Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 181: Xuân thu không ra



Hồ máu, lưỡng cường đối lập!

- Cho dù là ngũ chuyển huyết quỷ thi, cuối cùng cũng chỉ là một tên cương thi mà thôi. Cổ Nguyệt lão tổ, ngươi không còn là người sống, bên trong cơ thể ngươi tràn ngập tử khí. Không khiếu cũng đã chết. Mặc dù có thể tồn trữ chân nguyên, nhưng dùng một phần thì thiếu một phần, không khiếu không thể tự khôi phục được.

Người đá lạnh lùng nói.

- Ha ha... Mặc dù không khiếu không thể tự khôi phục chân nguyên, nhưng như vậy thì sao? Ngô vẫn có thể thông qua nguyên thạch, hấp thu chân nguyên. Nhữ đang bị thương, còn dám đến quấy nhiễu ngô... Chịu chết đi.

Cổ Nguyệt lão tổ hét to.

Ngay lập tức, sương máu tuôn ra, sóng máu ngập trời, một đám cổ trùng to lớn bay ra từ hồ máu.

Những cổ trùng này chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, hình dáng như con muỗi, dáng vẻ dữ tợn, toàn thân đỏ sậm.

Ngũ chuyển huyết tích tử!

Đồng thời, từng đàn đao sí huyết bức từ đỉnh động trên vách núi bay đến, hợp với đám cổ trùng từ hồ máu bay lên, cùng nhau đánh tới người đá.

Đàn huyết bức khổng lồ ước chừng hơn ngàn con, lập tức tạo thành một đại quân.

Mặc dù bọn chúng chỉ là tam chuyển, thuộc loại cổ cận chiến, nhưng số lượng bù chất lượng, cho dù là cổ sư ngũ chuyển Thiết Huyết Lãnh nhìn thấy cũng phải đau đầu.

Nhưng còn chưa hết, ý thức của Cổ Nguyệt lão tổ đã hoàn toàn thức tỉnh. Nghe tiếng gọi của lão ta, từng bầy huyết bức không ngừng xuất hiện, tập trung về phía bên này.

Lão ta lăn lộn ở đây gần ngàn năm, có mục đích không thể cho ai biết được. Lão ta đã sớm biến nơi này thành hang ổ của mình, chiếm cứ ưu thế địa lợi.

Đàn huyết bức bài bố rất nghiêm ngặt, không ngừng xoay quanh trên không trung, giống như một đại quân tinh nhuệ, bao vây người đá lại.

Huyết hà mãng ngừng giãy dụa, tận lực co vào, khiến cho Thiết Huyết Lãnh phải kiêng kỵ, tập trung đến mười hai phần lực chú ý.

Mặc dù cổ trùng rất mạnh, nhưng trí tuệ lại thấp. Có cổ sư điều khiển đại quân huyết bức, hiệu quả có thể nói là một trời một vực.

- Cổ Nguyệt lão tổ vừa mới ra sân, đã lật được tình thế, áp chế Thiết Huyết Lãnh. Lão ta có ưu thế về địa lợi, dĩ dật đãi lao, Thiết Huyết Lãnh lại đang bị thương, chỉ sợ sẽ không ổn.

Phương Nguyên co mình tại cửa động trên vách núi, nhờ bóng tối âm thầm quan sát cuộc chiến.

- Nhưng Thiết Huyết Lãnh hành tẩu Nam Cương nhiều năm, mặc dù người đã bị trọng thương nhưng vẫn dám xâm nhập ma huyệt, tất có cái để dựa vào. Bất kể thế nào, tiếp theo sẽ là một cuộc tử chiến kịch liệt.

- Nếu làm không tốt, nơi này sẽ sụp đổ. Ta có nên ở lại để quan sát hay không? Nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm. Nơi này nằm sâu trong lòng đất, nói không chừng sẽ bị chôn sống. Tỷ lệ ngư ông đắc lợi sẽ bao nhiêu nếu ta ngồi nhìn hai con hổ đánh nhau?

Đầu óc Phương Nguyên nhanh chóng chuyển động, suy tính lợi và hại trong đó.

