Vệ Tây Lẫm V: Gọi là kẻ tham ăn không phải do chuyện ăn, mà là do vừa đi vừa ăn. [Hình ảnh (trứng muối) (cá chiên nhỏ) (rau trộn dưa chuột thái sợi)]
Trưởng thôn và hai người đàn ông, hai người phụ nữ khác ngồi cùng một bàn với cha mẹ Cố, cha mẹ Vệ. Nhị Trụ và một cô gái trẻ rất biết ăn nói tên Thu Cúc ngồi tiếp Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh, Vệ Vân Phong, Đàm Thanh Thanh, Cố Duyên Yên, Vệ Trừng Trừng và Điền Tâm Tâm ở một bàn khác. Mập Mạp và Hứa Hi thì ngồi bàn uống rượu, khuấy động bầu không khí.
Các thôn dân rất cẩn thận, cố ý chuẩn bị đũa dùng chung, không ngừng gắp đồ ăn cho bọn Vệ Tây Lẫm, hận không thể cho đi hết sự nhiệt tình của mình.
"Mọi người nếm thử trứng muối này xem." Trưởng thôn gắp một quả trứng đã lột vỏ, la lớn: "Tự ướp đấy, mặn nhạt vừa phải, lòng đỏ còn có dầu, ăn ngon lắm."
"Ngon thật đấy, mọi người đều thử đi." Vệ Tây Lẫm vừa ăn xong một quả đã gắp quả thứ hai. Tay nghề của người trong thôn đúng là không tệ, mẹ Vệ cũng có ướp trứng muối, nhưng so với trứng ở đây thì vẫn thiếu chút vị gì đó.
Ăn nhiều trứng gà không tốt, Cố Duyên Tranh chuẩn bị ngăn Vệ Tây Lẫm, tay cũng đã nhấc lên rồi, nhưng nghĩ một chốc, y lại thả xuống. Thôi, lâu lâu ăn một lần cũng không sao. Nghĩ tới đây, y cũng bốc lên một quả trứng muối, lột vỏ, bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm gắp cho y một miếng cá chiên nhỏ: "Hình như cá nhỏ này là ướp xong mới chiên, thơm lắm, anh thử đi."
Cố Duyên Tranh ăn cá nhỏ, khóe miệng cong lên, giơ ly rượu hướng về phía hắn.
Vệ Tây Lẫm nở nụ cười, cũng nâng cốc rượu lên, chạm ly với y, uống một hớp.
Mập Mạp cụng Nhị Trụ một chén, ngạc nhiên nói: "Rượu này của mấy cậu là tự cất à? Đủ thuần đủ thơm."
"Ừ." Nhị Trụ nói: "Tôi nghĩ mọi người sẽ uống nhiều nên không mua trong trấn, rượu này là mua từ xưởng sản xuất đấy, không chút tạp chất nhé. Đến, tôi mời cậu một ly nữa nào!"
Mập Mạp sảng khoái cụng ly với hắn.
Cơm nước các thôn dân chuẩn bị đều mang đậm vị quê nhà, bọn Vệ Tây Lẫm đều ăn rất hả dạ.
Ăn trưa xong, trưởng thôn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, sắp bọn họ đến bảy gia đình khác nhau. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh sẽ ở nhà Nhị Trụ, cha mẹ Vệ một nhà, cha mẹ Cố một nhà, Cố Duyên Yên dẫn Vệ Trừng Trừng và Điền Tâm Tâm ở cùng một nhà, Vệ Vân Phong và Đàm Thanh Thanh ở một nhà, Mập Mạp và Hứa Hi lại ở một nhà khác. Bảy nhà này đều có phòng tốt, đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Chăn, đệm giường và chiếu đều mới tinh, trong phòng còn có quạt. Thật ra trong núi cũng đã mát hơn thành phố rất nhiều, không cần quạt cũng được, quạt chỉ như thêu hoa trên gấm.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngủ trưa trong phòng, tỉnh dậy đã quá ba giờ, thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày cũng đã qua. Từng cơn gió núi thổi qua, đem lại cảm giác mát mẻ thoải mái.
