[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 38: Dị thế đại lục (12)



Ngày hôm đó, Đường Hi đang an tĩnh đả tọa trên tảng đá, cô đã nghĩ ngợi mấy ngày liền, nhưng ngoài việc khiến ma tộc và tu chân giới đánh nhau ra thì không có cách nào khác, chỉ có thể chọn cách này thôi.


"Bắt một vài đệ tử quẳng qua Ma thành là được, ma tộc đã muốn gây chiến từ lâu rồi."


[Nghe khả thi hơn việc tự mình tiêu diệt hai đại môn phái còn lại nhỉ?]


"Châm ngòi lửa chiến tranh coi vậy mà rất dễ--!!!"


ẦM!!!!!!!


Đường Hi giặt bắn cả người.


Cái mẹ gì vậy?!!!


Tiếng động bên nội môn làm cô suýt rớt tim ra ngoài, chim chóc cũng sợ hãi ồ ạt bay đi, Đường Hi vội vã chạy khỏi Hậu Sơn.


Tiếng ồn đó phát ra từ Vân Lan điện của chưởng môn, nơi tổ chức những cuộc họp của trưởng bối các phong, uy lực của nó vang đến tận Hậu Sơn, chẳng lẽ là chưởng môn?


Không chỉ cô, đệ tử của Vân Lan tông đều bị dọa một trận hú hồn, gấp rút chạy đến gần nhìn thử, sau đó đầu óc giống như nổ tung, run sợ nửa ngày không nói được thứ gì.


Đường Hi ngự kiếm bay lên thật cao nhìn xuống, nháy mắt sợ ngây người.


Vân Lan điện đã biến mất.


Nhưng nhìn kĩ lại, đâu chỉ có nó biến mất, cả một ngọn núi trung tâm của Vân Lan tông đã trở thành một bãi bầy nhầy lún sâu trong đất, cả một ngọn núi lớn nhất của Vân Lan tông chỉ còn lại một cái hố sâu ngàn mét, miệng hố rộng khủng khiếp, bên dưới là dung nham đỏ đặc sệt cuồn cuộn, bọt nổi lốp bốp do sức nóng trên mấy nghìn độ.


Đây, đây, đây con mẹ nó là chuyện gì?!


Hố thiên thạch à?!!!


Cô cái vẹo gì cũng chưa làm mà?! Cô chỉ vừa mới nghĩ tới việc phát động chiến tranh thôi mà?!


Thiên Đạo, mày đây là ý gì?!!!


ẦM!!!!!!!!!


Vạn vật chấn động, mặt đất phát ra tiếng lục cục liên hồi, rạn nứt ra. Dung nham từ dưới lòng đất bắn lên cao như thác nước, đỏ ngòm cả một mảng, người người sợ hãi la hét, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.


"A a a a a a a--!!!"


Có người bị dung nham bắn trúng mặt, da thịt chuyển sang đỏ hỏn rồi đen kịt, một cái đầu cứ như thế bị nướng chín, đến cả tròng mắt cũng nổ tung do nhiệt độ quá cao. Đầu của kẻ đó đứt lìa, rơi xuống đất lăn mấy vòng, thân thể lại đứng yên bất động.


Sau đó là vô số âm thanh cầu cứu, Đường Hi đứng trên bầu trời nhìn thấy tất cả, tâm can rối bời sợ hãi, cô chưa từng thấy qua khung cảnh đáng sợ như thế này.


Cầu cứu trong vô vọng, gào thét đến đứt cổ họng, họ vũng vẫy nhưng lại tận mắt nhìn cẳng tay cẳng chân của mình bị đốt trụi, chỉ còn lại khối thịt trụi lủi, hoảng sợ nhìn dung nham tràn đến.


"Không không không, đừng đến đừng đến đừng đến đây mà, ta cầu xin ngươi đừng đến đây!!!!"


"Cứu ta cứu ta, ta không muốn chết!!"


"Dừng lại dừng lại dừng lại!!!!"


"Ai đó giết tôi đi đau quá đau quá đau quá đau quá!"


Chết không nhắm mắt, chết không toàn thây. Trời đất quay cuồng, vô số cột dung nham bắn lên khỏi mặt đất, Đường Hi nhìn ra phía xa, trên bầu trời rơi xuống những tia lửa, khi chạm đất nó nổ tung lên thành một quả cầu lửa khổng lồ, rồi để lại một cái hố bự chảng.


Cô mở to mắt nhìn mọi thứ trước mắt mình.


Tận thế sao?


Cô sẽ chết ở đây à?!


1802 quát lớn.


[Đường Hi!!! Không ổn, mau chạy đi, thế giới này, thế giới này mẹ nó đang tự hủy!]