Phương Chính bên cạnh nhìn Phương Nguyên đang lơ mình, giận đến suýt giậm chân. Hắn hiện tại thật muốn quay đầu đi luôn, nhưng mà cứ hể nhắc chân thì trong lòng lại dâng lên cảm giác lo âu cùng cực.

Hắn cứ xoay chân rồi quay lại, hai ba lần như vậy, cuối cùng Phương Chính ở yên chờ Phương Nguyên.

Hắn thừa biết Phương Nguyên là người cẩn thận, thuộc loại người chưa lo được đã lo mất. Hơn nữa Phương Nguyên còn biết không ít truyền thừa, không lý nào vì nơi này mà liều mạng.

Ở đây, nguy hiểm quá lớn, mà lợi ít thu được thì quá nhỏ. Một người cẩn thận như Phương Nguyên, chắc chắn sẽ lui lại.

Phương Chính nghĩ như vậy, cũng liền không còn nôn nóng nữa.
— QUẢNG CÁO —

Quả nhiên, Phương Chính chỉ vừa yên lại, Phương Nguyên liền lập tức xoay người muốn đi.

- Ca ca, ngươi chịu đi rồi à?

Phương Chính khẽ cười nhạo, liền lập tức bọc hậu phía sau.

Trong lúc hai người mới chuẩn bị rời khỏi, một nhóm huyết bức từ đại quân tách ra, bay thẳng đến chỗ cả hai.

Nhóm huyết bức này có gần hai trăm con, cả hai vội vàng xoay người lui lại.

- Tiểu bối Ngô tộc, đừng lo lắng. Trong động có cạm bẫy cơ quan, dưới đất còn có mãnh thú chiếm cứ. Đám huyết bức này có thể bảo vệ an nguy cho các ngươi.

Giọng nói của Cổ Nguyệt lão tổ từ xa truyền đến.

Hai người nghe xong, trốn lại càng nhanh.

Cổ Nguyệt lão tổ khịt mũi một cái, không nghĩ đến cả hai còn trẻ như vậy nhưng đầu óc lại linh hoạt, có thể nhìn ra được ác ý của lão ta. Lập tức, tâm niệm vừa động, lại thêm một trăm con huyết bức đuổi theo.

Lão ta chỉ hơi phân tâm, nhưng đã khiến Thiết Huyết Lãnh nhận ra được sơ hở.

Thiên địa hoành âm cổ!

Rống!

Người đá há miệng, phát ra tiếng gầm rú rúng chấn động cửu thiên. Trong khoảnh khắc, tiếng gầm trở nên mênh mông, truyền khắp bốn phương tám hướng, như sấm sét đánh xuống.

Đao sí huyết bức gần đó bị âm thanh hùng hồn này giết chết, rớt xuống lộp độp.

Đàn huyết bức ở xa cũng bị chấn động đến thất điên bát đảo, bay tán loạn trên không trung.

Đại quân huyết bức ban đầu còn dày đặc, trong khoảnh khắc đã bị sụp đổ, khó mà làm được chuyện gì.

Thiên địa hoành âm cổ đã đạt đến ngũ chuyển, là lợi khí quần công, am hiểu nhất chính là đối phó với dạng huyết bức thành đàn như thế này. Lúc trước Thiết Huyết Lãnh có dùng một lần, uy lực không mạnh, là do ông ta cố ý khắc chế. Bây giờ nhờ cơ thể to lớn của người đá, mới bộc phát được sức mạnh chân chính của thiên địa hoành âm cổ.

Ngay cả huyết tích tử đầy trời cũng bị đánh nổ vô số. Sương máu biến mất, trả lại bầu trời trong xanh như cũ.

Sóng âm quanh quẩn vách núi, tràn ngập toàn bộ không gian, cả ngọn núi đều chấn động kịch liệt.

Lấy người đá làm trung tâm, bề mặt hồ máu bị ép xuống. Toàn bộ hồ máu biến thành hình cái bát. Huyết thủy tràn qua cửa hang, trút vào bên trong.

Nhưng nơi này trước đó đã bị tiếng gầm tác động.

Phương Nguyên và Phương Chính cũng vì thế mà gặp nạn. Bạch quang hư giáp lấp lóe, sương lam phân tán, suýt chút nữa thì hỏng. Để chống lại tiếng gầm, chân nguyên bên trong không khiếu Phương Nguyên bỗng nhiên giảm xuống hơn một thành, mà của Phương Chính còn tiêu hao nhiều gấp đôi Phương Nguyên.

