Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 94





“Được.” Lương Trung Tuyền cúi đầu, thật cẩn thận mà chạm chạm bờ môi của anh, khóe miệng không kìm chế được mà nhếch lên, khẽ cười nói: “Lão công của anh có biết anh đáng yêu như vậy không? Hửm?”
【E hèm, 】 Âm thanh hệ thống từ đỉnh đầu tổng giám đống Thẩm truyền đến: 【 Cái đó, ở trong mơ không có cái bảo vệ **, mong ký chủ chú ý một chút…】
Hai người động đậy một hồi, Thẩm Úc Tiều giơ tay đẩy cậu ra, Lương Trung Tuyền đem dục vọng trong người nhịn xuống, hai tay nới lỏng, nhưng vẫn đứng ở phía sau anh trong tư thế che chở, tay trái chặt chẽ ôm lấy eo anh, nói với hệ thống: “Tôi có một vấn đề, nơi này những lời đó rốt cuộc tôi đã nói với ai? Tại sao tôi không nhận được một cuộc gọi tương tự?
Tổng giám đốc Thẩm là người giỏi quan sát, trước tiên trả lời câu hỏi thứ hai của cậu: “Ngày đó hẳn là ngày đầu tiên chúng ta tham gia chương trình, lần đó là ở lại nhà ba mẹ anh ăn tối.”
Ảnh đế Lương nghe vậy, hiểu rõ gật gật đầu.

Buổi tối hôm đó hai người về nhà liền làm chuyện kia, buổi sáng ngày hôm sau, một đống tin nhắn trong Wechat chưa đọc.
Cảnh tượng trước mặt hai người liền xoay chuyển một cái, quay ngược trở về thời gian “Lương Trung Tuyền” gọi điện thoại.
Lúc này, hình ảnh vai chính biến thành Lương Trung Tuyền, giọng nói trong điện thoại cũng vang lên rất rõ ràng, đầu dây bên kia thế mà lại là chú của Lương Trung Tuyền, toàn bộ câu chuyện từ đầu đến đuôi đều không liên quan gì đến Thảm Úc Tiều.

Con gái của chú, cũng chính người em họ đã chụp ảnh cho hai người hồi Tết, nhận nuôi một con mèo.


tiểu nha đầu chăm sóc bản thân còn không xong, nên trọng trách nuôi dưỡng mèo hiển nhiên rơi lên vai của chú thím, hai người cung phụng cho nó ăn ngon uống tốt, mà chỉ vì nhất thời không chơi cùng với nó, mà bị nó cào chảy máu để trả thù, cảm thấy nuôi không quen, làm lòng người mệt mỏi, mà Lương Trung Tuyền khi còn nhỏ có nuôi mèo qua, vô tình thấy cậu đăng cảnh ban đêm trên sân thượng lên dòng trạng thái, người chú liền gọi điện cho cậu qua Wechat, muốn hỏi cậu làm cách nào để cải thiện mối quan hệ với mèo.
……
—— Người chú: Trên tay thím của con nguyên một đường máu lớn như vậy, nếu không phải nha đầu ngốc che chở, chú nhất định một chân đá con động vật nhỏ kia! Con nói xem hay là chú kiếm huấn luyện viên chuyên nghiệp để huấn luyện nó?
—— Lương Trung Tuyền: Bỏ đi chú, tính tình nó là như vậy…… Nếu chú cảm thấy phiền, cứ để tiểu nha đầu đến chơi cùng nó.
—— Người chú bất lực: Lịch học của nó nhiều vô kể, chưa kể còn phải làm bài tập về nhà, làm sao có thời gian chơi cùng? Thím con nhìn lại còn mắng chú, nói chú làm trì trệ việc học của con gái.
—— Lương Trung Tuyền cười an ủi: Ây, lâu như vậy đều qua được, nhịn một chút, nói không chừng có một ngày là có thể cảm hóa nó.
—— Người chú cười nói: Cảm ơn lời chúc của con, nhưng chú cảm thấy, khó lắm, ba cái con quỷ mèo hay ghen lắm.