Đường Hi đã bị khung cảnh này dọa sợ, giống như phút chốc mất đi khả năng tư duy, thẫn thờ nhìn vào khoảng không.


***


Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, đây chính là mặt đất khi bị đẩy đến tự hủy.


Thế giới tựa như đem toàn bộ chính mình đập nát đi, hủy thiên diệt địa, bầu tới tối mịt âm u. Những cột khói đâm thủng tầng mây, tựa như mãnh thú đang gào thét.


Trong làn khói mịt mờ vậy mà xuất hiện một thứ to bằng tòa nhà, trắng như bạch tạng.


Tồn tại suốt sáu vạn năm cùng trời đất, mắt đỏ như máu, thân trắng như ngọc, cứng cáp hơn thép lại sở hữu đặc tính dẻo dai của rắn, thức tỉnh sau hai mươi nghìn năm ngủ say.


Là yêu thú thượng cổ, thứ kiềm hãm sự phát triển của thế giới suốt mấy vạn năm, gây họa khắp chốn, sinh vật gần với thần linh nhất.


Bạch Xà - Ác mộng nhân gian, tái thế!


Đường Hi nhìn vào đôi cánh lớn hơn cả cánh buồm của nó.


Nơi đó...một con người, hắn đang đứng trên đầu Bạch Xà.


Một cỗ áp bức xông đến khiến Đường Hi không kiềm được run lẩy bẩy, sự tồn tại khiến tất cả phải hoảng sợ và tôn thờ.


Đây thực sự là kẻ đã hỏi cô vị trí của Bạch Xà sao? Bằng vào lực lượng của hắn rõ ràng có thể dễ dàng tìm thấy...


[Đường Hi!]


Tiếng gọi của 1802 lại vang lên, Đường Hi lắp bắp:"Ta không phải không nghe, chỉ là, chỉ là, kẻ đó..."


[Sức mạnh của thứ đó thật sự quá mức nghịch thiên, đến cả máy móc cũng không đo lường được. Tôi đã báo cáo tình hình lên Tổng bộ rồi, tầm 30 phút nữa họ sẽ gửi viện trợ tới.]


Đường Hi không nhịn được cong môi, khóe miệng run rẩy, "Nếu cứ thế này, ta sợ cứu viện chưa tới thì thế giới này hỏng mất rồi."


[...Hãy cố chờ đợi, tôi không có khả năng đưa cô ra khỏi vị diện này.]


Rất nhiều tu sĩ nhanh chóng ngự kiếm, hoảng sợ đến hơi thở rối loạn, có người ôm đầu khóc rống, cô hoàn hồn.


Nguyệt Sa.


Đường Hi giật thót, Nguyệt Sa đâu???


Như một loại bản năng, cơ thể không ngừng bảo cô đi tìm cô nàng, Đường Hi nghiến răng nghiến lợi, hạ độ cao bay đến vị trí Vân Lan điện, lách qua các cột dung nham chọc trời, lớn giọng:


"A tỷ!"


"Tỷ ở đâu?"


Những tiếng ồn bên ngoài át đi âm thanh của Đường Hi, cô hơi hốt hoảng, Nguyệt Sa mà chết là cô cũng chết luôn đấy!


Đường Hi lượn lờ mấy vòng cũng không tìm được, cô ngửa đầu nhìn con rắn khổng lồ trên bầu trời, cười ha hả.


"Số ta đến đây là tận thật rồi. Có tìm thấy người hay không cũng chết cả."


Ầm ầm!


Đường Hi nhướng mắt nhìn lên, rất nhiều bóng đen xuất hiện trên bầu trời, lá cờ đen bay phấp phới.


Quốc kì ma tộc.


Ma tộc ngay tại lúc này đến đây, chín phần là chuyện không lành, các tu sĩ hoảng sợ, tay nắm linh kiếm run như cầy sấy.


Đường Hi bừng tỉnh, Kính Phản Tâm!


Từ trước đến nay ma tộc luôn chờ đợi cơ hội gây chiến với tu chân giới, lần trước đánh tráo Kính Phản Tâm không phải vì cài người vào Thiên Tâm môn, mà là rà soát Ma thành.


Nói cách khác, trong Ma thành có gián.


Nhưng bọn chúng bị mù sao? Không thấy thiên thạch đang rơi ầm ầm à?!


Đường Hi bay cao hơn, liếc mắt đã thấy Lăng Vĩ trong đám ma tộc, cô lao vút đến, ma tộc chĩa mũi kiếm về phía cô, gã nhếch mép cản lại, ra hiệu không cần động thủ.


Ở nơi này không bị đệ tử Vân Lan tông nhìn thấy, Đường Hi chắp tay, "Hoắc Dự đại vương."


