[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 52: Đại chiến tam giới (10)



Đường Hi uể oải duỗi người, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.


"Thật là... Sao người phải đi tuần tra quỷ giới lần này lại là mình chứ? Mệt chết mất."


Mỗi năm sẽ có hai lần tuần tra toàn diện trên lãnh thổ quỷ giới, người đảm nhiệm là các lãnh đạo cấp cao, chính xác hơn là ba người Mạc Bối Vy, Mạc Tuyết San và Vương Diệu. Cứ bốn năm sẽ đổi người đảm nhiệm, lần lượt xoay vòng như thế, năm nay cái nhiệm vụ này trùng hợp lại rơi trên người Đường Hi.


Nơi Đường Hi ngồi nghỉ là ven đường một con phố, cô ngồi xếp bằng, hai tay đặt sau đầu quan sát phố xá đông đúc tấp nập, tâm hồn lại bay lên chín tầng mây.


Đã qua ba ngày kể từ vụ việc kì lạ đó, thời gian này Đường Hi nghĩ mãi cũng chẳng thể đưa ra phương pháp nào. Những nô lệ hóa điên do Dạ Điệp đã chết chỉ sau một ngày và Mạc Tuyết San không còn nhìn thấy dấu ấn đó nữa, đơn giản bởi vì nguồn lây nhiễm đã rời khỏi thi thể. Sau lần Nhạc Viên bắt gặp Thuần Nhã sau hoa viên anh ta cũng không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ ở yên trên thiên đình làm một vị thần quan đứng đắn, phía cô cũng án binh bất động.


Suy cho cùng thì Thuần Nhã cũng là một Đại Võ Thần pháp lực cao cường, lại có thêm kí ức kiếp trước, không có sự chuẩn bị đàng hoàng mà tấn công anh ta thì quá mạo hiểm, hơn nữa còn có thể kích động thiên giới.


Đường Hi tặc lưỡi, cái danh Đại Võ Thần cũng không phải để trưng, phía sau Thuần Nhã còn có rất nhiều thần quan và tiền bối đi trước hậu thuẫn, nếu không phải vì mù quáng yêu Lâm Tĩnh thì địa vị của anh ta vững chãi như núi Thái Sơn.


Cô càng nghĩ càng rầu rĩ, đối thủ mạnh hơn đã đành đằng này lại thoát ly khỏi cốt truyện gốc, quả thật là trời chống đối người mà.


Đường Hi nhắm mắt, chìm vào những dòng suy nghĩ miên man thì một tiếng hét thất thanh khiến cô sựt tỉnh.


"Cái quái...?"


Không kịp nghĩ ngợi Đường Hi dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về hướng âm thanh phát ra, kéo theo sau đó là hàng loạt giọng nói hỗn tạp.


"Trời ơi! Ai đó giết hắn đi!"


"Tại sao lại thế này?!"


"Không biết, tên quỷ đó bỗng dưng lên cơn điên."


"Á! Mùi kinh quá!"


Đường Hi xông vào giữa đám đông, cô mở to mắt, mùi thịt thối rữa tràn vào phổi cực kì buồn nôn, tựa như có ai đem những thứ kinh tởm nhất trộn lại với nhau vậy.


Thứ mà cô thấy được là một con quỷ trưởng thành tròng mắt đỏ lòm, mồm chảy dãi đang dữ tợn ngấu nghiến đầu của một tiểu quỷ. Đáng sợ hơn hết là dù máu chảy tong tóc và cả phần cổ gần như bị cắn nát thì đứa trẻ vẫn còn sống, nó đau đớn la hét thảm thiết, âm thanh sắc bén đến mức làm cho đại não người nghe ong ong, nếu là nhân loại thì hẳn đã chảy máu vài khiếu.


