Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại

Chương 27: Trên đường báo danh



Edit: Tiểu Khê

Kì thi đầu tiên của thi đồng sinh là thi huyện, thứ hai là thi phủ, thứ ba là thi viện, thông qua thi viện mới có thể trở thành tú tài.

Hiện tại Đường Dịch cần phải đối mặt với kỳ thi đầu tiên, thi huyện.

"Thi huyện cần phải có năm thí sinh bảo đảm lẫn nhau, cái này trò không cần lo, thầy đây mở tiệm sách mấy năm, quen không ít học sinh đọc sách, thầy tìm những học sinh có phẩm hạnh tốt đảm bảo cho trò, đã thương lượng xong xuôi hết rồi. Chỉ cần có chứng minh của người trong thôn nữa, lát nữa trò về đi tìm lý chính nhờ lý chính chứng minh, sau đó lập tức quay lại đây, trong ngày hôm nay chúng ta nhất định phải báo danh xong cho kỳ thi huyện này."

"Vâng ạ." Đường Dịch tỉ mỉ ghi lại cách viết chứng minh, sau đó ngay lập tức chạy về thôn.

Hắn vội vàng chạy về thôn, đúng lúc gặp phải Ôn Ngôn mới phân công xong công việc trong xưởng, khiến Ôn Ngôn sợ hết hồn còn tưởng rằng hắn gặp phải chuyện gì.

"Đi, chúng ta đi tìm chú Trịnh viết giấy chứng minh, hôm nay phải báo danh kỳ thì huyện, cuối tháng sau bắt đầu thi."

Ôn Ngôn hiểu ra liền trở nên khẩn trương: "Nhanh như vậy sao?"

"Ừ, thời gian báo danh chỉ có ba ngày, chưởng quỹ Phó nói trong hôm nay phải báo danh xong, cũng hiểu được là xong sớm đỡ có sự cố xảy ra." Đường Dịch vừa đi vừa nói.

Hai người vừa đi vừa nói, một đường đến nhà lý chính. Lý chính biết Đường Dịch tới là vì giấy chứng minh để tham gia kỳ thi huyện nên cũng rất coi trọng, cẩn thận từng li từng tí viết giấy chứng minh cho hắn, còn viết nháp hai lần mới viết hoàn chỉnh một tờ.

Đường Dịch cảm ơn lý chính, sau đó vội vàng đi lên trấn, đến tiệm sách Bác Quảng liền phát hiện bốn thí sinh mà chưởng quỹ Phó tìm cho hắn đang chờ ở đó, bốn vị thí sinh này nhìn qua... Ụ...

Bốn đôi mắt non nớt mở to nhìn chằm chằm Đường Dịch, cũng rất là "..."

Bốn đứa bé này khoảng chừng mười hai tuổi, điều này khiến cho Đường Dịch cảm thấy rất lúng túng, đột nhiên hắn hiểu ra vì sao lúc đó các vị tiên sinh từ chối hắn rồi.



Có điều mấy cái này là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể thi được thì quản nó làm gì!

Chưởng quỹ Phó mang theo năm người, mướn một chiếc xe ngựa chạy đi nha môn huyện, từ trấn lên huyện cũng không tính gần, sáu người thêm người đánh xe ngựa buổi trưa liền ở trên đường ăn lót dạ chút lương khô mang theo bên người, đột nhiên Đường Dường nhớ ra điều gì, hỏi: "Đường đi xa xôi vậy sao tiên sinh có thể biết được sáng nay ra cáo thị cho kỳ thi ạ?"

Chưởng quỹ Phó chẳng hề để ý nói: "Thông thường cáo thị đều phát trong tháng giêng, cho nên qua năm mới ta liền sai gia phó để ý, sáng nay vừa đưa ra cáo thị thì hắn ta cố gắng chạy nhanh về báo cho ta, lúc trò vừa tới là lúc thầy mới biết tin không lâu."

Chưởng quỹ Phó không hề cảm thấy việc làm của mình vĩ đại đến cỡ nào, lòng Đường Dịch lẫn lộn cảm động và cảm kích ông ấy, có thể nhận chưởng quỹ Phó làm thầy là chuyện cực kỳ vinh hạnh trong cuộc đời của hắn.

Nhìn qua bốn đôi mắt đầy ước ao của mấy đứa nhỏ trong xe, Đường Dịch càng thêm tự hào vì ông.

Phải biết rằng tiên sinh của bốn đứa nhỏ vẫn phải nhờ tới chưởng quỹ Phó thông báo mới biết được tin, từ trấn nhỏ lên phủ đường xá xa xôi, nếu như biết được tin vào buổi tối ngày hôm sau thì rất có thể vì không thể chuẩn bị kịp mà bỏ lỡ báo danh, cũng có thể vì lúc báo danh phát hiện ra có thứ cần mà không chuẩn bị kịp, lại phải tiếc nuối đợi thêm mấy năm nữa.