Lúc trước đáng lẽ không nên cho em con nuôi nó, lúc mới nhận nuôi nó bị bệnh ghẻ và rận tai, chữa trị hơn một tháng trời, lại còn mua thức ăn cho mèo, mua thịt cho nó ăn, kết quả vẫn là nuôi không quen, so với việc nuôi con còn mệt hơn.
—— Lương Trung Tuyền: Vậy sao? Con cũng cảm thấy, cùng đồ ngốc này ở một chỗ quá mệt mỏi, chủ yếu vẫn là tinh thần mệt mỏi.”
—— Người chú: “Tinh thần cũng không phải là quá mệt”
……
Tiếp sau đó là hai chú cháu thay nhau than thở cái khó trong việc nuôi mèo, đáng tiếc là ngay lúc đó tổng giám đốc Thẩm lại không nghe thấy, hai chồng chồng ở bên ngoài khi biết được sự thật nhất thời nói không nên lời, bởi vì hiểu lầm như vậy mà ly hôn, còn nghe nói tách ra rất nhiều năm, thật là quá mức buồn cười, có chút đáng buồn…
Nhưng nếu không có sự xuất hiện của hệ thống, thì bọn họ sẽ làm ra cái việc ngu xuẩn này…… Hai người trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì mới tốt, chỉ là duy trì tư thế ôm nhau đứng tại chỗ, thoạt nhìn giống như hai pho tượng sống động.

Trong mà ảnh, âm thanh “Lương Trung Tuyền” cùng chú của mình nói chuyện phiếm dần dần biến mất, thay vào đó là một tiếng cười khẽ.
Hai người lúc này mới từ trong trầm mặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối diện bên trên màn quang ảnh, xuất hiện hai người, hai người đó tư thế lúc này giống hệt hai chồng chồng, mắt đối mặt ở màn quang ảnh, phảng phất như đang soi gương.
Người kia tuy bị ôm, vẫn khôi ngô tuấn tú như cũ, nhưng trên mặt phủ kín vết hằn của thời gian, thậm chí trên da cổ còn có đốm đồi mồi, mà người ôm anh tuy rằng cũng có chút nếp nhăn giống người kia nhưng vẫn có nét trẻ hơn.

Cánh tay cậu vòng qua eo người kia, thoạt nhìn cũng không giống ôm người yêu, ngược lại giống ôm một vị trưởng bối hơn, hai người thoạt nhìn, giống như hơn kém nhau tận mười tuổi, bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai chồng chồng, sau đó thì thầm với nhau.
Thẩm Úc Tiều tức thì liền cảm nhận được lực trên eo có chút mạnh lên, mắt thường cũng thấy được sắc mặt của Lương Trung Tuyền lộ rõ vẻ khó chịu, bởi vì đối diện hai người, chính là phiên bản lúc già của hai chồng chồng.

Gần đây, một fan cp đang nổi đã đưa cho họ một bức ảnh chụp chung của hai người cao tuổi.

Hai người ở trên mạng thấy được, còn mỉm cười bàn bạc kế hoạch cho tương lai, mà khi dáng vẻ khi già của bọn họ thật sự xuất hiện, thì hai người lại cười không nổi, đặc biệt là tổng giám đốc Thẩm trong tương lại mức độ già đi quá rõ ràng.
Trong hiện thực không thiếu những ví dụ như vậy, khi những người bạn cùng lớp, gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách, sẽ luôn có người già đi rất nhanh, cũng có người cơ hồ không thay đổi gì nhiều, nhưng sự khác biệt này xuất hiện trên người của “Thẩm Úc Tiều” và “Lương Trung Tuyền”, lại vô cùng chua xót, làm người khác không khỏi suy nghĩ, tổng giám đốc Thẩm mắc bệnh nặng, lại mất đi người yêu, rốt cuộc là trải qua quá nhiều việc không tốt, mới có thể nhanh già đến như vậy.
Hệ thống cũng thở dài nói: 【Sau cuộc cách mạng khoa học và công nghệ lần thứ năm [1], nghiên cứu về telomere cũng dần đạt đến thành công, theo lý thuyết, tuổi thọ của con người có thể lên tới hơn ba trăm năm, cho dù ký chủ có trải qua quá trình cải tạo thân thể muộn, sau này cũng không nên già đi như vậy.


