[Hệ Thống] Ta Chỉ Muốn Làm Người Qua Đường

Chương 75: 75




Sau khi ngồi ngẩn ngơ nhìn thảo dược, rồi lại nhìn trời nhìn đất cô vẫn không quyết định được cách chính xác.

Bạch Thiên Tuyết " phải làm sao đây, ta không muốn chịu khổ cực vài trăm năm đâu, nhưng lại không có cách nào ngồi không chờ nhiệm vụ cả! "
Ngọc Thố [ Ký chủ trước tiên người bình tĩnh, nếu sợ một mình lập thành một tông môn, vậy sao lại không đi tìm đệ tử đầu tiên, sau đó chỉ dạy một thời gian, rồi để người đó lập tông môn giúp người phụ trách! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nói vậy thì dễ rồi, chúng ta ở đây bao lâu chứ, thêm nữa từ khi ra khỏi rừng thì đến đây, nếu xuống núi một mình không phải sẽ bị mù đường hoàn toàn luôn sao? "
Cuối cùng một người một thỏ ngồi thở dài, còn cảm thấy chán nản thì Tề Ngôn bên ngoài đi vào, cô cũng chuyển hướng nhìn đến.

Bạch Thiên Tuyết " Phải rồi, chúng ta không phải còn có một đại sư huynh sao! "
Tề Ngôn " Tiểu Tuyết muội làm sao vậy? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có gì đâu ạ, chỉ là lâu lâu lại thấy không vui thôi! "
Tề Ngôn " Vậy muội có muốn xuống núi đi lịch luyện không? "
Bạch Thiên Tuyết " Được sao? Vậy có sư phụ đi cùng chúng ta không? "
Tề Ngôn " Không có, chỉ có hai chúng ta! "
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng mà lúc trước không phải huynh nói những người đó đều đáng sợ, nếu muội đi họ bắt muội đi thì phải làm sao? "
Tề Ngôn " Muội yên tâm đi, không phải đã có ta đi cùng muội sao, ta có thể bảo vệ muội! Hay là muội không tin tưởng thực lực của ta? "
Bạch Thiên Tuyết " Không có, không có chỉ là muội thấy sợ khi không có sư phụ đi cùng mà thôi! "
Cô nói với khuôn mặt thành khẩn, tay lại đang nắm chặt tay áo mình, Tề Ngôn thấy vậy cũng không trêu tiểu sư muội nữa mà đưa tay lên xoa đầu cô.


Tề Ngôn " Nếu vậy sáng ngày mai ta đến đón muội! "
Tề Ngôn đứng lên rời khỏi ghế quay người đi ra, cô nhìn theo một lúc thì không còn thấy nữa.

Bạch Thiên Tuyết " Có phải mấy năm nay đầu ta bị người ta xoa hơi nhiều không? "
Ngọc Thố [ Đúng vậy ký chủ, từ khi người vào tông môn này thì bị hai sư đồ bọn họ thay phiên nhau xoa! ]
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng nếu ta nhớ không lầm bị xoa đầu nhiều quá thì không thể nào cao lên được nữa! "
Ngọc Thố [ Ký chủ người có chịu thêm một thời gian đi,sau này rồi tính tiếp! ]
Bạch Thiên Tuyết " Đành phải vậy thôi, chứ biết làm sao! "
Tối hôm đó cô vẫn chuyên tâm một mực luyện đan, Vũ Uyên đi vào ngồi sau lưng cô ấp úng một hồi lâu mới mở lời.

Vũ Uyên " Sư cô, ta nghe nói ngày mai ngài sẽ xuống núi đi lịch luyện sao? "
Bạch Thiên Tuyết " Đúng vậy, làm sao mà ngươi biết! "
Vũ Uyên " Sư cô, ngài có thể cho ta đi cùng ngài không? "
Vũ Uyên nhỏ giọng, cô dừng tay quay lại nhìn để tiểu Hỏa canh lò, quay lại thì Vũ Uyên đã cuối đầu xuống nhìn sàn nhà.