Sóng âm vang vọng sơn động chật hẹp. Lỗ tai cả hai ù ù, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Nhưng tiếng gầm này cũng giúp hai người được một ít.

Hai nhóm huyết bức đuổi theo hai người, nhóm thứ hai đã bị chôn vùi, còn nhóm thứ nhất thì bị tiếng gầm chấn động thất điên bát đảo. Nhất thời, đám huyết bức bay tán loạn trong sơn động, không cách nào đuổi theo được nữa.

Tận dụng thời cơ, hai người bỏ chạy, kéo dài khoảng cách với đàn huyết bức.
— QUẢNG CÁO —


Đàn huyết bức cách tiếng gầm xa nhất, nhanh chóng khôi phục lại, vẫy hai đôi cánh, một lần nữa truy sát.

Đàn huyết bức có gần hai trăm con, đều là tam chuyển, hai người khó mà chống lại, đành phải vùi đầu chạy trốn.

Phương Nguyên đi ở phía trước, Phương Chính bọc hậu phía sau.

Mặc dù Phương Chính đã là tam chuyển cao giai, nhưng thật sự hắn đang cảm thấy vô cùng áp lực.

Ban đầu, Phương Chính cảm thấy sơn động toàn màu đen, chẳng biết thông đi hướng nào. Nhưng khi ánh mắt của hắn dần dần thích ứng được, hắn có thể nhìn thấy mờ mờ tình huống bên trong sơn động.

Nhờ ánh sáng phát ra nhàn nhạt từ đất nung.

Mặc dù hắn có điện tốc cổ, nhưng trước đó dùng hai con bạch ngân xá lợi cổ, lại duy trì quân lam nguyệt, nay còn thêm thiên bồng cổ, chân nguyên của hắn đã có chút gánh không nổi điện tốc cổ trong thời gian dài.

Ngoài đó ra, trước mặt Phương Chính vẫn còn Phương Nguyên. Lần này hắn mạo hiểm chạy lại đây cũng là vì giúp Phương Nguyên, không lý nào bây giờ lại bỏ mặt Phương Nguyên chạy trước.

Cho dù Phương Nguyên có lôi dực cổ, nhưng lôi dực cổ của hắn bây giờ cũng không đáng tin cậy, phát huy thất thường. Cho dù Phương Nguyên có cố gắng mạnh mẽ thúc giục, có được một chút trợ giúp, thì trong tình hình này cũng không đáng kể bao nhiêu.

Hơn nữa, mức độ chênh lệch giữa hai bên không quá lớn, khoảng cách rất nhanh đã được rút ngắn.

- Khoảng cách quá gần rồi, có nên dùng hay không đây?

Phương Chính tự hỏi, trong lòng có chút do dự.

- Khoảng cách đã gần quá rồi, nên sử dụng xuân thu thiền thôi!

Phương Nguyên phía trước cũng cắn răng. Cho dù có Phương Chính ở phía sau, nhưng Phương Nguyên không tin tưởng Phương Chính. Nói tin, hắn càng tin Phương Chính sẽ kéo hắn lại làm đệm thịt để thoát hơn. Phương Nguyên thật sự không còn lựa chọn nên mới đưa ra hạ sách này.

Đao sí huyết bức chỉ có thực lực tam chuyển, khí tức lục chuyển có thể chấn nhiếp bọn chúng. Nhưng Thiết Huyết Lãnh và Cổ Nguyệt lão tổ đang ở cách đó không xa.

Xuân thu thiền vừa ra, lập tức dẫn phát dị tượng, động tĩnh quá lớn đủ để hai người kia phải chú ý.

Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ. Theo tình huống trước mắt, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cuộc chiến giằng co giữa hai bên, không cách nào phân tâm để ý đến hắn.

Chi chi chi...

Đám huyết bức tiếp cận, khoảng cách còn chưa đến trăm bước.

Phương Nguyên thở ra một hơi, thầm nhủ.

- Xuân thu thiền, ra đi!

Một giây, hai giây, ba giây...

Phương Nguyên ngẩn người, đứng im tại chỗ. Xuân thu thiền nằm lù lù bất động chính giữa không khiếu, tản ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

- Tại sao lại như vậy?

