Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 53: Thế giới V



Biệt thự nhà họ Dạ là một trong những căn nhà lộng lẫy nhất thành phố. Tuy nó không chiếm nhiều diện tích như những căn biệt thự khác, thậm chí vườn tược cũng không thênh thang như những gì người ta hay thấy trên phim ảnh, nhưng kiến trúc tinh xảo của nó khiến người người cảm thán. Xung quanh biệt thự đều là cây cối, tách biệt với không khí sầm uất nơi đô thị khiến toà nhà mang hơi hướm Victoria giống như lâu đài bí ẩn toạ lạc nơi rừng sâu.

Và trong căn biệt thự đó, vị chủ nhân của nó đang…

“Ưm… Chỗ đó… Đúng rồi.”

“Chỗ… Chỗ này sao?”

Dạ Châu cử động một chút, tiếng nước vang lên nhẹ nhàng khiến tâm tình của đối phương thoáng chốc cứng lại.

“Đúng rồi… Có gì ngại nào? Mạnh tay lên.”

“Ân… Ưm…”





“Nhìn thế mà không ngờ kĩ năng xoa bóp của ngươi tốt vậy đấy.”

Uông Lữ Thần cố gắng dời tầm mắt ra khỏi người đang hả hê hưởng dụng sự phục vụ của y trong bồn tắm kia, hơi nước nóng hầm hập trong không khí như tiếp thêm cảm giác khô nóng. Không những thế, đầu sỏ kia liên tục phát ra những tiếng kêu động nhân kia, Uông Lữ Thần thề hắn là đang cố ý.

Hiện tại, Dạ Châu đang thoải mái tận hưởng dòng nước ấm áp, cả thân hình trắng nõn ngập trong nước, để lộ xương quai xanh quyến rũ mà tinh tế. Bàn tay to lớn, có phần thô kệch của Uông Lữ Thần nặng nhẹ nắn bóp vai của Dạ Châu, cảm giác thư thái đến lạ.

Tiếc rằng, nếu Dạ Châu đang ở thiên đàng thì Uông Lữ Thần chẳng khác nào dưới địa ngục. Y là người trẻ tuổi, khí huyết bừng bừng, phải chịu kích thích lớn như thế này mà phải cố nhịn không dám làm gì, thật sự rất bức bối.

Uông Lữ Thần một mực kéo sự tập trung của mình sang chỗ khác, nhưng tầm mắt không tự chủ bị kéo về khối thân thể kia, trên làn da trắng vì hơi nóng mà ửng hồng, cảnh sắc kiều diễm đến mị người.

“Ngài Dạ Châu, đã hết giờ rồi.”

Kyler không một lời mở cửa, Dạ Châu lại không hề mắng mỏ tiếng nào, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn chút khó chịu. Dạ Châu nguyên bản ưu ái Kyler đến vô Pháp vô thiên, việc tắm rửa cho hắn tối nay là việc của Kyler mỗi ngày đều phục vụ hắn suốt hàng năm trời, giờ tắm bắt đầu và kết thúc đều như nhau không sai một giây. Hôm nay, Uông Lữ Thần là người đầu tiên phá vỡ quy luật này, cốt cũng là Dạ Châu muốn đùa giỡn y một chút, nhưng Kyler nhìn vô diện biểu tình thế thôi nhưng cũng xuất hiện nghi hoặc.

Dạ Châu thở dài, càng về thế giới sau yêu cầu OOC càng nghiêm, hắn muốn đuổi Kyler cũng không được.

“Được rồi, ngươi ra ngoài chờ ta.” Dạ Châu hất tay, Uông Lữ Thần liền nhanh nhẹn rời khỏi. Tuy thoát khỏi sự tra tấn ngọt ngào này Uông Lữ Thần vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng, trái lại sản sinh chút nuối tiếc.

Không thể trách y, Dạ Châu bộ dạng như vậy rất mê hoặc, không những thế y lại có một cảm giác thân cận khó thể gọi tên đối với hắn, tựa như hai người đã gắn bó với nhau từ rất lâu vậy. Cảm giác kì dị này khiến Uông Lữ Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng rốt cuộc cũng bị ném ra sau đầu.

Uông Lữ Thần đi ra đến cửa, vai va chạm mạnh với Kyler. Y bất giác nhíu mày, rõ ràng y đã cố gắng tránh anh ta, vậy mà vẫn nảy sinh va chạm.

