Phương Chính nhắc nhỡ, liền thúc giục quân lam nguyệt tự bảo vệ mình, sau đó lấy ra còn bạch ngân xá lợi cổ thứ hai.
Con trước đó là từ hộp quà hệ thống, con thứ hai này là hắn quay thưởng có được.
Lúc hệ thống bị hắn cử đi, hắn đã đem chúng ra khỏi túi đồ, chỉ là luôn giấu chúng trong phòng, không mang theo bên người. Lúc trước quay về lầu trúc một phần cũng là để lấy chúng.
- Ngoài ra, tiếp theo có ba ngã rẻ, trừ ở giữa ra, hai bên trái phải ta không rõ là bên nào cả. Lần này xem vào năng lực trinh sát của ngài rồi.
Nói xong, liền dùng bạch ngân xá lợi cổ.
Thiết Huyết Lãnh không nói gì, trực tiếp xong vào, hơn nữa so với ban đầu tốc độ còn nhanh hơn.
Không lâu trước đó, ngay sâu bên trong, Phương Nguyên đã thành công hái xuống thiên nguyên bảo liên, nhưng sau đó bị một sức hút rất lớn hút đi. Việc này làm hoàn cảnh xung quanh hắn thay đổi, vừa vặn kích phát thủ đoạn Thiết Huyết Lãnh để lại trên người hắn.
Lần đầu gặp Phương Nguyên, Thiết Huyết Lãnh đã tiện tay bố trí cảm đồng thân thụ cổ, có thể giúp hắn cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh của Phương Nguyên.
Nhưng vào lúc vừa đến trước hang rết, Thiết Huyết Lãnh đột nhiên cảm nhận được hoàn cảnh quanh Phương Nguyên thay đổi, hơn nữa phương hướng phát ra đúng là ở ngay phía trước đường hắn đi.
Thiết Huyết Lãnh mang theo Phương Chính, một đường đi vội. Khí tức ngũ chuyển của hắn không che giấu, hoàn toàn tiếc lộ ra ngoài, đàn rết cảm nhận được sợ hãi chạy tán loạn.
Đi hơn ba dặm đường, cuối cùng cả hai dừng lại trước một miệng vực.
- Bám chặt!
Thiết Huyết Lãnh lúc này lạnh giọng nói liền thả người nhảy xuống.
---
Trong một không gian trong lòng đất, Phương Nguyên đang dựa vào cự xỉ kim ngô miễn cưỡng bám vào vách.
Không gian này rất rộng, bốn phía vách hang tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt, phía dưới hang là một cái hồ rộng lớn, nước hồ đỏ như máu.
Không, đây là một cái hồ máu. Mùi máu tanh gây mũi quanh quẫn trong không khí.
- Làm sao lại có một chỗ như vậy?
Phương Nguyên trong lòng kinh ngạc. Kiếp trước cấp độ của hắn không đủ, không có tư cách tiếp xúc đến bí mật của giới cao tầng.
Trên thực tế, nơi này là huyết hồ mộ, là khu vực bí mật chôn cất tộc trưởng đời đầu. Cho dù là gia lão, cũng chỉ có một hai người biết được bí mật này.
Phương Nguyên nhìn xuống, hồ máu này chiếu rọi hồng mang đầy trời. Diện tích so với sơn trại còn lớn hơn, lộ ra khí tực quỷ dị và khủng bố.
Mà ở bên trên, có hàng trăm cái cửa hang, không ngừng đưa nước xuống dưới, mang theo các loại động vật như sò, rùa, rắn nước.
Ào ào ào......
Một dòng nước từ bên trên trút xuống, rơi vào trong huyết hồ.
Huyết thuỷ bốc lên, vô số tôm cá rơi vào huyết hồ. Sau vài cái hô hấp, huyết dịch toàn thân chúng nó đều bị hút sạch, bọn chúng biến thành thây khô, theo bọt nước mà nổi lên, lúc ẩn lúc hiện.
Mà huyết hồ càng đỏ thêm.
Phương Nguyên nhìn, đồng tử co rút lại. Nếu như hắn rơi xuống này huyết hồ này, cho dù có thiên bồng cổ bảo hộ, chỉ sợ kết cục cũng tương tự.
— QUẢNG CÁO —
Hắn chăm chú nhìn xuống, trừ những thây khô mới có, còn có một ít xương cốt.
Có xương cá vụn, xương gấu khổng lồ và xương người.
Đây là một nơi chôn cất khổng lồ, quỷ dị và huyết tinh.
