Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 43: Thế giới IV



Mấy năm nay Mãng Cổ phải nói là được San Ô chăm bẵm tới bến. Trước đây Mãng Cổ suốt ngày đều phải đào giun đất lên ăn, nay mỗi ngày đều có món ngon cho vào bụng, phần lớn đều do y tự mình săn được. Trong thực tế, trên tinh cầu này, thú nhân chỉ chiếm một phần nhỏ, đa số cư dân là những động vật không có khả năng biến thành người và vô tri vô giác, trở thành con mồi của thú nhân.

Mỗi ngày hai đứa nhỏ đều cùng nhau luyện tập chiến đấu, hầu như lúc nào Mãng Cổ cũng bầm dập cả cơ thể. Thế nhưng, điều đó không làm y nhụt chí, trái lại còn rất hưng phấn. Sức hấp dẫn của những đợt giao tranh gợi lên xúc cảm mãnh liệt trong y, càng đánh càng hăng, càng đánh càng sướng. Chỉ cần bản thân đả thương San Ô dù chỉ một chút thôi, y cũng thấy huyết nhục sôi trào. Được luyện tập với San Ô nên động tác ra tay của y ngày càng hung hiểm, lại thêm phần sát khí, nhiều lúc làm San Ô phải hoảng hồn. Đặc biệt, y cũng rèn luyện chuyển động phần rắn của mình tốt. Nhờ phúc của San Ô, Mãng Cổ thân thể phát triển khỏe mạnh, phần thân rắn cũng lớn thêm, muôn phần rắn chắc và mạnh mẽ hơn. Bây giờ, chỉ cần y vận đủ sức, một thân cây cũng bị y bóp nát.

Mãng Cổ đặc biệt hung tàn khi y đi săn. Chỉ cần y phát hiện con mồi, thân rắn của y di chuyển nhanh đến độ chúng không kịp phản ứng, khi đã hoàn hồn thì đã nằm trong gọng kìm của y rồi. Đặc biệt khi ở dưới nước, tốc độ y tấn công còn hiểm và nhanh hơn. Hơn nữa, Mãng Cổ rất thích giãn chậm quá trình bóp chết con mồi. Y hưởng thụ cảm giác xương cốt của con mồi dần vỡ vụn dưới sức mạnh của mình, cũng cảm nhận được nội tạng dần nát bấy của chúng, nhìn máu trào ra từ miệng và hốc mắt trông rất thích mắt. Tất nhiên, sự lạc thú xấu xí này y không muốn San Ô phát giác, y không muốn dọa hắn chạy mất.

San Ô là người đầu tiên, sau khi tộc trưởng mất, đưa tay giúp đỡ y. Suốt thời gian qua y luôn mang trong mình ngờ vực, luôn sợ hãi hắn sẽ chơi chán, sẽ bỏ rơi mình. Nhưng không, mỗi lần y mang suy nghĩ đó, San Ô sẽ ngay lập tức đập tan nỗi sợ trong lòng y. San Ô luôn ở bên cạnh khi y cảm thấy suy sụp, sẽ luôn bênh vực y khi y bị khi dễ, sẽ luôn dạy y tường tận những gì y cần biết để sống tốt, tốt đến mức y không muốn buông tay. Y dần dần trở nên dựa dẫm vào hắn, dù mang mác “người hầu” nhưng y lại sống no đủ như người bình thường. San Ô có sai khiến y làm nhiều thứ, nhưng không có gì quá đáng, tựa như con mèo ngạo kiều làm nũng để được hầu hạ, và Mãng Cổ rất vui lòng tuân mệnh. Nhớ lại lúc trước mình suýt chết vì hái lá cho con cáo kia, vẻ đòi hỏi của San Ô lúc này trái lại đáng yêu vô cùng, làm y không kiềm được muốn thuận lông mao cho hắn mọi lúc có thể.

San Ô chính là ánh sáng của y, là cọng rơm cứu sống y lúc y muốn từ bỏ mọi hy vọng, một sự ấm áp y không bao giờ muốn đánh mất.

Y muốn ở bên cạnh San Ô mãi mãi, trở thành bạn thân chí cốt của hắn, cùng hắn bước đến đỉnh cao.

Tình cảm đơn thuần của trẻ con như vậy, nhưng vào một đêm định mệnh, không biết tại sao, nó lại vặn vẹo thành loại tình cảm khác.