Cho nên tin tức vào lúc này cực kỳ quý giá.

Xe ngựa lọc cọc một đường đi đến huyện thành, Đường Dịch vừa xuống xe hai mắt đều sáng lên.

Huyện thành náo nhiệt hơn trấn nhiều, đường phố rộng rãi khí thế, cửa hàng ở hai bên đường đa phần đều là nhà hai, ba tầng, được trang trí rất đẹp, các loại tửu lâu, cửa hàng, lữ quán nhiều vô số, khiến người nhìn mà hoa cả mắt. Mặc dù bên vẫn chưa mở cửa nhưng rất nhanh thôi sẽ đến kỳ thi huyện, lúc đó những lữ quán này sẽ náo nhiệt hơn, sinh hoạt ở đây giàu có và đông đúc hơn trên trấn không biết bao nhiêu lần.

Chưởng quỹ Phó không thèm liếc mắt nhìn những kiến trúc phồn hoa này một cái, mang theo mọi người đi thẳng tới nha môn huyện.

Chỗ ghi danh ở nha môn huyện đã có mười mấy người đang xếp hàng, còn có mấy người đi ra, đây là người đã báo danh xong, trên mặt đều là dáng vẻ thoải mái.

Chưởng quỹ Phó nhỏ giọng nói: "Những người này đa phần đều là học sinh ở huyện, nhận được tin nhanh hơn nhiều ở những nơi khác, hàng năm sẽ có một ít học sinh ở những trấn xa xôi bỏ lỡ báo danh mà không thể không đợi thêm một năm nữa."

Đường Dịch cũng nhỏ giọng nói: "Vậy sao không kéo dài thời gian báo danh thêm mấy ngày hoặc là đưa ra cáo thị sớm hơn vậy thầy?"

Chưởng quỹ Phó lắc đầu: "Trò không hiểu rồi, dựa theo lịch sử của những năm qua thì có thể thi đậu đa phần đều là ở huyện thành và mấy trấn giàu có xung quanh thôi, những học sinh này thông thường sẽ có tiên sinh dạy học tốt hơn, cũng học được nhiều thứ hơn, năng lực cũng cao hơn, còn những học sinh ở trấn nghèo thì..."

Chưởng quỹ Phó thở dài: "Hàn môn khó sinh quý tử, không chỉ là bởi vì học hành tốn rất nhiều tiền khiến nhà nghèo không cung nổi, mà còn do sự chênh lệch của trình độ dạy học, ở trấn chúng ta tú tài trẻ nhất là vị nhà Lâm gia thôn trò, đó cũng là chuyện hai mươi năm trước rồi."

Đường Dịch chỉ một lòng đọc sinh để thi, hoàn toàn không tiếp xúc qua những chuyện như thế nào, vì vậy vừa nghe vừa kinh ngạc không thôi, thì ra thi khoa cử không dễ như đã nghĩ, còn tưởng rằng tú tài đầy đường giống như trong phim vậy.

Đồng thời cũng cảm giác áp lực rất lớn, nhìn qua bốn đứa nhỏ bên cạnh, cũng là dáng vẻ vội vã cuống cuồng và bất lực mờ mịt.

Cuối cùng cũng đến lượt mấy người Đường Dịch, chủ bộ phụ trách ghi chép biết được mấy người này là thí sinh đến từ trấn Đức Khai cũng cảm thấy rất kinh ngạc, hắn ta ghi danh cả ngày chưa gặp thí sinh ở trấn nào xa như vậy.

Chủ bộ là người thận trọng, tuy rằng mấy người Đường Dịch đến từ trấn nhỏ xa xôi, quần áo cũng mộc mạc nhưng không hề bị xem nhẹ, chủ bộ nghiêm túc đối chiếu thông tin của mấy người, tỉ mỉ ghi danh lại, sau đó để năm người ấn dấu tay lên, như vậy là xong rồi. Sau khi thành công báo danh mấy người Đường Dịch như được trút hết gánh nặng, bây giờ chỉ quay về chuẩn bị cho cuộc thi là xong.

Rời khỏi nha môn huyện, chưởng quỹ Phó cũng không dẫn bọn họ quay về mà là dẫn bọn họ đi tìm một lữ quán đặt trước năm phòng.