“Lương Trung Tuyền” phía đối diện nhíu mày: “Trí tuệ nhân tạo này sao lại thế này, mồm mép quá rồi.”
“Thẩm Úc Tiều” vỗ vỗ tay cậu, tỏ vẻ không sao cả, tiếp theo ngẩng đầu nói với “Lương Trung Tuyền” đang khắc nỗi đau lòng lên mặt phía màn quang ảnh bên này : “Không cần lo lắng, tuy rằng anh nhìn già, nhưng thân thể vẫn khỏe, tuổi thọ của anh không có ảnh hưởng gì.”
Tiếp theo, anh đem tầm mắt dời về phía Thẩm Úc Tiều, gật gật đầu: “Xin chào, tôi là Thẩm Úc Tiều, nói là tương lai cậu hẳn là có điểm không đúng lắm, có lẽ tôi nên nói, tôi là cậu nhưng đến từ một thế giới khác.”
Tổng giám đốc Thẩm khi già khác hẳn so với Kiều Kiều của hiện tại, anh tựa hồ không có quá nhiều tật xấu như Thẩm Úc Tiều bây giờ, ngược lại thoạt nhìn lại rất bình dị gần gũi, anh hơi hơi nghiêng người, dựa vào “Lương Trung Tuyền” trong lòng ngực, không cho hai chồng chồng bên này có cơ hội hỏi han điều gì, tự mình nói: “Thời gian có hạn, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, hiện tại chúng tôi là bốn mươi năm sau của các cậu, tôi mua gói ‘bù đắp hối tiếc’ từ công ty du hành thời gian, cái gọi là ‘du hành thời gian’ yêu cầu phải có sự hỗ trợ từ năng lượng tinh thần, năng lượng tinh thần của tôi chỉ đủ đem trí tuệ nhân tạo trở về quá khứ, để tuyên truyền những loại thuốc điều trị ung thư và hình ảnh các bạn đang thấy, không thể không làm trí tuệ nhân tạo buộc các cậu show ân ái, để tích góp năng lượng tinh thần của mọi người.

Nhiệm vụ được đặt ra dựa trên ý muốn của tôi và tình toàn của hệ thống mà quyết định, nghe nói nó đã mang lại cho hai người phiền phức không nhỏ, tôi thật lòng xin lỗi, nhưng có thể gặp hai người, có nghĩa là tôi đã thành công, tuy rằng không thể thay đổi được chúng tôi của hiện tại, ít nhất một thế giới khác Lương Trung Tuyền cùng Thẩm Úc Tiều có thể không có những điều tiếc nuối đó, tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Lương Trung Tuyền” nghe anh nói như vậy, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ đau lòng, vừa định mở miệng, dặn dò một mấy câu “xin hãy trân trọng”, liền nghe thấy người trong lòng ngực tiếp tục nói: “Chúng tôi thay đổi lịch sử, cũng không biết liệu nó có thay đổi tiến trình lịch sử hay không, nhưng hai người phải nhớ kỹ, không lâu sau kỹ thuật của Đằng vân sẽ bị rò rỉ ra bên ngoài, đó là kỹ thuật của người Nhật, các phương tiện năng lượng mới có thể được phát triển trong vòng 30 năm tới, sắp có người phát hiện ra những giải pháp thay thế mới, thân thiện với môi trường hơn cả điện, nếu có thể, cậu nên đi tìm nó trước một bước…”
Tổng giám đốc Thẩm nghiêm túc lắng nghe, hai Lương Trung Tuyền của hai thế giới chỉ bất lực cười, cái gọi là hiểu lầm đã giải quyết xong, hai chồng chồng không cần dặn dò cũng sẽ biết trân trọng lẫn nhau, Có vẻ điều quan trọng thực sự chính là truyền đạt kinh nghiệm trong tương lai.
Hệ thống tiếp thu được mặt tốt, ngoại trừ nội dung bảo vệ **, và chia sẻ các dữ liệu giữa các hệ thống lớn, “Thẩm Úc Tiều” không phải khách hàng đầu tiên truyền kinh nghiệm cho ký chủ.

Trên thực tế, trải qua quá thay đổi lịch sử, dù chỉ là thay đổi một điều của một người, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn quá trình phát triển của thế giới, cái gọi là “kinh nghiệm” đại đa số đều không có cái nào dùng được, huống chi tầm ảnh hưởng của ký chủ nhà mình cơ hồ bao trùm gần nửa nước C.
Năng lượng tinh thần của một trăm giá trị tình cảm có hạn, sau khi “Thẩm Úc Tiều” giải thích những gì có thể xảy ra trong tương lai, hình ảnh liền biến mất, phần thưởng “Trong mơ cái gì cũng có —— màn đối thoại giữa người cổ kim” cũng coi như sử dụng xong, âm thanh điện tử của hệ thống xuất hiện, nói với Thẩm Úc Tiều:【 Ký chủ, không đủ năng lượng tinh thần để tiếp tục duy trì, tôi cũng muốn đi trở về, tuy rằng thực sự luyến tiếc, nhưng suy nghĩ đến việc cậu cùng người yêu cậu nhờ có tôi mà có một mối quan hệ cũng như cuộc sống êm đềm, tôi liền thấy cảm động quá, ô ô ô ô.