Mẹ của tiểu quỷ đó đã bị xé toạc làm hai nửa, bà chết không nhắm mắt dưới chân con quỷ, tràng cảnh làm cho tất cả quỷ tộc đều khiếp sợ. Chúng quỷ nhanh chóng nhảy bổ vào giữ chặt kẻ phát điên, người còn lại cố kéo đứa bé ra khỏi hàm răng nhọn, nhưng tên quỷ kia hung hăng cắn xé, xung quanh gã cuồn cuộn hắc khí pháp lực, móng vuốt vung khắp phía đả thương nhiều người vô tội.


Pháp lực, con quỷ kia vậy mà dám dùng pháp lực sát hại giữa thanh thiên bạch nhật.


Từ khi Mạc Ngôn lên làm Quỷ Quân, quỷ giới đã bước chỉnh đốn đâu vào đấy, bách tín sinh hoạt, lao động hay các phong tục tập quán đều không mấy khác con người, chúng quỷ không còn phải bò lên nhân giới tìm kiếm thức ăn nữa. Vì thế, sau vài trăm năm thì quỷ cũng đã không còn như trước. Một bên là quỷ binh phục vụ nhóm đứng đầu, một bên là dân thường sinh sống trong các trấn. Để quán xuyến trật tự, quỷ thường bị hạn chế tối thiểu việc sử dụng pháp lực trừ những trường hợp bắt buộc, những hành vi vi phạm hay lạm dụng pháp lực đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.


Chính vì thế, bắt gặp một vụ án nơi công cộng thế này quả thật rất khó xảy ra.


Đường Hi vận lực vào tay phải.


Phốc!!!


...Âm thanh huyết nhục bị xé rách.


Ngay khi tất cả còn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, hai cánh tay của kẻ phát điên đã rơi xuống.


Không hề có một lời dự đoán, hai khối thịt mạnh mẽ bị cắt xuống.


"Á a a a a!!!"


Kèm theo đó là tiếng rống gào đau đớn của tên quỷ, Đường Hi siết chặt cây roi trong tay mà bước ra, cùng lúc hai con quỷ hộ vệ dưới trướng Mạc Bối Vy đồng loạt xuất hiện bắt trói kẻ phát điên, tiểu quỷ được lôi ra trong trạng thái máu me be bét, cô mặt không đổi sắc:


"Làm loạn quỷ giới đồng thời sát hại người vô tội, chặt cả hai tay để trừng phạt. Ngươi phục không?"


Nhưng ngay khi gã ta ngẩng đầu lên, Đường Hi kinh hãi nhìn vào vẻ mặt gần như động vật hoang dã của gã, trong miệng còn phát ra những âm thanh gầm gừ.


Rầm!


Dường như ngay lập tức, đầu của gã bị đập mạnh xuống mặt đất bởi hai con quỷ hộ vệ, huyết tương tràn ra nhuộm đỏ cả vết lõm. Chúng giữ chặt kẻ phát điên mà quát lên:


"Hỗn xược!"


Động tác này đã làm những con quỷ khác giật mình, ai cũng nhận ra một điều.


Nữ quỷ trước mặt họ đây có thân phận không hề tầm thường.


Một giọng nói vang lên từ đám đông:


"Ta biết rồi! Nàng là Nhị công chúa!!!"


"Cái gì?!"


"Khoan đã, chẳng lẽ là vị công chúa ngay sau Tuyết San công chúa?"


"Đúng, đúng rồi!"


Những tiếng bàn tán xì xào nổ ra, ngoài mặt thì Đường Hi không quan tâm nhưng khóe miệng cô không nhịn được giật giật.


Nhị công chúa?


Đây là cái tước hiệu kì quái gì vậy trời?!


Không phải cô không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ là Đường Hi sống bao lâu nay nào có nghe ai đó gọi mấy từ như công chúa quận chúa bao giờ, giờ cái tên gọi kì dị đó lại rơi trên người cô, tâm trạng khỏi nói cũng biết.


Đường Hi thật muốn dùng hai tay che mặt, cô giữ gương mặt bình đạm nhất có thể ra lệnh:


"Giải hắn tới chỗ của độc y."