Cố tình?

Uông Lữ Thần cẩn cẩn dực dực liếc nhìn Kyler, lí nhí một câu xin lỗi. Nhưng ngay khi đối diện với ánh mắt cay độc kia, toàn thân y không tự chủ được mà cương cứng.

“Đừng si tâm vọng tưởng.” Kyler cảnh cáo, thanh âm chỉ vừa đủ cho Uông Lữ Thần nghe. “Mày chỉ là con chó ghẻ ngài ấy rảnh tay nhặt về, khi ngài ấy chán mày sẽ vứt mày đi thôi.”

Giọng nói băng lãnh đến cực điểm, tựa hồ kết băng muốn đâm xuyên Uông Lữ Thần, khiến trái tim bé nhỏ của y run rẩy. Từ trước cho đến giờ, chưa ai thể hiện sự thù hằn với y mạnh mẽ đến vậy, trừ mẹ của y, khiến Uông Lữ Thần đã nhát gan càng co rúm người.

Y lại nhìn Kyler mới nãy âm trầm lại hoá ôn nhu hướng về phía Dạ Châu, người mà nãy giờ không để ý sự khác thường giữa hai nam nhân. Y biết thân biết phận ra ngồi chờ, trong đầu vẫn quanh quẩn lời hăm doạ của Kyler.

“Ngài Dạ Châu, để ta lau người cho ngài.”

Dạ Châu như con mèo làm biếng để Kyler săn sóc cho mình, dù trong thâm tâm vẫn có chút không quen. Phải biết, trừ nam chủ ra chưa từng có ai sờ hắn cặn kẽ như thế này, kể cả những tình một đêm trước đây của hắn. Vì thế, Dạ Châu không ngừng niệm kinh mới khống chế được khát vọng muốn đánh người của mình.

Dạ Châu một lòng cố gắng áp chế tâm tình, không hề để ý Kyler ra tay có bao nhiêu ám muội, cũng không hề phát giác đôi mắt băng lãnh kia toát ra vẻ luyến si đến chấp nhất. Hai bàn tay của anh chỉ cách lớp da mềm mịn kia một tầng khăn mỏng, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Kyler dấy lên tà niệm. Anh nhẹ nhàng lau hết mọi ngóc ngách trên cơ thể của Dạ Châu, đặc biệt chú ý đến phần mông căng vểnh của hắn. Kyler quỳ xuống, cố tình áp sát lại, định lau mệnh căn sạch sẽ của Dạ Châu, hơi thở nóng hổi tiếp xúc khiến đối phương run rẩy.

Báo động nguy hiểm bật lên, Dạ Châu không chút lưu tình đẩy cái tên trợ lý tận tâm thái quá kia, cố gắng giữ bình thản. “Được rồi, không cần nữa. Kịch bản đã gửi đến chưa?”

“Đã đặt trên bàn của ngài.” Kyler coa chút tiếc nuối, nhưng vẫn dứt khoát tuân lệnh của chủ nhân. “Ngài thật sự muốn cho y vai diễn đó sao? Một kẻ không có năng lực, đây là gánh bạc khá lớn. Nếu thất bại, danh tiếng của ngài…”

“Ngươi lo lắng nhiều quá rồi đấy. Ta là Dạ Châu, ta không hối hận về bất cứ điều gì. Việc của ngươi đến đây là xong rồi, nghỉ ngơi đi.” Đi nhanh nhanh giùm cái.

Kyler cúi người cáo lui, một mạch đi khỏi phòng không hề ngoái lại phía sau, không hề bố thí cho Uông Lữ Thần một ánh mắt. Anh đi về phòng, khoá trái cửa lại…

… Và ném mình trên giường, lấy sức hít hà hương thơm trên chiếc sườn xám.

“Anh Dương… Anh Dương…” Uỷ Đằng thò tay vào trong quần, ra sức chà sát “cậu em” của mình. Hình ảnh trần trụi của thân xác hiện tại của Bạch Kết Dương khiến gã hưng phấn không thôi, nhịn không được muốn nhào tới mà khinh nhục hắn. Nhìn chất lỏng trắng đục trong tay, gã thực sự cảm thấy may mắn vì chiếm được thân xác của một kẻ kề cận với Dạ Châu, có thể ăn đậu hũ thực thoải mái. Bất quá, còn cái âm hồn bất tán kia…

“Ngươi thật ghê tởm.” Lồng ngực của gã phát sáng.