"Nơi diễn ra cuộc thi sẽ ở nha môn huyện, lữ quán này cách huyện nha khá gần, hoàn cảnh cũng không tệ, mấy trò đến lúc đó nên ở lại đây để tránh vì đường xa mà trễ nãi giờ thi." Chưởng quỹ Phó dặn dò: "Bây giờ đặt phòng thì giá có thể rẻ hơn chút, đợi đến tháng hai có thể tăng gấp bội, lữ quán ở đây rất trọng chữ tín, không cần phải lo đến lúc đó họ trở mặt không nhận mình."

"Ngoài ra, thầy tính lên cho mấy trò trước ba ngày thi vì để cho mấy trò có thể thích ứng được hoàn cảnh sớm một chút, phòng ngừa lỡ rời trấn không ngủ ngon hay lạ khí hậu mà khó chịu, hay ăn đồ ăn bị đau bụng gì đó, tuy rằng tốn nhiều hơn chút nhưng như thế mới có lợi cho mấy trò."

Mấy người họ xác thực không có ý kiến gì, những lời chưởng quỹ Phó đều rất có lý, hơn nữa còn rất tỉ mỉ, không thể xoi mói được gì.

Đường Dịch đặt loại phòng nhị đẳng, mỗi ngày tiêu tốn hai trăm văn, căn phòng không lớn nhưng mà được cái giường rộng, bốn thiếu niên có thể để cha mẹ đến ở cùng được, như vậy tính cả thời gian thi thì mỗi người phải tốn hết hai lượng bạc để ở, ăn cơm và các chuyện khác thì chưa tính, đối với người nông dân bình thường mà nói thì đây được xem là khoản chi không nhỏ.

Đây mới là giá tiền của mấy ngày nay thôi, nếu đợi đến tháng hai thì cần phải tốn đến bốn, năm lượng bạc mới được, hơn nữa còn chưa chắc có thể đặt vị trí tốt như vậy.

Mùa đông ngày ngắn, làm xong những chuyện này thì sắc trời không còn sớm nữa, chưởng quỹ Phó kiến nghị nên về sớm một chút, mọi người không có ý kiến gì cả, có điều lúc đi ngang qua một tiệm sách thì xe ngựa ngừng lại.

"Tiệm sách Thắng Đạo này đã mở mấy thập niên rồi, bên trong có tập hợp những bài thi ưu tú bao năm của các thí sinh, thầy kiến nghị mấy trò nên một quyển làm mẫu, rất có lợi cho mấy trò." Chưởng quỹ Phó nói.

Mấy người nhìn nhau, sau đó Đường Dịch không chút chần chừ bước xuống xe, tiếp đó là ba đứa trẻ cũng xuống theo, chỉ còn lại một người tên là Đoạn Vân Phi đợi ở trong xe không xuống.

Mấy người đi vào tiệm sách, có một thiếu niên nhỏ giọng nói cho Đường Dịch rằng điều kiện nhà Đoạn Vân Phi không tốt lắm, có thể cung cấp cho cậu đi học đã không dễ rồi, chờ cậu thi đỗ tú tài rồi giúp đỡ gia đình.

"Huynh không biết đâu, lần này vì mấy lượng bạc thuê phòng mà nhà cậu ấy mượn khắp bác chú thân thích mới có được, quyển tập này đắt quá cậu ta nào có tiền mua được đâu." Thiếu niên kia giơ giơ quyển tập trong tay lên, trên mặt cũng bày ra vẻ đau lòng nhe răng trợn mắt.

Đường Dịch lật qua lật lại quyển tập bài thi bài trong tay, nội dung bên trong cũng không tệ lắm, cả một quyển dày cộm, trước khi thi có rất nhiều thí sinh điên cuồng tranh nhau. Bên xuất bản cũng làm cuốn tuyển tập này cũng vì có thể đề ra giá cao kiếm lời nhiều.

Một quyển tuyển tập này cần đến năm lượng bạc.

Còn hơn cả một bức tranh của Đường Dịch, quả thực có hơi xót thật.

Đường Dịch suy nghĩ một lúc, mượn cớ muốn mua sách khác rồi đi thanh toán hai quyển tuyển tập, nhét một quyển vào trong bao bố rồi đi ra, những đứa trẻ khác chỉ coi hắn muốn tạp thư thôi.

Mấy người đều cầm sách vui mừng quay lại xe ngựa, không kịp chờ mà mở ra đọc ngay, Đoạn Vân Phi ngồi ở trong góc, hai tau nắm chặt lấy áo ngoài thô ráp của mình, muốn nhích tới gần thiếu niên trước mặt để xem, không ngờ rằng thiếu niên đó hơi nghiêng sách qua một bên, ý định rất rõ ràng, Đoạn Vân Phi cực kỳ khó xử, chỉ đành lùi về lại.

