đốc Thẩm ghét bỏ bỏ qua mấy thứ này, tuân theo nguyên tắc không thể để cho tổng giám đốc Thẩm nhà mình bị gió thổi lạnh, lập tức ôm lấy anh, vừa ôm vừa khoe khoang nói: “Ai bảo anh không nghe lời, lạnh đúng không.”

Các em thấy anh cả nhà mình dùng giọng điệu như ra trận nói với chị dâu, đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh cả: Còn sống không phải là tốt hơn sao…

Nhưng chị dâu cả lại không tức giận, thậm chí còn mềm mại “ừ” một tiếng.

Anh cả lại càng thêm vênh váo, choàng khăn quàng cổ lên cổ vợ mình: “Có phải cảm thấy người đàn ông của anh rất biết đoán trước không?”

Chị dâu cả ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để đối phương hầu hạ choàng khăn cho mình, thuận theo nói: “Ừ.”

Lương Trung Tuyền: “Có phải em nên được một cái hôn không? Nào, bảo bối nhỏ, để chủ nhà thơm một cái nào.”

Sắc mặt tổng giám đốc Thẩm đột nhiên lạnh xuống.

Các khách mời khác không đành lòng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng chị dâu bạo hành anh cả, kết quả giây tiếp theo, chị dâu cả tiến lên ra một quyền, quật anh cả ngã xuống nền tuyết, khóa ngồi trên eo cậu, trong tay cầm một nắm tuyết, uy hiếp hỏi: “Ai là chủ nhà?”