“Ai da, gặp được người tâm tâm niệm niệm trần truồng như thế sao không hạnh phúc chứ?” Uỷ Đằng hắc hắc cười. “Anh Dương trong bộ dạng đó thật quyến rũ quá đi, ta thấy còn hợp hơn vẻ anh tuấn mạnh mẽ trước đây ấy. Ta chỉ muốn đè anh ấy ra mà lăng nhục anh ấy thôi, nhìn anh ấy khóc lóc cầu xin tha thứ khi ta thúc sâu vào anh ấy… Ha~” Cả người Uỷ Đằng run lên, hạ căn lại có dấu hiệu ngẩng đầu. Nhớ lại “cậu nhỏ” của Dạ Châu gã lại thấy hài lòng, của mình chắc chắn to hơn nhiều.

“Ngươi… Đúng là tên bệnh hoạn.” Ánh sáng kia lấp loé. “Mà thôi, ta cũng mặc kệ ngươi, chỉ là đừng làm gì ngu xuẩn để hắn phát hiện ra chân tướng, nếu có thể thì cứ giết quách tên nam chủ kia đi, để linh hồn y sẽ khó mà hoàn thiện, có lợi cho chúng ta hơn. Đợi đến khi ta hoàn toàn phục hồi, ngươi muốn làm gì hắn cũng được.”

“Thật sao?” Ánh mắt Uỷ Đằng lấp loé.

“Ta nói dối ngươi làm gì. Ta có thể giúp ngươi vĩnh viễn nhốt hắn lại bên người, không thể chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc theo ý muốn của ngươi. Không phải đó là điều ngươi muốn sao?”

Trong mắt Uỷ Đằng gợn hàn quang, liếm môi thoả mãn. “Hảo, ta nghe ngươi. Dù gì thì, tên khốn đó ta cũng ngứa mắt mà.”

———————————————————

Hoàn toàn không biết có một tên tâm thần đang thèm muốn mình, Dạ Châu một thân áo ngủ đứng trước mặt Uông Lữ Thần, để lộ xương quai xanh ẩn hiện. Uông Lữ Thần hầu kết khẽ run nhìn xuống đất, lại thấy một tập giấy ném lên đùi của mình.

“Đây là kịch bản. Vẫn còn chưa hoàn thiện nhưng vẫn đủ để ngươi làm quen với nhân vật. Đọc đi.”

Uông Lữ Thần ngơ ngác, nghe Dạ Châu nói thì giật mình lật lật kịch bản. Phải nói, motif cũng không hẳn là mới, nam chính cùng nam phản diện giành nữ chính, nam phản diện chết rồi cặp đôi chính HE. Tuy nhiên, yếu tố trinh thám cùng tâm lý cũng không hề bị xem nhẹ, đặc biệt tạo hình của phản diện khiến y vô cùng hứng thú.

Phản diện tên Dominik, một chàng trai trẻ người Đức có nụ cười thu hút ánh nhìn. Anh ta là nhà giải phẫu thiên tài có tiếng ở Đức, nhiều lần hợp tác với FBI và được nhiều người yêu mến bởi tính cách hiền hoà.

Tuy nhiên, tất cả chỉ là vỏ bọc lừa dối để che đậy con quỷ bên trong. Có ai ngờ chàng trai ôn hoà ấy lại có tuổi thơ bất hạnh vì sự tra tấn của người cha tôn thờ quỷ satan. Liên tục bị tiêm nhiễm với những thứ vượt quá luân lý con người khiến tâm lí Dominik trở nên vặn vẹo, và cái chết của mẹ anh chính là cây kéo cắt đi phần nhân tính trong anh. Anh tận mắt chứng kiến cha mình chặt xác mẹ thành từng mảnh để hiến tế cho quỷ satan, thậm chí chính mình cũng sẽ bị giết chết nếu như anh không động thủ trước. Dominik trong tiếng Đức nghĩa là “Chúa”, vì vậy anh cho mình là đấng bề trên, ai trong mắt anh cũng chỉ là con lợn chờ bị làm thịt, thẳng tay giết hại những kẻ làm mình ngứa mắt.