“Ưm a…”

Trong khung cảnh tối đen, những gì Mãng Cổ có thể nghe được chỉ là tiếng hít thở đều đặn của người nọ. Đầu óc của y mơ mơ hồ hồ, chỉ biết tuân theo dục vọng bản năng động phần thân dưới, mỗi đợt tiến vào như trận công kích tàn bạo, đâm sâu đến tận cùng trong khoang thịt ấm nóng. Cảm giác quá thoải mái, quá chân thực, hưởng thụ đê mê khiến y thần trí hỗn loạn, như con ác thú mà gặm cắn cơ thể mê người của người dưới thân, đắm chìm trong những cơn nức nở vô lực của đối phương.

Khi y có chút thanh tỉnh, muốn nhìn thấy người nọ, như bị sét đánh mà trân trân nhìn khuôn mặt đắm chìm trong dục vọng của San Ô.

Cái gì?

“A!” Mãng Cổ hốt hoảng choàng dậy, mồ hôi mồ kê ướt đẫm áo. Y hoảng sợ nhìn xuống, dưới chăn nổi lên một chòi nhỏ, rất có tinh thần. Y có nghe San Ô nhắc nhở về việc này, đến tuổi y sẽ bị mộng tinh, một dấu hiệu cho sự trưởng thành. Lúc đó, y sẽ nảy sinh dục vọng, trong mơ sẽ nhìn thấy mình làm những “chuyện người lớn” với người mình thích. Nhưng vì trong bộ lạc trừ San Ô ra y không hề vừa mắt người nào, kể cả á thú, nên không để tâm lắm.

Nhưng mà… Nhưng mà…

Cớ gì San Ô lại ở trong giấc mơ ấy, lại nằm dưới y cơ chứ?

Cả hai người đều là thú nhân cơ mà! Chuyện này sao có thể xảy ra? Nếu San Ô biết được phải chăng sẽ kinh tởm y ư?

Mãng Cổ bối rối ôm đầu, cố gắng không nghĩ gì cả, nhưng khuôn mặt kiều diễm trong mơ của San Ô làm cả người y nóng lên, hạ thân lại thêm cứng rắn, phỏng đến độ bốc cháy.

San Ô trong mơ thật đẹp, tiếng rên rỉ của hắn như giai điệu tuyệt vời nhất mà y từng nghe.

Thật… Muốn nữa, muốn làm hắn đến khóc!

Mãng Cổ khóc không ra nước mắt, cật lực muốn xua đi những ý niệm xấu xa đó, nhưng sắc dục còn vương lại khiến y không thể ngăn chặn những hình ảnh thiếu đứng đắn trong đầu mình. Một thú nhân mười lăm tuổi khí huyết dương cương, tinh lực tràn trề như y, với dục vọng mới phát hiện lại vô pháp kiểm soát được.

Đúng lúc này, cửa phòng mở.

“Này Mãng Cổ, mau dậy mau dậy. Sắp đến đợt thú triều rồi, chúng ta phải chuẩn bị.”

San Ô hồ hởi tiến vào, thấy Mãng Cổ im lặng không trả lời thì tò mò. Bỗng, hắn nhìn ra Mãng Cổ đang che giấu cái gì, dáng vẻ sợ sệt xấu hổ khác thường.

Nháy mắt, hắn hiểu ra.

“Ngươi… Mới bị mộng tinh à?” Hắn dè dặt hỏi, đáp lại hắn là Mãng Cổ càng rụt người lại, sống chết không muốn nhìn hắn.

San Ô lúng túng tiếp lời. “Đừng xấu hổ, chuyện bình thường mà. Ta có bị trước ngươi đó, nếu muốn cho nó xuống thì ngươi chỉ cần… Vuốt đến khi nó xèo xuống thì thôi.” San Ô làm động tác vuốt, cố tỏ ra bình thường nhưng không giấu khỏi nét xấu hổ.

“Để ta cho ngươi chút riêng tư.”

San Ô định đi thì tay bị giữ lại, đối diện với ánh mắt nhuốm màu nhục dục của Mãng Cổ. Dáng vẻ yếu ớt của Mãng Cổ đúng mị nhân, làm ý niệm muốn phản công của San Ô càng thêm mãnh liệt. Hắn cố gắng kiềm nén máu sói của mình lại, hiện tại nam chủ chỉ là đứa trẻ ngây thơ mà thôi, cấm nổi tâm tư xấu.