Sóng trong huyết hồ vẫn cuồn cuộn, cọ rửa vách tường. Dòng máu loãng đỏ tươi và toả sáng kia, thẩm thấu vào trong bùn đất, khiến cho bùn đất xung quanh đều bị nhuộm thành một mảnh đỏ đậm, biến thành đất nung.
- Chờ một chút, đất nung?
Phương Nguyên nhìn vào chỗ đất nung, trong lòng khẽ động.
Hắn vươn tay ra, nắm lấy vách đá bên cạnh, dùng sức khẽ chụp, lấy được một khối đất nung.
Khối đất nung này có tính xốp, toả ra ánh sáng màu đỏ. Phương Nguyên nhẹ nhàng lấy tay bóp, không tốn chút sức nào đã đem khối đất nung bóp nát.
- Thì ra là thế.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ.
Nhớ lại lần đầu tiên, hắn tiến vào trong khe đá, phát hiện trong đó đều là dạng đất nung như này, toả ra ánh sáng nhạt, căn bản không cần vật chiếu sáng.
Hắn lúc ấy cảm thấy cổ quái, bởi vì đất ở Thanh Mao sơn đều là đất màu xanh đen. Hắn lúc đó còn tưởng rằng đó là do Hoa Tửu hành giả bố trí. Nhưng hiện tại xem ra, ngọn nguồn hẳn là do huyết hồ quỷ dị này.
Phương Nguyên cảm thấy càng thêm không ổn, kinh nghiệm của một kiếp người năm trăm năm, đã lắng đọng thành một loại trực giác.
- Nơi này không chỉ cổ quái, hơn nữa nguy cơ tứ phía. Thời gian hiện tại cấp bách, nên làm như nào để rời khỏi nơi này?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn vào vách động, cái động khẩu liên thông với động nguyên tuyền, rốt cuộc là cái nào?
Phương Nguyên chần chừ một chút.
Nước có thể chảy vào, cũng không đại biểu người có thể chui ra.
- Hơn nữa...
Phương Nguyên sắc mặt ngưng trọng, thử vỗ hai cánh sau lưng.
Đôi cánh lôi điện này, không dễ điều khiển như trước. Nguyên bản dòng điện u lam, lúc này trộn lẫn với màu đỏ tươi quỷ dị. Làm xuất hiện hai loại cảm giác mâu thuẫn lẫn nhau là yếu ớt và cường đại.
Với trạng thái như này thì lôi dực cổ quả thực rất không đáng tin, rất có khả năng khi đang phi hành ở trên không thì Phương Nguyên đột nhiên rơi xuống.
Soạt soạt..., từ trong huyết hồ, một cỗ nước ngầm không hiểu từ đâu phun ra.
Khí tức khủng bố của ngũ chuyển cổ trùng, từ trong huyết hồ thẩm thấu ra ngoài.
- Đó là...
Đồng tử Phương Nguyên co rút lại, chỉ thấy một bóng đen thật dài, ở trong huyết thuỷ dần dần hiện ra.
Nó dài hơn bốn mươi mét, đường kính hơn sáu mét.
Đây là một con trăn khổng lồ, sống sâu trong huyết hồ, nay ngửi được mùi vị huyết nhục trên người Phương Nguyên, tựa hồ muốn ra ngoài săn bắn!
- Chết tiệt... — QUẢNG CÁO —
Trong lòng Phương Nguyên tràn ngập sự gấp gáp.
Giờ phút này, hắn dựa vào cự xỉ kim ngô chọc thủng vách núi, miễn cưỡng treo người trên đám đất nung. Đem hắn so sánh với huyết hải, hắn giống như là một con kiến màu đen đang treo lủng lẳng.
Mấy trăm điểm đen, cũng từ đáy hồ xuất hiện, chúng bơi lên, giống như bầy cá bơi lội.
Vù vù...
Tốc độ của chúng so với cự mãng còn nhanh hơn, trong giây lát liền bay lên mặt hồ, lộ ra thân hình.
Đây không phải là cá, mà là dơi.
Đám dơi màu đỏ sậm này, có đôi tai dài nhọn, có hai đôi cánh. Một đôi cánh chính khá lớn, một đôi cánh phụ nhỏ hơn, nằm bên dưới cánh chính.
Chúng nó không có vuốt, nhưng mà rìa hai đôi cánh đều rất sắc bén, có thể so với cương đao.
- Tam chuyển đao sí huyết bức?
Trong lòng Phương Nguyên nhất thời hiện lên một cái đáp án.
Nhìn đàn đao sí huyết bức đằng đằng sát khí bay về phía mình, trong đầu hắn hiện lên là một đoạn hình ảnh.