Nhị Trụ nói: "Nếu hai anh muốn ra ngoài dạo, tôi có thể dẫn đường."
Cố Duyên Tranh đáp: "Chúng tôi đi dạo quanh một chút, cậu cứ làm việc của cậu đi."
Nhị Trụ cũng không thuyết phục thêm nữa, chỉ dặn họ đừng vào núi sâu. Tuy trong núi không có lão hổ hay gấu này nọ nhưng vẫn có sói và rắn, gặp phải cũng rất nguy hiểm.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nắm tay nhau ra cửa.
Cố Duyên Tranh dẫn đường, Vệ Tây Lẫm thì cầm camera lâu lâu chụp cảnh ven đường một tấm.
Núi rừng cao lớn đứng sừng sững ở phía tây, hai người đi một chốc đã bước vào vùng râm mát. Cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy và tiếng cười đùa huyên náo của đám trẻ, hai người lần theo âm thanh thì thấy chúng đang chơi trong sông. Mấy đứa nhỏ còn chưa tới mười tuổi để mông trần xuống sông nghịch nước, cách chúng một chút là hai bé gái tầm năm sáu tuổi cũng rất nghịch ngợm, mặc nguyên quần áo đứng ở khu nước cạn, vỗ vào mặt nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn tan.
Nhìn thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh xuất hiện bên bờ, bọn nhỏ kinh ngạc la hét che mông chạy lên bờ, luống cuống mặc quần áo vào.
Vệ Tây Lẫm không khỏi cười ra tiếng.
Gan đám trẻ cũng rất lớn, cũng không chạy đi mà mở to mắt tò mò nhìn hắn và Cố Duyên Tranh.
Một cậu nhóc đầu trọc chừng mười tuổi trong đó nhặt quả dại dưới đất lên, đưa cho Vệ Tây Lẫm, sờ sờ đầu, lớn tiếng nói: "Cái này cho mấy anh ăn nè."
Vệ Tây Lẫm nhận lấy, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"
Cố Duyên Tranh ôm vai hắn, chỉ đứng nhìn, không nói chen vào.
Thấy người thành phố cũng có thứ không biết, mấy đứa nhỏ như rất kinh ngạc, trái lại có phần kiêu ngạo nói: "Đấy là quả mâm xôi, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm đó."
"Cảm ơn." Vệ Tây Lẫm bỏ vật vào túi.
Mấy đứa nhỏ thấy vật của mình được thích cũng rất vui, hào phóng nói: "Không cần cảm ơn! Nếu mấy anh muốn ăn nữa, tụi em có thể đi hái thêm."
Vệ Tây Lẫm sợ tụi nó thật sự tiến vào núi sẽ gặp nguy hiểm nên vội vàng nói không cần, chú ý thấy có mấy đứa nhỏ quan sát camera của hắn, lập tức cười cười: "Mấy đứa tặng anh trái cây, anh chụp ảnh cho mấy đứa ha?"
Mấy đứa nhỏ sáng mắt lên.
"Anh sẽ chụp cho tụi em thật sao?" Cậu nhóc trọc đầu hưng phấn nói: "Em lớn vậy rồi còn chưa từng được chụp ảnh nha."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu: "Thật sẽ chụp cho mấy đứa, khi nào vào thị trấn anh sẽ rửa ra." Đám trẻ hưng phấn hoan hô, tranh nhau chen đến trước mặt hắn.
"Cám ơn anh lớn! Em chụp trước."
"Tui tới trước!"
"Anh lớn nhất, anh trước."
"Lớn nhất phải chụp cuối cùng!"
"..."
Cố Duyên Tranh mỉm cười nhìn Vệ Tây Lẫm bị vây lại. Hình như hắn rất thích trẻ con nhỉ? Hẳn một hai năm nữa bọn họ cũng có thể bắt đầu nghĩ về việc có con rồi.
"Đừng vội, đừng vội, từng đứa nào, ai cũng có phần." Vệ Tây Lẫm để mọi người xếp hàng thay phiên chụp ảnh.
Có vài đứa thích đẹp nên mong hắn có thể cho tụi nó ít thời gian để quay về đổi bộ đồ đẹp hơn. Vừa nghe chúng nói vậy, mấy đứa nhỏ khác cũng động tâm, đều muốn quay về thay quần áo.