Haizzz, sao mình đồi bại đến mức độ này cơ chứ? Phải kiểm điểm! (‘△`)

“Sao vậy?”

“Ta… Ta không biết làm. Giúp ta đi… San Ô.” Giọng của Mãng Cổ khàn khàn, mang theo chút sắc dục khiến lỗ tai của San Ô như mang thai.

Mẹ nó, quyến rũ đến độ này là vô lí!

“Ngươi tỉnh lại đi. Ta sao giúp ngươi được!” Đến mặt của San Ô cũng đỏ lựng, nét hồng đáng yêu khiến Mãng Cổ thêm si mê. Y tiếp tục nỉ non, tay mang theo lực độ sắt đá khiến San Ô không thể giãy thoát. Y muốn hắn sờ mình, chỉ có hắn mới làm tan đi nhiệt hoả trong lòng.

Cuối cùng, San Ô đưa tay che mặt, mủi lòng như thế này có phải mất tiền đồ lắm hay không? Ông đây chưa định làm đến bước này với ngươi khi chưa đủ mười tám nhá.

San Ô thích tình dục, đúng, nhưng không có nghĩa hắn cầm thú đến độ làm bất chấp với mọi người. Nếu nam chủ chưa hoàn toàn trưởng thành, ngoại trừ hôn nhẹ hay chạm chạm một chút, hắn tuyệt đối không động thủ.

“Thứ yếu đuối! Ta nể ngươi nhìn thảm hại quá mới giúp đó. Có một tí thôi mà không biết làm.” Nghẹn đỏ cả mặt, San Ô không tình nguyện đẩy Mãng Cổ xuống, kéo chăn để lộ thứ nghiệt căn rất có tinh thần kia.

Má ơi to vãi!

San Ô thất thần nhìn côn th*t thẳng tắp còn đang rỉ những giọt tinh dịch trắng đục, nháy mắt cả người đều nghẹn đến đỏ. Dù có làm với nam chủ bao nhiêu lần nữa thì hắn vẫn thấy xấu hổ có được không, đã vậy nam chủ trong mọi trường hợp đều to hơn cả hắn, nghĩ mà tức tối.

Phản công a, sao thấy xa vời quá! (ToT).

Một bàn tay gấp gáp kéo hắn chạm vào chỗ đó, đem hắn kéo về thực tại.

“Mau… Làm ơn…”

“Câm miệng, từ từ ta làm.” San Ô gầm lên, nhưng tay chậm rãi an ủi nghiệt trướng kia. Nhiệt độ phỏng tay làm hắn thoáng giật mình, nhưng mọi thứ không quan trọng bằng kết thúc việc này càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, đời không như mơ, Mãng Cổ trong dục hoả mơ màng ngã vào lòng San Ô, mùi hương bạc hà quen thuộc như vuốt nhẹ mọi tế bào trong cơ thể y. Mãng Cổ choàng đến ôm chặt đối phương, ngón tay bấu lên áo hắn.

San Ô gấp không thể tả, mỹ nhân ngay tay nhưng đạo đức không cho phép, có phải là bức điên hắn không hả?

“Ê, bỏ ta ra!”

Mãng Cổ không thèm để tiếng mắng của San Ô vào tai, thân thể theo bản năng cọ cọ hắn. San Ô cắn răng, tay động trên hạ thân của Mãng Cổ với tốc độ bàn thờ, khao khát lớn nhất lúc này của hắn là nó sẽ nhanh chóng xẹp xuống. Nhưng hắn coi thường tinh lực của nam chủ rồi, vuốt mỏi cả tay mà nó vẫn cứng rắn, trong khi tay hắn gần như tê liệt.

Tiếng rên rỉ mị người của Mãng Cổ như tra tấn tinh thần hắn, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy cần cổ. San Ô thực muốn khóc, tên nhóc quỷ này đang muốn câu dẫn hắn phạm tội hay sao?

Làm ơn ngừng lại, hắn không muốn làm cầm thú! ( ≧Д≦)

“Rắn thối mau tỉnh a!”