Bạch Thiên Tuyết " Ở đây là ai dám ức hiếp ngươi? "

Vũ Uyên tuy đã ở cùng cô được vài năm, nhưng chưa bao giờ thấy cô quan tâm xung quanh, bây giờ đột nhiên được hỏi đến Vũ Uyên không biết vì sao lại rơi lệ.

Cô vừa lên tiếng hỏi, trong tâm không biết là ai lại có lá gan lớn đến dám ức hiếp người bên cạnh người có chức vị sư cô như mình, cô còn chưa có được đáp án thì nhìn cô nương ngồi đối diện mình nước mắt đã rơi lã chã.

Bạch Thiên Tuyết " Không muốn nói cũng không sao, ta cho ngươi đi cùng là được rồi, ngươi đừng khóc nữa! "
Ngọc Thố [ Ký chủ, ít nhiều gì người cùng phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người ta chứ! ]
Bạch Thiên Tuyết " Từ trước đến nay, đây là trường hợp đầu tiên có người khóc trước mặt ta luôn đấy, ta làm sao mà biết cách làm a! "
Còn đang không biết nên nói gì tiếp theo thì Vũ Uyên đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào cô cười tươi.

Vũ Uyên " Không sao đâu ạ, chỉ là lần đầu bất ngờ quá nên tôi không kìm được nước mắt mà thôi, nếu người đã đồng ý thì sáng ngày mai tôi sẽ qua gọi người dậy, còn bây giờ thì tôi về đây! "
Sau khi Vũ Uyên rời đi, cô lại nhìn theo một lúc rồi quay trở lại công việc của mình, khi trời tối muộn cô mới rời phòng luyện đan đi ra ngoài vươn vai.

Vu Lão " Làm sao giờ này lại chưa ngủ? "
Bạch Thiên Tuyết " Con chỉ là chăm chú vào nghiên cứu, vừa ý thức được thì trời đã muộn rồi ạ! "
Vu Lão " Nghiêm túc cũng tốt, nhưng phải chú ý đến sức khỏe, tuy chúng ta là tu sĩ, nhưng không có nghĩa là không có bệnh, ngày mai lên đường đi lịch luyện rồi nên tự chăm sóc tốt bản thân! "
Bạch Thiên Tuyết " Con sẽ nhớ lời người dạy, nhưng sao giờ này sư phụ lại ở đây? "
Vu Lão " Ta lo tiểu cô nương ngươi đi ra ngoài không biết gì lại bị lừa, nên ta qua đây cho con đồ chơi này! "

Ông lấy từ trong tay áo ra hai chiếc vòng tay lục lạc bằng vàng, bên trên chiếc vòng còn có đính linh thạch.

Bạch Thiên Tuyết " Chiếc vòng này là gì vậy sư phụ? "
Vu Lão " Đây là vòng tay lục lạc được một món linh khí, tác dụng là khi con gặp nguy hiểm nó sẽ tạo ra một lớp phòng ngự, chỉ có người cảnh giới kết đan viên mãn trở lên mới có thể phá được! "
Bạch Thiên Tuyết " Lợi hại như vậy? Nhưng mà con xuống núi bên dưới có số ít người biết đến tu sĩ, còn lại đều không biết, vậy có nhất thiết phải đeo không ạ? "
Vu Lão " Chắc chắn là cần, bên ngoài tông môn có không ít yêu ma quỷ quái làm loạn, con phải đề phòng xung quanh, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì cứ lắc tay cho tiếng chuông vang lên ba lần, ta sẽ đến cứu con! "
Bạch Thiên Tuyết " Con biết rồi, con sẽ luôn đeo vòng tay lục lạc này! "
Vu Lão " Vậy bây giờ thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai phải rời khỏi tông môn rồi! "
Bạch Thiên Tuyết " Sư phụ cũng ngủ ngon! "
Chào sư phụ rồi cô cũng vào phòng đi ngủ, sáng hôm sau cô còn đang ngủ ngon thì Vũ Uyên đẩy cửa đi vào thẳng tay vén màn giường ngủ lên.