Vệ Tây Lẫm đồng ý hết. Kết quả, mấy đứa nhỏ này về rồi lại dẫn thêm nhiều đứa nhỏ khác muốn chụp ảnh đến hơn, chừng ba, bốn mươi đứa.
Cậu nhóc đầu trọc sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười với Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Không sao. Mấy đứa xếp thành hàng đi."
Mấy đứa trẻ đều rất thông minh, đầu óc cũng rất linh hoạt, nghĩ ra đủ loại tư thế quái dị cho Vệ Tây Lẫm chụp. Có đứng trong nước, có đanh mặt chống nạnh, có giơ tay chữ V, có nằm nhoài trên cây, nằm trên bãi cỏ, còn có chổng ngược...
Vệ Tây Lẫm rất kiên nhẫn thỏa mãn từng yêu cầu của chúng.
Cố Duyên Tranh vốn chỉ đứng một bên nhìn, nhìn lâu cũng hứng thú, hiếm khi rảnh rỗi giúp tụi nhỏ tạo dáng POSE. Y và Vệ Tây Lẫm một người phụ trách tạo dáng, một người phụ trách chụp, phối hợp vô cùng ăn ý. Khỏi nói, hiệu quả cuối cùng cũng không tồi. Mấy đứa nhỏ này trừ việc đen hơn mấy đứa nhỏ trong thành phố một chút, quần áo cũng không tốt bằng, còn lại thật chẳng khác gì.
Chụp gần hai tiếng, một vài cô gái trẻ và cô vợ trẻ nghe tin cũng ríu rít chạy tới, muốn nói lại thôi.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thẳng thắn bảo bọn họ kêu tất cả những ai muốn chụp ảnh trong thôn đến cùng.
Sau khi mẹ Vệ và mẹ Cố biết cũng vô cùng phấn khởi chạy đến giúp.
Trong thôn vì chuyện này mà trở nên náo nhiệt như ăn Tết, bọn Vệ Tây Lẫm cũng vui lây cái vui của họ, mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Bận rộn hơn cả tiếng nữa, tất cả mọi người đều đã được chụp xong.
Vệ Tây Lẫm biết nhất định đám trẻ đều vội muốn thấy ảnh nên cũng rất sảng khoái để Hứa Hi và Mập Mạp cùng nhau xuống trấn rửa ảnh.
Các thôn dân rất cảm kích, nói muốn trả tiền cho họ, nhưng Vệ Tây Lẫm không nhận.
Trưởng thôn biết bọn họ không để ý chút tiền này, cũng không ép buộc, chỉ là làm bữa tối càng phong phú hơn.
Cố Duyên Tranh không cho Vệ Tây Lẫm ăn trứng muối. Vệ Tây Lẫm vốn đã có chút mệt mỏi, nghe vậy ăn cơm cũng không thấy ngon nữa.
Mẹ Cố thấy hắn không ngừng đảo mắt nhìn về phía dĩa trứng muối, lén giấu một cái, đợi cơm nước xong liền lặng lẽ kín đáo đưa cho hắn.
Vệ Tây Lẫm vừa vui mừng vừa lúng túng: "Cảm ơn mẹ..." Hắn sẽ không vô tình để lại ấn tượng về một kẻ tham ăn trong lòng mẹ chứ?
"Khách sáo cái gì." Mẹ Cố vỗ vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng để Duyên Tranh thấy."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, nhìn xung quanh một chút, thừa dịp Cố Duyên Tranh không chú ý liền nhét trứng vào túi.
Kỳ thực Cố Duyên Tranh đã sớm phát hiện, chỉ là làm bộ không biết, thấy thế thì suýt cười thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, xuống bếp tìm Nhị Trụ: "Tây Lẫm rất thích ăn trứng muối của mọi người làm, nếu có tiện, tôi định nhờ cậu mua giúp ít trứng trong thôn, để khi nào về chúng tôi sẽ mang theo."