Nếu như cậu nhớ tôi, thì hãy lên app xem, tôi đã dùng thông tin của cậu đăng ký một tài khoản, trong đó đều là những di sản văn hoá mà tôi đã cất giữ một cách cẩn thận, tạm biệt nhé, kí chủ, tạm biệt, đây là thời đại hoàng kim của nền văn hoá đó 】
Một loạt âm thanh “zư zư” nhanh chóng phát ra, âm thanh của hệ thống không còn nữa.

Tuy rằng ngày thường cảm giác về sự tồn tại của hệ thống không phải quá mạnh, tuy rằng hai vợ đối với “hệ thống” từ bên ngoài này luôn giữ thái độ hoài nghi và mâu thuẫn, nhưng khi hệ thống thật sự biến mất, tổng giám đốc Thẩm vẫn cảm thấy có chút buồn bã mất mát, tuy rằng ngay từ đầu thực sự không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận, hệ thống vẫn rất đáng yêu… Anh tựa đầu vào vai của Lương Trung Tuyền, cảm nhận được người con trai này đang khẽ vuốt ve an ủi mình.
【 Có thật không? Ký chủ? Cậu thật sự cảm thấy tôi đáng yêu? Ha ha ha ha cậu cũng đáng yêu, chúng ta đều đáng yêu.


Vẻ mặt mất mát của tổng giám đốc Thẩm trong nháy mắt liền biến mất, hỏi: 【 Cậu chưa đi? 】
Hệ thống: 【Tôi chính là cá biệt đầu tiên, bởi vì suy cho cùng muốn duy trì cảnh trong mơ sao, Lần này tôi thật sự phải đi, chờ cậu tỉnh lại, tôi liền không còn trong ý thức của cậu nữa,chỉ là tôi muốn quay lại nói với cậu một cậu, chúc cậu cùng người yêu luôn ở bên nhau! Hài người vô cùng đẹp đôi, quả thực là trời sinh một cặp! 】
Thẩm Úc Tiều nghe vậy, lộ ra một cái mỉm cười, trịnh trọng mà nói với hệ thống: “Cảm ơn cậu.”
+++++++
Lời còn chưa dứt, âm thanh hệ thống, màn quang ảnh trước mắt, Lương Trung Tuyền đang ôm anh tất cả đều biến mất, bị bóng tối vô tận nuốt chửng, chìm vào một mảng hư vô.
Vì đồng hồ sinh học của Thẩm Úc Tiều vô cùng chuẩn xác, đúng bảy giờ liền mở mắt, anh ngáp một cái, cúi đầu thấy cánh tay từ đằng sau đang ôm lấy mình, vì thế thật cẩn thận mà xoay người.

Phía sau, người con trai đang ôm anh đẹp trai đến mức giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, cậu hơi mở miệng, ngủ đến mức nhìn có hơi ngốc, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài như có thể xuyên thấu lòng người, mà đôi mắt này khi mở ra, lúc nào cũng nhìn mình chăm chú, đong đầy tình cảm, giống như ngày kết hôn, sung sướng ở Cục Dân Chính mà khóc tựa như một tên ngốc bự con, giống với ở trong giấc mơ, đối diện màn quang ảnh, là một “Lương Trung Tuyền” ôn nhu mà ôm lấy “Thẩm Úc Tiều”.
Bản thân may mắn biết bao, mới có thể gặp được người lúc nào cũng cũng toàn tâm toàn ý yêu mình, dù cho quá khứ đã trải qua những việc gì, có thể nhận được quà từ chính bản thân trong tương lai, có thể có được một hệ thống đáng yêu như vậy, dùng phương thức “show ân ái” cẩn thận duy trì tình yêu này cho mình.

Dù là có máy quay hai mươi bốn giờ của tổ tiết mục ở trên đầu, vào giờ phút này anh vẫn không kìm lòng xuống được kề sát vào người con trai đang ngủ say kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của đối phương.
Ảnh đế Lương đang giả vờ ngủ liền bỏ công, ỳ cơ mở đôi mắt tươi cười, nhiệt tình đáp lại anh gấp mười lần, rõ ràng chỉ là ngủ một giấc, lại giống như đã nhiều năm xa cách anh, hung hăng mơn trớn anh, thổi vào tai anh giọng nói đầy sự quyến rũ: “Bảo bối, thật tốt khi được thấy anh trong vòng tay em.”
Thẩm Úc Tiều xoa xoa lỗ tai bị thổi đến phát ngứa, cọ cọ về phía sau, đặt tay lên sườn mặt Lương Trung Tuyền, nghiêm túc nhìn vào mắt của cậu, cực kỳ giống một đứa nhỏ lén ăn đồ ngọt, cười đến ngọt ngào: “Lương Trung Tuyền, thật tốt khi được thức dậy ở trong vòng tay của em.”