Đó là hình ảnh trong lưu ảnh tồn thanh cổ, Hoa Tửu Hành Giả toàn thân đẫm máu, trọng thương gần chết.
Nguyệt ảnh cổ là tuyệt đối không thể tạo thành thương thế như vậy, nhưng đàn đao sí huyết bức này thì có.
- Chẳng lẽ nói, Hoa Tửu Hành Giả đã từng tới nơi này rồi bị đao sí huyết bức gây thương tích?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Phương Nguyên thay đổi thật nhanh.
Nguyên nhân cái chết của Hoa Tửu hành giả, vẫn còn là bí ẩn. Nhưng hiện tại xem ra, rất có khả năng là như vậy.
- Đao sí huyết bức...
Phương Nguyên trong lòng thì thào, đối với loại cổ này, kì thật hắn cũng không xa lạ.
Loại cổ này, tuy là tam chuyển, nhưng rất dễ nuôi nấng, chỉ cần máu là được.
Đao sí huyết bức, bất nguồn từ Huyết Hải Lão Tổ.
Huyết Hải Lão Tổ là thất chuyển ma đạo cổ sư, ác danh vang xa, giết người như ma, để lại tiếng xấu muôn đời trong sử sách.
Hắn ban đầu là phàm nhân, cơ duyên xảo hợp mà trở thành ma đạo cổ sư. Một đường từ tầng thấp trèo lên, dùng hơn tám trăm năm, trở thành ma đạo cự phách.
Tư chất của hắn không cao, chân nguyên trữ trong không khiếu có hạn. Đối với việc hợp luyện cổ trùng, có hứng thú cuồng nhiệt.
Cổ trùng hoang dã có ý chí của tự nhiên, tự thân có thể hấp thu chân nguyên trong không khí thiên nhiên. Nhưng mà sau khi bị cổ sư luyện hóa, thân thể bị ý chí của người nô dịch, chúng nó liền mất đi năng lực hấp thu nguyên khí xung quanh, chỉ có thể hấp thu chân nguyên trong không khiếu của cổ sư.
Huyết Hải Lão Tổ muốn nghiên cứu ra cổ trùng có thể bị cổ sư luyện hóa mà vẫn có thể có hấp thu nguyên khí trong tự nhiên.
Cổ sư chính đạo, đối với điều này thập phần sợ hãi, cực kỳ lo lắng Huyết Hải Lão Tổ nghiên cứu thành công. Bởi vậy mấy lần tổ chức vây công, đến lấy mạng hắn.
Huyết Hải Lão Tổ cuối cùng cũng không có thành công, nhưng hắn cũng không hoàn toàn thất bại.
Hắn nghiên cứu ra bí phương hợp luyện đao sí huyết bức, huyết tích tử, huyết cuồng cổ. — QUẢNG CÁO —
Tam chuyển cổ đao sí huyết bức, là thành quả ban đầu của hắn. Rất dễ nuôi dưỡng, nhưng vẫn cần cổ sư cung cấp chân nguyên. Bất quá đàn đao sí huyết bức là một quần thể thập phần đặc thù. Cổ sư chỉ cần thao túng con đực duy nhất trong đàn là có thể gián tiếp hiệu lệnh những con cái khác.
Huyết cuồng cổ là thành quả thứ hai của hắn. Cổ này vô hình vô thể, là một đoàn huyết khí, bám vào vật thể khác mới có thể sống sót. Cổ này cao tới tứ chuyển, hiệu dụng thập phần kỳ lạ. Phàm là cổ trùng dính phải khí tức của nó, là có thể hấp thu nguyên khí tự nhiên. Nhưng nó có một tác hại rất lớn, cổ trùng bị huyết cuồng cổ ảnh hưởng, dần dần sẽ không chịu sự khống chế của cổ sư. Một thời gian sau, chúng sẽ hóa thành một bãi huyết thuỷ.
Huyết tích tử là thành quả cuối cùng của hắn, cao tới ngũ chuyển. Nó là sự kết hợp giữa nuôi và dùng, lấy chiến dưỡng chiến, cắn nuốt máu tươi của cổ sư để sinh sản bằng cách phân hoá. Đã hoàn toàn không cần chân nguyên của chủ nhân.
Đáng tiếc là sau khi Huyết Hải Lão Tổ sáng tạo ra huyết tích tử, lăn lộn trong chiến loạn, bị chính đạo vây công, cuối cùng bại.
Hắn nhận phải vết thương trí mệnh không thể chữa khỏi, tại sự vây công trùng điệp mà dùng huyết độn thoát khỏi.