Tại nơi khuất mắt San Ô, Mãng Cổ nở một nụ cười tà tứ, đôi mắt đục ngầu đầy thoả mãn. Quả nhiên, sự dung túng của San Ô đối với y thật lớn, có thể làm loại hành động đáng xấu hổ này. Bàn tay của San Ô hơi chai nhưng vẫn mang nét mềm mại, và nó đang không ngừng an ủi phần thân dưới của y, cảm giác khoái lạc không gì có thể sánh bằng. Y có thể cảm nhận được run rẩy của cơ thể San Ô, hắn chắc chắn rất khó chịu khi phải làm việc này, nhưng y nào muốn buông tha. Cần cổ thon dài vì y mà đỏ lên trông thật đáng yêu, y vươn lưỡi liếm nhẹ lên, hương vị ngọt ngào đánh thẳng vào não.

A ha, hắn lại run rẩy nữa, thật nhạy cảm a.

Sao một thú nhân lại có thể khiến y điên cuồng đến như vậy? Phải chăng vì đối phương là San Ô nên mới đem lại cho y phản ứng kì lạ này?

Nếu vậy, tại sao y lại muốn bác bỏ tình cảm này nhỉ? Y cũng chẳng ưa gì cái thế giới đã ghét bỏ mình, cái thế giới vùi dập mình xuống đất. Nếu á thú cùng thú nhân mới được gọi là bình thường, y thà phỉ nhổ lên nó còn hơn là chối bỏ tình cảm của mình đối với San Ô.

Y không quan tâm tình cảm của mình biến chất từ khi nào, y chỉ biết, y muốn một mình San Ô mà thôi, muốn hắn cả về thể xác và linh hồn.

Cùng là thú nhân thì đã sao, chỉ cần là San Ô, y không muốn bỏ cuộc.

Được một hồi, Mãng Cổ cuối cùng bắn ra, cả người xụi lơ trong lòng San Ô. Cái con người nãy giờ bị y hành hạ chỉ biết thở ra nhẹ nhõm, may quá hắn kiềm chế được, không cứng lên, nếu không sự việc sẽ xấu hổ đến nhường nào. Nhìn tinh dịch đậm đặc trên tay, San Ô mặt đỏ hầm hập, đầu không ngừng tưởng tượng lung tung.

“Được rồi, mau thả ra.” San Ô dìu Mãng Cổ không còn khí lực (thật không?) vào nơi tắm rửa, bộ dạng vô lực của y làm hắn cảm thấy áy náy vì có những suy nghĩ thiếu đứng đắn, suýt nữa nhuốm bẩn một đứa trẻ ngây thơ (thật không?).

“Ngươi đó, đúng là vô liêm sỉ, lần sau ngươi phải tự làm điều đó. Thật không thể tưởng tượng nổi mà, tí nữa ta giao đấu, ta cho ngươi đo đất luôn.” Hắn thô bạo ném y vào bồn, lại bị y lôi kéo cần cổ, môi bị hôn nhẹ lên.

“Ngươi… Ngươi…”

Còn cười, ngươi còn cười cho được! 

“Đừng giận nữa nha. Ta xin lỗi.” Mãng Cổ lè lưỡi rắn bán manh, San Ô bị chọc tức đến xì khói, ghét bỏ nhấn tên trời đánh kia vào bồn, hoàn toàn quên mất Mãng Cổ có thể thở dưới nước ngon lành.

“Tức chết ta, lớn rồi không cần làm vậy nữa.”

“Không thích.”

Đờ mờ mi ra đây, ông hứa không đánh mi thành đầu heo.

San Ô lười tranh cãi, đi ra chỗ khác rửa tay, hoàn toàn không thấy được ánh mắt đầy chiếm hữu của người kia.

———————————————————

“Được rồi, ngồi xuống, ta có chuyện quan trọng muốn nói.”

San Ô nghiêm túc đem ra một miếng giấy da, trên đó vẽ một con thú trông rất dữ tợn, không giống như những con vật y từng thấy trước đó.

“Đây chính là huyễn thú, sắp tới sẽ có một đợt thú triều lớn ở gần khu vực chúng ta. Hiện chúng ta đã mười lăm, đến tuổi săn được huyễn thú ở đây. Ngươi, cần phải chuẩn bị.”

“Nhớ kĩ, điểm yếu chết người của bọn huyễn thú là cổ của chúng. Chỉ cần cắn nát động mạch ở vị trí này, chúng sẽ chết bất đắc kì tử. Nếu ngươi tấn công vào những vị trí khác thì khó hạ gục hơn nhiều, bởi chúng thịt dày lại lông nhiều, không cẩn thận bị móng vuốt to bản của chúng quào tới thì chỉ có nước đi đời nhà ma thôi.” San Ô tỉ mỉ giảng dạy cho Mãng Cổ. Muốn y sống tốt trong thế giới này cần phải trang bị cho y mọi kiến thức quan trọng, ngoài việc sinh tồn và chiến đấu ra, thì đó là huyễn thú.