Chúng ma tộc kinh ngạc, trợn mắt nhìn kẻ mặc bạch y này, cô không để tâm bọn chúng, nhìn thẳng vào mắt Lăng Vĩ.


"Đại vương, Thành chủ ra lệnh gây chiến với tu chân giới sao?"


Gã không thèm chớp mắt, "Đúng vậy. Nửa quân số còn lại đã đến Khúc Hoa Kỳ phái, ngươi có thể đến đó nếu muốn."


Đường Hi thật muốn chửi thề, giờ phút nào rồi mà còn chiến với chả tranh.


Các ngươi không thấy trời đất đang nứt ra sao?!!


"Đại vương, huy động toàn quân vào thời gian này có phải hơi mạo hiểm không?"


"Không."


Đậu xanh rau má!!!!!


Con ma này tại sao lại khó khai thông như vậy?!


Lăng Vĩ cười lạnh, "Những thứ này là hỗ trợ cho chúng ta, tại sao phải sợ?"


Đường Hi: ...


Hỗ trợ?!!


Cái thứ này sắp chơi hỏng thế giới đấy!!!


"Đại vương, những thứ này là từ đâu mà có?"


"Biểu ca của Thành chủ."


Đường Hi càng nghe càng đen mặt, cô chỉ vào Bạch Xà ba đầu đang bay lượn trên bầu trời, "Kẻ ở đó?"


Lăng Vĩ gấp lại chiếc quạt trong tay, "Đúng vậy. Hắn cũng là một kẻ hỗn huyết."


Được rồi, cô đã hiểu.


Cái tên chó má đó lừa gạt toàn bộ ma tộc!!!


Bây giờ đến Vân Lan tông và Khúc Hoa Kỳ phái là nộp mạng!


[Đường Hi, nguyện vọng thứ hai hoàn thành rồi, cô là người đánh tráo Kính Phản Tâm và cũng là người phát hiện, báo cáo vị trí của Bạch Xà, vì vậy nhiệm vụ nhận định cô đã xóa sổ Tam đại môn phái. Chỉ cần hoàn thành nguyện vọng thứ nhất nữa thôi.]


Đường Hi vuốt mặt, "Hoàn thành nhiệm vụ thì đúng là may mắn nhưng phương pháp này cũng xui xẻo chẳng kém"


Giờ cho dù Nguyệt Sa còn sống đi chăng nữa thì cô cũng phải chắc rằng cô nàng sống qua đại nạn này, nhưng thế giới tự hủy thì ai cũng chết cả thôi.


Nhiệm vụ của cô từ bao giờ đã trở thành cứu vớt thế giới rồi!!!


[Cứu thế giới này là cứu chính cô.]


Đường Hi siết tay thành nắm đấm, Thiên Đạo bây giờ đã không màng sống chết của Lãnh Tiêu Thành nữa, nó còn không thể cứu lấy chính mình. Cách duy nhất để dừng việc tự hủy lại là ngăn con Bạch Xà đó lại.


Ở trên bầu trời, Bạch Xà há miệng, từ trong miệng nó bắn ra rất nhiều thiên thạch xuống mặt đất, cả dãy núi chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại những hố đất lồi lõm.


Đoàng.


Một tia sét đánh xuống, xé tan bầu trời ra làm hai nửa, thế giới bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.


Cứ đà này thì không đến mười phút cái vị diện này sẽ nát như tương!


"Mẹ kiếp."


Hắn ta quá mạnh, đến mức Đường Hi không có cách nào trực tiếp đối diện.


Đây là nhiệm vụ giả siêu cấp sao?


Một thế giới hình thành và phát triển cần tốn rất rất rất nhiều thời gian, vị diện này phải trải qua vài tỷ năm để đến được đây, hắn vậy mà lại mạnh bạo đem vị diện chơi hỏng trong mười phút, đến nỗi Thiên Đạo cũng không làm gì được.


Rất má nó nghịch thiên.


Dù Đường Hi rất muốn sống nhưng với sức mạnh tuyệt đối như vậy thì cô làm gì được hắn?!


Rõ ràng là đã sắp hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không có mạng để hưởng, cô thà phải tự mình phát động chiến tranh còn hơn!


Ầm.


Đường Hi nhíu mày, tiếng động lần này dường như hơi khác trước.


Từ dưới mặt đất những bóng người ngự kiếm bay vút lên, cô vội chạy đi một nơi khác lẩn trốn, lét lút nhìn ra.


Chưởng môn Phong Liệt và các phong chủ đứng trước mặt quân đoàn ma tộc, bộ dạng phong vân khinh đạm, chính trực thanh cao. Các tu sĩ mừng huýnh, bọn họ chính là cọng cỏ cứu mạng cả Vân Lan tông.