Hai tên hộ vệ không chút chần chừ hô rõ một tiếng rồi biến mất, thật ra cũng không hẳn là biến mất, chỉ là tốc độ của chúng đủ nhanh để mắt thường không dõi theo được, Đường Hi cong mắt cười.


Mạc Bối Vy chọn thuộc hạ cũng tốt quá chứ!


Kế đến là vô số ánh mắt đổ dồn vào người, Đường Hi ho khan một tiếng, phất tay, lập tức có những hộ vệ khác quỳ trước mặt cô.


"Chia làm hai nhóm. Một nhóm giải tán đám đông, xử lý hết những chuyện còn lại. Nhóm còn lại tiến hành tuần tra xung quanh và ba con phố còn lại."


"Rõ!"


Đường Hi ra lệnh rồi phóng như bay về Quỷ Cung, Mạc Bối Vy có thói quen tự làm những công việc được giao, nàng luôn giữ cho mọi thứ đạt kết quả tốt nhất, nhưng lần này cô có chuyện quan trọng hơn.


Tuy rằng Đường Hi vẫn có chút không thể tin được.


Tình trạng của con quỷ đó, giống y đúc mấy gã nô lệ!


***


Nhạc Viên sắp xếp lại công văn trên bàn làm việc, cô nàng thở dài chán chường, việc tẻ nhạt nhất trên tiên kinh là phải đi họp ty nhân sự. Lúc nào họp cũng lòi ra mấy vấn đề mới, còn phải nghe mấy lão tiên gia thuyết giáo lằn nhằn.


Cuộc họp cũng không khác mọi lần là bao, mấy lời này Nhạc Viên nghe đến mòn tai, không biết Lâm Tĩnh trước kia làm nghe chịu đựng được.


Nhưng nay lại xảy ra biến cố.


Rầm!!!


Nhạc Viên giật bắn cả người, cô nàng bàng hoàng liếc một vòng mới phát hiện ai cũng ngơ ngác không kém gì mình. Lão tiên gia chủ trì cáu gắt:


"Đây là phòng họp ty nhân sự!"


Người vừa đạp cửa là một tiểu thần quan, Nhạc Viên quan sát trang phục của người nọ, đây không phải trang phục của thần quan phi thăng chính quy.


Người nọ gấp không kịp thở, ngay cả hành lễ gì đó cũng không làm mà trực tiếp hét lên:


"C-Cộng sự của ta, hắn đang nguy kịch! Có một tiểu thần quan sắp chết!!!"


Một mảng tĩnh lặng bao trùm cả phòng họp trước khi nổ ra một cuộc chấn động.


Tất cả sững sờ đến mất cả khả năng ngôn ngữ.


Một thần quan...sắp chết???


Nhạc Viên là người đầu tiên lao ra khỏi đó.


Cô nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến khu đại điện đầy ắp người.


Ở thế giới hiện đại, có án mạng cũng không phải chuyện gì đó quá gây sốc, nhưng đây là thiên giới!


Kể cả chưa phi thăng, mỗi một tiểu thần quan đều làm việc dưới danh nghĩa một vị thần quan nào đó, động vào họ là động vào thần quan nhà đó.


Thần quan giống như vòng bảo hộ cho các tiểu thần quan, mà cho dù là chưa phi thăng đi nữa thì các tiểu thần quan cũng có thể xem là tiên trên trời, hào kiệt xuất chúng trong nhân giới.


Nhạc Viên không nghĩ ra ai dám giết thần quan.


Đám đông chen chúc trước mắt cô nàng, thậm chí còn có cả thiên binh, Nhạc Viên vội tiến đến, những người vây xem đều cúi người hành lễ.


"Ninh Tuệ chân quân."


Nhạc Viên không quản bọn họ, cô nàng tiến vào trung tâm đám đông, ở đó đã có các thần quan khác và một vị nguyên soái. Cô nàng chắp tay, những người khác cũng đáp lễ trong yên lặng.