Huyễn thú có ngoại hình từa tựa con lân trong văn hóa châu Á, to lớn và khát máu chính là đặc tính của chúng. Chúng sống thành đàn, rải rác khắp tinh cầu thú nhân, và là mối hiểm họa của mọi cư dân nơi đây. Sức tàn phá phải nói là vô địch, một đàn đủ xéo nát một bộ lạc nếu không bị ai ngăn cản. Tuy nhiên, thịt huyễn thú tuy cứng nhưng nấu lên mềm rất nhanh, ăn rất ngon, vì vậy trở thành mỹ vị tại thế giới này. Vào tháng đầu tiên của mùa hè chúng sẽ ào ra kiếm ăn, tạo thành đợt thú triều hung hãn, cũng là lúc thú nhân từ khắp bộ lạc săn cho mình một con huyễn thú. Giết được con huyễn thú sẽ nâng cao địa vị của thú nhân đó trong bộ lạc, cũng là bằng chứng chứng minh sức mạnh của người đó.

“Thịt của nó… Ngon lắm hả?” Mãng Cổ nghiêng đầu hỏi, hầu kết nho nhỏ không tự chủ đung đưa. San Ô đầy mặt ghét bỏ gõ đầu y, trong đầu con rắn thối này chỉ nghĩ được nhiêu đây thôi hả? Cái nguy hiểm chết người mà hắn đã cảnh cáo biến đi đâu mất rồi?

Đù má, bữa nay cưng làm người ta điên hơi bị nhiều đó nha.

San Ô hung hăng đá vào bên mạn sườn của y, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép. “Việc này rất nguy hiểm, đặc biệt nó có ảnh hưởng rất lớn đến vị trí của ngươi trong bộ lạc này. Nếu săn được một con huyễn thú, ngươi sẽ được họ tôn trọng.”

“Thật không? Mọi chuyện sao có thể dễ dàng vậy được?”

“Ừ thì, vì ngươi là tộc rắn… Nhưng mà ít nhất họ sẽ không khinh thường hay gây khó dễ với ngươi nữa.”

Mãng Cổ im lặng, nhớ về quãng thời gian đã qua. San Ô đã không ngừng vì y mà phá vỡ biết bao nhiêu quy tắc. Phải biết, kết bạn với một kẻ tộc rắn là scandal lớn đến nhường nào, cũng vì vậy mà trong bộ lạc chẳng ai nguyện ý thân cận cùng San Ô. Đối với y khinh bỉ còn thể hiện rõ rệt hơn, tựa hồ coi y như thứ bệnh dịch chạm vào là phỏng tay. Tuy nhiên, không ai dám làm gì họ, đơn giản vì San Ô quá mạnh, không những vậy còn phải đối mặt với A Lượng bênh con tuyệt đối cùng San Bào – chiến binh mạnh nhất bộ lạc. Hai người nọ cũng không ưa gì y, nhưng xét thấy con họ vẫn an toàn và vui vẻ, họ vẫn nhắm mắt dung túng.

Nhưng A Mỹ thì khác, chấp niệm của nó đối với San Ô quá lớn. Tên ẻo lả đó cùng bè lũ tay sai không ngừng đến gây sự, làm y rất khó khăn để kiềm được cơn khát máu của mình. Mỗi lần như vậy, người đứng ra giải quyết vẫn là San Ô, chỉ có hắn tự mình bồi A Mỹ mới giải vây được cho y. Những lúc như vậy, y căm hận muốn chết, nhưng bây giờ y nhận ra tình cảm thực của mình, ý định tiêu diệt thứ chướng mắt kia càng thêm mãnh liệt.

Chỉ cần nghĩ đến việc nó ái muội gần gũi với San Ô khiến huyết nhục y sôi trào, trong đầu tua đi tua lại hình ảnh hộp sọ nát bét của A Mỹ.

Rồi bàn tay dơ bẩn của nó sẽ không thể vấy bẩn San Ô nữa.

“Được, ta sẽ thành công.”

“Tốt, ta tin ngươi.”



“Tít tít. Nhiệm vụ 1: Trợ giúp nam chủ giết chết con huyễn thú, được bộ lạc công nhận, bắt đầu.”