Nhị Trụ vội nói: "Mua gì chứ? Cũng không phải thứ gì đáng tiền. Trứng gà thím ba ướp là ngon nhất, tôi sẽ nhờ thím ấy chuẩn bị thêm một ít."
Cố Duyên Tranh nói cảm ơn, không nói gì thêm, chờ đi thì nhất định sẽ trả tiền. Tuy sinh hoạt của người trong thôn đã được cải thiện nhưng nhìn chung vẫn có chút gian khổ.
Vệ Tây Lẫm ngồi hóng gió trên ban công lầu hai, lấy điện thoại di động ra đăng Weibo, thỉnh thoảng lại gãi gãi đùi. Trong núi gì cũng tốt, chỉ là nhiều muỗi.
Mới qua nửa ngày, album trong điện thoại hắn đã xuất hiện thêm hơn một trăm bức ảnh. Hắn chọn ba tấm đăng lên Weibo, tấm đầu tiên là nửa trái trứng muối đã được cắt ra để lộ lòng trắng trắng nõn và lòng đỏ trứng chảy mỡ, đặt trên chiếc đĩa sứ màu trắng, nhìn cũng đủ làm người chảy nước miếng; tấm thứ hai là cá nhỏ chiên lên vàng óng; tấm thứ ba là rau trộn dưa chuột xanh biếc.
Lại nói, trong núi vốn không có tín hiệu di động, vẫn phải nhờ sửa đường xong nhà nước mới cho lắp thêm một tháp tín hiệu, mấy thôn trang xung quanh liền được hưởng lợi theo, tín hiệu cũng khá mạnh.
Cố Duyên Tranh vừa vào cửa liền thấy Vệ Tây Lẫm gãi chân, y nhanh chóng bước tới giữ tay hắn lại, rồi thoa cho hắn chút dầu thơm: "Đừng gãi. Trước khi đi chúng ta không nghĩ tới chuyện này. Mai anh sẽ để Hứa Hi vào trấn mua ít nhang muỗi." Dầu thơm này là của Nhị Trụ chuẩn bị cho bọn họ. Trên giường thì đã có mùng, trái lại không phải lo chuyện ngủ.
"Ừm." Vệ Tây Lẫm thấy các fans dồn dập truy hỏi hắn đến đâu, không khỏi nở nụ cười. Chắc chắn dù thế nào họ cũng sẽ không biết hắn đang ở đâu được, hắn đã nói với trưởng thôn nhắc các thôn dân đừng tiết lộ chuyện hắn đến đây. Cứ để người nhà hai người bọn họ trải qua mấy ngày sinh hoạt cách biệt với thế gian đi.
Cố Duyên Tranh lấy quần áo hai người ra khỏi tủ: "Xuống dưới tắm đi." Nhà Nhị Trụ là một trong ba nhà có lắp máy nước nóng sử dụng năng lượng mặt trời trong thôn.
Vệ Tây Lẫm tâm huyết dâng trào nói: "Không bằng chúng ta ra sông tắm đi? Ban ngày em nghe mấy đứa nhỏ trong thôn nói tắm trong sông rất mát."
Cố Duyên Tranh có chút động tâm, chần chừ nói: "Trong nước sông có lẽ sẽ có ký sinh trùng."
"Em để Tiểu Nhị giật chết chúng nó!" Vệ Tây Lẫm ôm eo Cố Duyên Tranh, ghé vào tai y nhỏ giọng nói, mắt đầy mong đợi, chỉ lo y không đồng ý.
Cố Duyên Tranh ôm người cân nhắc một chốc, rồi thả người xuống, nhìn quanh phòng, tìm thứ có thể đựng quần áo.
Vệ Tây Lẫm trực tiếp mua một chiếc giỏ bện từ chỗ Thương Thành trong hệ thống. Hai người bọn họ có rất nhiều hành lý, đột ngột xuất hiện thêm một cái giỏ nhỏ cũng không sợ bị người nghi ngờ.
Cố Duyên Tranh bỏ quần áo vào giỏ, nhấc giỏ lên, dắt người xuống lầu.
Tiếng ếch reo vang hòa với tiếng côn trùng trên ruộng khiến cả xóm núi càng vẻ tĩnh lặng.