Nhân sĩ chính đạo lúc đó lo rằng hắn sẽ phản công, nguy hiểm cho chính mình, không có tâm tư truy kích, nhìn hắn cong đuôi chạy xa dần. Từ đó về sau, những chính đạo nhân sĩ đó mỗi lần hồi tưởng lại, đều hối hận lúc ấy để cho địch nhân chạy thoát.
Huyết Hải Lão Tổ biết hắn phải chết, bắt đầu trải rộng truyền thừa. Lợi dụng thời gian ngắn ngủi, hắn sử dụng khả năng của thất chuyển cổ sư, bố trí mấy chục vạn truyền thừa mật địa, từ Trung Châu cho đến Nam Cương.
Hắn trước khi chết nở một nụ cười quái dị: “Huyết đạo không cô, di độc vạn thế!”
Lời ấy của hắn một chút cũng không giả, sau này vô số cổ sư bởi vậy được lợi, ma đạo trở nên thịnh.
Mặc kệ là con cổ nào do hắn tạo ra, đều rất dễ dàng nuôi dưỡng và sinh sản. Có lẽ tại một cái sơn cốc không đáng chú ý, dưới một cái thôn trang nghèo túng, ở một cái sa mạc không người, ở bên cạnh sơn đạo, chứa đựng hơn hai ba con cổ mà Huyết Hải Lão Tổ tiện tay để lại.
Những loại cổ này, dễ dàng nuôi dưỡng, nhu cầu với chân nguyên không cao, rất dễ dàng bị cổ sư có tư chất bình thường sử dụng.
Sinh tồn trong thế giới này, ăn bữa hôm lo bữa mai, có cổ sư nào không khát vọng lực lượng càng thêm cường đại? Huyết Hải Lão Tổ lưu lại cổ trùng, đại biểu cho một loại lực lượng hoàn toàn mới.
Loại lực lượng này mau lẹ thuận tiện, so với những cổ trùng khác, không thể nghi ngờ càng được hoan nghênh.
Lực lượng của bản thân không có tội, dùng thiện thì làm thiện, dùng ác làm ác. Nhưng thế gian có bao nhiêu người, có thể có tâm tính kiên định, có thể chống lại cám dỗ của sức mạnh?
Bởi vậy, rất nhiều cổ sư sau khi có được truyền thừa của Huyết Hải Lão Tổ, trở thành ma đầu đại sát tứ phương. Thậm chí còn có rất nhiều chính đạo nhân sĩ, cũng bởi vậy mà đổi trận doanh.
Huyết cổ truyền thừa, mang đến cho thiên hạ sự hỗn loạn và nguy hại cực lớn.
Trong một cái truyền thừa mà Huyết Hải Lão Tổ bố trí, thông thường chỉ có hai ba con cổ. Nhưng những truyền thừa này, giống như những đốm lửa nhỏ, không chú ý một lúc, lửa sẽ cháy lan ra khắp đồng cỏ!
Cách một đoạn thời gian, đều sẽ có ma đạo cổ sư lấy được truyền thừa ra ngoài làm loạn. Có những người thất bại, mới ở trong sơn trại đã bị giết chết. Có những kẻ tạm thời thành công, hình thành đại thế, độc bá một phương.
Bất luận là tạm thời thành công, hay là thất bại, cũng sẽ ở trong thời điểm khốn đốn, không cam lòng lưu lại Tân Huyết truyền thừa.
Bởi vậy, huyết họa kéo dài không dứt, không bởi vì Huyết Hải Lão Tổ tử vong và chính đạo toàn lực diệt sát mà suy sụp, ngược lại càng thêm hưng thịnh, nội tình thâm tàng, không thể loại trừ, vĩnh viễn không ngừng.
Cho tới bây giờ, huyết hải truyền thừa đã được công nhận là truyền thừa được biết đến nhiều nhất, số lượng nhiều nhất. Không có cái thứ hai!
Kiếp trước của Phương Nguyên, bốn trăm năm sau hắn đạt được một đạo truyền thừa của Huyết Hải Lão Tổ, từ đó thành danh. Hiện tại nhìn thấy nơi này không khỏi khiến hắn động tâm. Thậm chí còn khiến Phương Nguyên nghĩ đến việc thu phục đàn đao sí huyết bức kia còn có thể bớt đi bốn trăm năm phấn đấu.
Nhưng đúng lúc này, dị biến xuất hiện!
- Quả nhiên a, nơi này cất giấu huyết họa!
Một thanh âm trầm thấp kiên định như sắt đá, từ trên đỉnh truyền đến, sau đó vang lên trong huyết hải.