Mấy đứa trẻ này lúc thường cũng hay gặp nhau, nhân phẩm cũng không tệ, chỉ là còn có một tháng hơn nữa là thi rồi, lúc này một vài thứ bắt đầu hiện ra.

Đoạn Vân Phi khắc khổ học tập, thành tích vẫn luôn rất tốt, đối với những đứa trẻ này mà nói thì cậu ta là một đối thủ cạnh tranh cực kỳ mạnh, thời khắc mấu chốt trước kỳ thi, cậu ta ít đọc một quyển sách quan trọng thì bọn họ càng thêm một phần cơ hội, cho nên dù trên mặt cậu thiếu niên nghiêng sách kia có chút không đành lòng, mặt cũng căng đến đỏ ửng nhưng cậu ta vẫn làm vậy.

Trước thời khắc quan trọng những chuyện ảnh hưởng tới tiền đồ cá nhân, nhân cách gì cũng không quá quan trọng nữa.

Đường Dịch cũng cầm sách che mặt, âm thầm quan sát tất cả vào trong mắt, hắn cũng không làm ra chuyện dư thừa, không muốn vả mặt mấy đứa nhỏ vào lúc này.



Quả nhiên qua một lúc sau, thiếu niên kia phát hiện tất cả mọi người đều không cho Đoạn Vân Phi xem sách nên trong lòng vững hơn nhiều, cảm thấy mình làm rất đúng nên yên tâm nghiêm túc đọc sách.

Đường Dịch cầm sách che mặt, ở sau sách đưa mắt sang nhìn chưởng quỹ Phó, chưởng quỹ Phó ở bên cạnh cũng nhìn hắn thật sâu, vì vậy hắn bất động nhìn xuống bao bố nhỏ ở dưới, chưởng quỹ Phó thuận theo ánh mắt của hắn nhìn theo, khẽ gật gật đầu, nhẹ nhàng nhếch miệng cười, lòng nói học trò của mình quả nhiên khác với mọi người.

Đoạn đường này vừa im lặng vừa lúng túng, đợi đến lúc tới trấn thì sắc trời đã hơi tối rồi, mấy đứa trẻ đều xuống nơi đã hẹn trước, sau đó vui vẻ đi tìm người nhà của mình. Đường Dịch nói mình đã lớn rồi, không cần tiễn nữa rồi cũng xuống xe ngựa.

Trên xe chỉ còn có chưởng quỹ Phó và Đoạn Vân Phi, Đoạn Vân Phi thấy chỉ còn mình liền vội vàng nói: "Vậy học trò cũng xin cáo từ." Đang chuẩn bị xuống xe lại bị chưởng quỹ Phó kéo lại.

Đoạn Vân Phi quay đầu lại, chưởng quỹ Phó cười híp mắt nói: "Nhà trò ở xa, một mình đi về không an toàn, để ta đưa trò về."

Đoạn Vân Phi rất ngại ngùng, nói: "Dạ con quen với chuyện đi đường tối rồi, không có chuyện gì đâu ạ, vừa nãy Đường sư huynh bỏ quên một cái bao bố, để con trả lại cho huynh ấy." Nói xong chỉ cái bao bố xanh lam ở sâu bên trong.

Chưởng quỹ Phó cười kéo Đoạn Vân Phi ngồi lại, cầm lấy bao bố kia nói: "Đây không phải là hắn để quên, mà là muốn đưa cho trò."

Đoạn Vân Phi nghi hoặc tiếp nhận bao bố, chưởng quỹ Phó vuốt râu mỉm cười nói: "Cách nhà trò còn khoảng nửa giờ đi đường nữa, thừa dịp sắc trời chưa tối hẳn thì trò hãy đọc sách trước đi."

Đoạn Vân Phi giật mình, trong lòng đoán ra được một khả năng, giở bao bố ra làm lộ ra quyển tuyển tập mới bên trong, cậu vừa kinh ngạc vừa kích động vừa vui mừng ôm quyển tập không biết nên làm gì nữa.

"Ha ha, mau đọc đi, không cần trả lại, Đường sư huynh của trò không phải người nhỏ nhen, chờ trò thi đồng sinh còn cần hai trò bảo đảm lẫn nhau để thi viện đấy."

Đoạn Vân Phi cảm kích không thôi, cảm ơn chưỡng quỹ Phó, ghi nhớ ân tình này của Đường Dịch vào trong lòng, sau đó không kịp chờ mà mở sách ra đọc ngay.

Lúc Đường Dịch về đến nhà nhà trời đã tối hẳn, người trong thôn vẫn chưa có thói quen thắp đèn nên xung quanh đều tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Chỉ có ở cửa thôn có một tí ánh đèn leo lắt, như là ngọn đèn dẫn đường muốn mang người đi xa quay về nhà.