Chính giữa là một tiểu thần quan không ngừng co giật trên đất, mắt người nọ trợn lên cùng cực, sùi bọt mép, bộ dạng không khác gì đang thoi thóp vì bệnh nan y.


Một thần quan nhíu mày hỏi:


"Nguyên soái, người này không cứu được sao?"


Thiên đình không có quy định tước hiệu của thần quan, nguyên quân, chân quân muốn xu nịnh thế nào thì xu nịnh, vị được gọi là nguyên soái hẳn nắm một chức quan khá cao trong hệ thống cấp bậc thiên binh.


Vị nguyên soái lắc đầu, ông nghiêm nghị vuốt chòm râu. "Tình huống của người này rất kì lạ."


Kì lạ?


Nhạc Viên rướn người cố nhìn thật kĩ, bỗng cô trợn mắt, đầu óc cứ như bị giáng một cú thật mạnh mà chết trân tại chỗ.


Cô nàng xoay sang mọi người, ai cũng đang thảo luận về bệnh tình của người này, một nhóm khác cũng quan sát thân thể nạn nhân rồi xám xịt lắc đầu, bảo chẳng phát hiện ra gì cả.


Nhạc Viên cả kinh liên tục dụi mắt khẳng định mình không nhìn nhầm, những âm thanh ồn ào xa dần và cô nàng nhận ra một điều.


Không ai nhìn thấy nó cả!


Một suy đoán vô căn cứ nảy lên trong đầu của Nhạc Viên.


Cô nàng vẫn luôn thắc mắc, tại sao lại có người nhìn thấy Dạ Điệp, có người không?


Nếu...nếu những gì cô nàng nghĩ là đúng, thì chỉ những ai chưa từng giết người mới nhìn thấy nó.


Suy đoán này giải thích cho tất cả hiện tượng kì lạ ở cả quỷ giới và thiên giới. Nhưng ở hai địa phận này, trừ chủ mưu là Thuần Nhã ra, có mấy ai tay chưa từng nhuốm máu...?


Nhạc Viên càng nghĩ càng thấy hợp lí đến đáng sợ. Phi thăng là một cột mốc cao vời vợi, thiên phú, cơ duyên, tài nguyên, rèn luyện, một thứ cũng không thể thiếu, thế nên người có thể phi thăng đều nằm trong tầng lớp có địa vị cao trong xã hội. Nói rằng trên thiên đình toàn các bậc đế vương khanh tướng cũng không ngoa, vậy trên con đường của kẻ nắm quyền, sở hữu quyền lực tối cao, có ai không đạp lên thi thể của kẻ khác mà bước lên không?


Những người như Lâm Tĩnh phải nói là cực kì cực kì hiếm thấy trên thiên giới.


Một thần quan chưa từng giết người.


Đây là điều gần như không có khả năng xảy ra, đến cả tiểu thần quan cũng không thể vỗ ngực tuyên bố điều đó, sở dĩ Lâm Tĩnh khác biệt là do tác động của cốt truyện, hay đúng hơn là tình tiết vốn đã như thế.


Mạc Tuyết San cũng có trường hợp tương tự.


Nhạc Viên siết tay thành nắm đấm, lần đầu tiên trong đời cô nàng trải qua cảm giác là kẻ khác biệt duy nhất giữa đám đông, tựa như bị cô lập khỏi người khác vậy.


Cô nàng gần như không dám chuyển động, trơ mắt nhìn dấu ấn bướm đen sau gáy tiểu thần quan nọ, cánh bướm đang di chuyển từng rung động nhè nhẹ.


Nó còn sống!!!!!!!!


Con bướm thật sự đang chuyển động, từ việc bám chặt lên gáy nạn nhân, nó bắt đầu lột ra, tách dần khỏi lớp da.


Đây là khung cảnh mà cô nàng chưa từng thấy bao giờ.