Phong Liệt sầm mặt nói:


"Chư vị, từ trước đến nay ma tộc và nhân tộc nước sông không phạm nước giết, đối nhân xử thế hãy giữ lại một con đường, về sau còn gặp lại."


Lăng Vĩ bước lên một bước, cười ha ha. "Nước sông không phạm nước giếng? Vậy tại sao trong Ma thành lại có tu sĩ của Vân Lan tông? Ngài chưởng môn, lời này của ngài hình như không thuyết phục lắm."


Phong Liệt siết tay, biết đã không thể thương lượng, hai bên lao vào đánh nhau, Đường Hi đảo mắt mấy vòng, rốt cuộc nhìn thấy Nguyệt Sa đang nắm Huyễn Du kiếm trong tay, lạnh lùng đồ sát tứ phương thì thở phào.


Cô nàng không sao thì tốt rồi.


Trên bầu trời không ngừng vang lên tiếng đao kiếm đinh đang ma sát và ánh lửa tóe lên, những pháp thuật muôn màu muôn vẻ được thi triển, ánh sao rợp trời.


Đường Hi mặc kệ trận chiến gây cấn phía sau, cau mày nhìn vết nứt to tướng trên bầu trời.


"1802, thế giới không phòng vệ sao?"


[Ý chí thế giới bị tê liệt rồi, nó giống như việc vị diện này đã mất đi lớp bảo vệ vậy.]


Ầm ầm.


Tình hình càng để lâu càng tệ dần, Đường Hi ánh mắt đỏ bừng lên, ngước nhìn những vết nứt đang lan rộng ra, dù sợ hãi nhưng lại cưỡng ép chính mình đứng vững.


"Có cách nào cầm cự cho đến khi cứu viện đến không?"


[Dù cô có hỏi tôi đi nữa thì việc này...]


"Đổi bằng mạng người thì sao?"


1802 chấn kinh, nó còn không tin vào tai mình.


[Đường Hi???]


Trước đây, khi Đường Hi hỏi về cách vận hành của thế giới, 1802 đã nói rằng có một nguồn năng lượng đặc thù giúp ý chí thế giới hoạt động. Trong thời gian dài như thế, thế giới đơn phải dựa vào vai chính mà phát triển, bởi vì từ trên người vai chính có một lượng năng lượng vượt trội hơn so với người khác.


Vậy nếu...cung cấp linh hồn cho thế giới thì sao?


1802 im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài.


[Cũng được, nhưng nếu cô không làm được thì đừng cưỡng ép chính mình.]


"Sao ta lại không làm được chứ?"


Đường Hi bay đến một nơi khác, cô nhìn xuống bên dưới, ma tộc và tu sĩ đang gây chiến, số lượng không ngừng chết dần đi, lấy máu rửa đất, ánh lửa do đao kiếm đánh nhau bắn lên. Dưới đất tu sĩ Vân Lan tông không ngừng thất thế, Đường Hi nâng tay, vô số tia tinh thần mảnh như mũi kim xuất hiện, ánh lên vàng óng, bắn xuống dưới, xông thẳng vào thần thức của bọn họ.


Cô hơi lảo đảo, cố đứng vững trên lưỡi kiếm, hạ xuống thật thấp, dùng linh lực phóng đại âm thanh.


"Xin hãy nhìn lên đây!"


Vô số ánh mắt đồng loạt hướng lên nhìn chòng chọc vào Đường Hi, cô nhanh chóng niệm chú khống hồn, tay bấm pháp quyết, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị đấm bùm bụp, vận sức khống chế những kẻ này, từ dễ dàng đến khó khăn, nháy mắt Đường Hi đã kiểm soát toàn bộ năm trăm ba mươi người, gương mặt cô tái xanh, ngón tay run rẩy, cố nói lớn.


"Toàn bộ rút linh hồn mình ra."


Ngay sau đó là một cảnh tượng thảm khốc.


Tu sĩ và ma tộc nắm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng vào bụng mình, có kẻ cắt cổ họng, lại có kẻ cắn đứt lưỡi, có kẻ táo bạo dùng tay bẻ gãy cổ mình.


Chiến trường thoáng cái chỉ còn lại thi thể, máu nhuộm đỏ mặt đất, khung cảnh tàn bạo không gì sánh bằng.


Không chần chừ vứt bỏ mạng sống của chính mình, vì vậy mới nói Khống Hồn Quyết quá mức tà đạo. Hơn năm trăm linh hồn rời khỏi thân thể, Đường Hi cắn răng, đem tất cả thu vào trong tay áo, áp chế bọn họ không làm loạn.


Đường Hi thật sự không tìm ra cách nào khác ngoài cách này.


Dù cho phương pháp này là độc ác đi chăng nữa, cô