Phương Nguyên kinh hãi.
— QUẢNG CÁO —

Mà đúng lúc này, Phương Chính đang chạy lại đột ngột dừng lại. Hắn xoay trên mũi chân, quay mặt đối diện với đàn huyết bức. Đồng thời, tay phải vung ra, một vệt sáng máu trắng ngà từ không khiếu bay ra kéo dài tới tay hắn, sau đó hiện ra một quyển trục dài khoảng một mét, rộng hơn nửa mét.

Sắc mặt Phương Chính nghiêm túc, chân nguyên trong không khiếu bay lên, quán trú vào quyển trục trong tay.

---

Chân trời bắt đầu hửng sáng.

Bình minh đến.

Trên sườn núi, Cổ Nguyệt Bác và hai vị tộc trưởng Bạch gia trại, Hùng gia trại đứng sóng vai nhau.

- Mặc dù cuộc thi đấu chân chính giữa ba gia tộc sẽ diễn ra vào ngày mai, nhưng vòng loại là không thể thiếu. Hai vị, thời gian đã đến, có thể bắt đầu được chưa?

Tộc trưởng Hùng gia trại mỉm cười nói.

Tộc trưởng Bạch gia trại hừ một tiếng, không thèm quan tâm.

- Vậy thì bắt đầu thôi.

Cổ Nguyệt Bác không yên lòng lên tiếng trả lời. Lão nhìn xuống các cổ sư đang tập trung dưới sườn núi, cẩn thận tìm kiếm, nhưng không phát hiện bóng dáng của Phương Nguyên, Phương Chính đâu.

Đêm hôm qua sau khi Thiết Nhược Nam đoán Phương Nguyên là thập tuyệt thể thì hai người Phương Chính và Thiết Huyết Lãnh cũng không thấy đâu.

Lão chạy tới chỗ của Phương Nguyên tìm hắn, nhưng Phương Nguyên cũng chẳng thấy nơi nào. Cho đến hiện tại, không chỉ Phương Nguyên, mà ngay cả Phương Chính cùng Thiết Huyết Lãnh cũng chưa có ai xuất hiện lại.

Điều này càng làm lão lo lắng hơn.

Đám cổ sư này đều là những gương mặt trẻ dưới ba mươi tuổi. Khi đứng gần nhau, tạo thành ba nhóm riêng biệt.

Phóng mắt nhìn lại, thực lực ba trại liếc qua là nhận ra ngay.

Cổ sư Hùng gia trại là nhiều nhất. Bọn họ chủ động rút lui để giữ chiến lực. Người của Cổ Nguyệt gia trại và Bạch gia trại tương đối ít, nhưng bên phía Bạch gia trại có một vị Bạch Ngưng Băng. Chỉ một mình hắn ta thôi cũng bằng thực lực toàn bộ Bạch gia trại gộp lại, giúp gia tộc này đứng đầu ba nhà.

Tộc trưởng Hùng gia trại quát to.

- Tỷ thí lần này diễn ra trong phạm vi một trăm dặm. Thời gian kéo dài đến tối, khi mặt trời xuống núi thì kết thúc. Giao thủ không quan tâm sống chết, nhưng cũng hy vọng các ngươi cố gắng kềm chế. Mỗi người đều được phân phát một khối minh bài. Người nào thu được ba mươi khối minh bài, người đó sẽ có tư cách tiếp tục tham gia cuộc thi đấu của ba nhà. Bây giờ, bắt đầu!

Kịch chiến sinh tử, chỉ cần phù hợp tiêu chuẩn, không giới hạn số người, trong phạm vi trăm dặm đều dùng để tỷ thí. Ngay cả đường đi cũng được phép.

Đây không phải một trận tỷ thí công bằng, nhưng ba vị tộc trưởng không có ý kiến hay phàn nàn gì cả.

Muốn sinh tồn trên thế giới này, phải dựa vào nắm đấm, vào thực lực. Thực lực mạnh, người đó sẽ có tư cách chiếm được nhiều lợi ích. Thực lực yếu, vậy thì xem như mình không may, nên làm việc khiêm tốn, âm thầm gia tăng sức mạnh, trở thành cường giả.