Tưởng tượng xem, một hình xăm trên da thịt bỗng nhiên chuyển động rồi còn tách ra khỏi lớp da và trở thành sinh vật sống?!


Dạ Điệp hoàn toàn tách khỏi gáy người nọ.


Nó chậm rãi vẫy cánh, mỗi cái đập cánh dường như phát ra linh quang, xinh đẹp bay lên, biến mất không để lại một dấu vết.


Tiểu thần quan ấy chết trước mặt Nhạc Viên.


Mọi thứ giống như một đoạn phim tua chậm, ngay khi Dạ Điệp tách khỏi người nọ cũng là lúc anh ta trút hơi thở cuối cùng...


Chuyện sau đó với Nhạc Viên không còn rõ ràng nữa, cô nàng chỉ nhớ mang máng rằng một nhóm tiểu thần quan vồ tới ôm lấy người nọ, và tất cả xôn xao cả lên. Nhạc Viên thẩn thờ rời khỏi đó, hai mắt dại ra, thứ lọt vào tầm mắt là một thân ảnh màu lam ở phía xa.


Thuần Nhã mỉm cười, nụ cười ấm áp như sắc xuân.


Và đó cũng là lần đầu Nhạc Viên sợ anh ta đến vậy.


Cô nàng rùng mình run lẩy bẩy, mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ một điệu cười thôi cũng làm cô nàng đổ mồ hôi vì sợ hãi.


Mẹ kiếp! Anh ta đáng sợ quá!


Nhạc Viên gượng ép chính mình bình tĩnh nhưng đáy lòng đã là một mảng hỗn loạn, suy nghĩ trong đầu óc như bị hút đi, tất cả trống rỗng đen kịt.


Vô cùng dễ dàng, anh ta đã lấy mạng của một thần quan.


Nhạc Viên hoảng sợ đến mức phải ghim sâu móng tay vào lòng bàn tay đến rớm máu, cô nàng dùng cơn đau trấn định chính mình, giấu cánh tay run rẩy sau lớp áo mà mỉm cười.


Đúng vậy, cô nàng kiểm soát cơ mặt chỉ để bày ra một nụ cười thật tự nhiên, che giấu những lo lắng tột độ đang quấn lấy mình.


Thuần Nhã từ đằng xa vẫy tay tạm biệt, Nhạc Viên cũng khẽ cúi chào một cái rồi rời đi.


Đó là khi mà sức chịu đựng đạt giới hạn.


Nhạc Viên hoảng sợ, cực kì hoảng sợ. Cô nàng thất thểu chạy khỏi đó với khuôn mặt trắng bệch, chỉ khi đóng sầm cửa lại và yên tĩnh trong phòng cô nàng mới có thể thở hối hả từng cơn.


Ngồi tựa lưng vào cánh cửa, Nhạc Viên nắm chặt lấy vạt áo, trái tim cô nàng đập liên hồi đến bức bối, mãi đến khi vươn tay mình ra cô nàng mới biết mình run rẩy như thế nào.


"Ư."


Hình ảnh ban nãy xẹt qua đầu Nhạc Viên, cô nàng vùi mặt vào đầu gối, hít thật sâu rồi kết nối liên lạc.


"...Đường Hi đấy à?"


[Ừ, tôi đang nghe đây? Bên đó làm sao à? Này, cô có ổn không thế?]


Nhạc Viên bỗng bật cười, cô nàng dùng giọng nói bình tĩnh nhất để trả lời: "Không ổn đâu."


***


Đường Hi rời khỏi phòng chế độc của các độc y, cô vẫn giữ liên lạc với Nhạc Viên nhưng lại không nói gì, giọng nói của cô nàng quá mức mệt mỏi khiến cho người nghe như cô chỉ có thể yên lặng không nói. Được một hồi lâu rốt cuộc đầu dây bên kia mới lầm bầm.


[Sao cô không nói gì đi?]