Vũ Uyên " Sư cô a, bây giờ nên tỉnh giấc rồi, nếu mặt trời mà lên quá cao trời sẽ nóng lắm đó! "
Bạch Thiên Tuyết " Ta cảm thấy trời có hơi lạnh mà, đâu có nóng! "
Vũ Uyên " Sư cô nên dậy đi a, sư thúc đang đợi người còn lên đường đi sớm! "
Cô còn một mực nằm không chịu ngồi dậy, Vũ Uyên sớm cũng đã quen với tác phong đêm thức khuya sáng lại không chịu dậy của cô, Vũ Uyên dùng sức kéo cô ngồi lên.

Bạch Thiên Tuyết " Được rồi, được rồi ta tự mình vệ sinh là được, ngươi ngày càng tuỳ ý rồi, cô nương hôm qua khóc dữ dội sáng hôm nay lại tự ý hành hạ người! "
Chuẩn bị xong tất cả cô mới đi phía trước bước ra ngoài, bên ngoài cửa có sư phụ, Tề Ngôn và cả Lưu lão, cô đi lại chào sư phụ cùng Lưu lão rồi ba người cũng nhanh chóng lên đường.

Tự mình đi bộ từ trên núi cao có bao nhiêu là lá chắn bảo vệ tông môn, vì dùng linh lực ba người tuy tự thân duy chuyển nhưng lại nhẹ nhàng lướt đi, trên xuống lại gặp vài nhóm người từ bên dưới khó khăn leo lên.


Vũ Uyên " Sư cô họ là những người bình thường lại may mắn có được cơ duyên nào đó mới biết đến giới tu sĩ chúng ta, người thường sẽ nói chúng ta là tiên nhân mà ỷ lại, đôi khi lại tự ý quá đáng! "
Bạch Thiên Tuyết " Nếu nói như vậy thì chúng ta cùng nhau đón xem trong những người đó ai sẽ được cho phép ở lại! "
Vũ Uyên " Như vừa rồi tôi nói, đã có cơ duyên nhưng lại không có duyên phận với tông môn thì tuyệt đối sẽ tìm không thấy, tông môn của ta cũng không phải nơi muốn vào là được, mỗi năm đều có những nhóm người như này, nhưng đều không chọn được ai, cho nên họ chỉ có thể từ bỏ mà thôi! "
Bạch Thiên Tuyết " Nhưng ta đón lần này nhóm người thứ ba kia sẽ có một người được nhận! "
Tề Ngôn " Làm sao muội lại có vẻ chắc chắn như vậy? "
Bạch Thiên Tuyết " Đều này thì bí mật, khi nào chúng ta quay lại rồi nhìn xem thử, nếu có thật thì muội sẽ nói cho huynh biết, còn nếu không thì xem như ta chưa nói gì đi! "
Ba người ẩn thân mình xuống đến đường ruộng nhỏ, hoà nhập vào người dân thường, con đường nhỏ xung quanh đều là những ruộng rẫy, người người đều cuối lưng mà làm việc.

Ngọc Thố [ Ký chủ đừng bắt ngờ, đây là cửa sau thôi, đường cửa trước rất lớn! ]
Bạch Thiên Tuyết " Ta đã nói gì đâu, chỉ là ta cảm thấy phong cảnh này rất đẹp mà thôi! "
Ngọc Thố [ Vậy người có muốn em chụp lại một bức ảnh cho người không? ]
Bạch Thiên Tuyết " Vậy được nhờ ba đứa rồi! "
Đi thêm một đoạn đường nữa thì ba người đã đến một thị trấn nhỏ tìm nơi ăn bữa sáng, có lẻ là vì ba người đều có khuôn mặt nổi bật mỗi người một vẻ, lại mặc trên người đều là lụa là quý hiếm khiến nhiều người xung quanh không khỏi nhìn đến.

Vũ Uyên cảm nhận được có ánh mắt không tốt liền đi đến bên cạnh cô một chút che lại cho cô, tiểu Hỏa từ bên trong không gian hiện ra bên trên vai.

Tề Ngôn " Chúng ta ghé vào một quán nhỏ nào đó ăn một chút rồi đi tìm xe ngựa nhanh một chút rời khỏi đây đến trấn khác ăn thịnh soạn! "
Bạch Thiên Tuyết " Được nghe huynh sắp xếp! ".