Tuy nhiên, vì một lí do nào đó anh ta lại đem lòng yêu nữ chính vì sự thông minh chính trực của cô.

Dạ Châu lén lè lưỡi, ảo như vậy cũng viết ra được. Xây dựng nhân vật cho hoành tráng vô để rồi hoá ngu ngốc vì tình yêu, cuối cùng để chết thảm. Tuy nhiên, đây là một bộ phim nhiều tập, muốn gầy dựng cho Uông Lữ Thần một nền tảng vững chắc cũng đã đủ.

“Ngươi thấy sao?”

“Nhân vật này rất ấn tượng, nếu như đừng chen vào tình tiết tình yêu vô lí thì sẽ tốt hơn.” Uông Lữ Thần vô thức nhận xét, chợt thấy mình quá phận liền ríu rít xin lỗi.

Dạ Châu biểu tình ghét bỏ. “Có chuyện gì đâu mà xin lỗi, bộ dáng nhu nhược vậy ta rất ghét.”

Uông Lữ Thần càng cúi thấp đầu.

“Sao nào? Ngươi thấy không hài lòng điểm nào?”

Cung kính không bằng tuân mệnh, Uông Lữ Thần chậm rãi tiếp lời nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn. “T… Tình tiết tình yêu vô lí, thậm chí không cần thiết. Dominik là kẻ sát nhân máu lạnh, thích đi lừa gạt kẻ khác và trân trọng nhưng tác phẩm chết chóc mà hắn tạo ra, nếu chết vì tình yêu thì quá không thực. T… Tôi cảm thấy yếu tố này như bị nhồi nhét. Nếu chỉ tập trung vào tâm lí tội phạm sẽ tốt hơn.”

“Hừm, ta cũng nghĩ vậy. Nhưng tiếc là, tình yêu nam nữ vẫn luôn là cần câu cơm cho mọi bộ phim. Ngươi có tự tin mình sẽ diễn tốt không?”

“Tôi…” Uông Lữ Thần ngập ngừng, ngay lập tức bị Dạ Châu nắm tóc kéo lên, bắt phải ngước lên nhìn vào hắn. Tóc mái bị kéo lên đau nhức, để khuôn mặt của y trần trụi hiện ra.

Dạ Châu nhíu mày, quả nhiên là nam chủ, nhan sắc phải gọi là xuất chúng, nhưng cái vẻ mặt sợ đến tái mét kia khiến hắn không quen. Bắt nạt y thì vui thật đấy, nhưng để lâu hắn cũng sẽ khó chịu, chung quy vẫn thích cái tính bá đạo như trước hơn.

Hắn thở dài, sao có cảm giác mình bị thuần hoá là thế nào? (´△`)

“Mặt mũi đẹp đẽ thế này… Nhưng tính cách thì nát bét. Làm diễn viên mà không cứng rắn thì chỉ có bị vùi lấp thôi. Thảo nào ngươi có cố gắng đến đâu cũng làm culi cho người ta.”

“Tôi… Xin lỗi… Chỉ là tôi…”

Uông Lữ Thần nhìn như muốn khóc, lại bị Dạ Châu ném xuống đất, chưa kịp định thần thì thấy đôi chân thanh mảnh kia hướng tới.

Đầu gối sang ngang…

Uông Lữ Thần ôm mặt, lại bị Dạ Châu giáng xuống vài cước khắp thân thể, chỉ trừ mặt ra. Y theo thói quen co người chịu đòn, mẹ y cũng đã  đánh đập y rất nhiều rồi, nói ra Dạ Châu ra tay dù mạnh nhưng vẫn không ác bằng bà ấy.

“Ha, vẫn ngoan ngoãn chịu phạt à? Muốn làm diễn viên của ta đây mà lại vô dụng chịu nhục thế ư? Thật thảm hại.” Dạ Châu hung ác cười. “Phải rồi, mẹ ngươi cũng hay đánh ngươi như vậy đúng chứ? Haha, xem ra bà ta dưỡng ra một cái bao cát đần độn, bị đánh bị khinh nhục bao nhiêu cũng không hề chống trả.”

“Hệ thống a, cách này ổn chứ? Ta có hơi đau lòng.”

“Ăn đau là biện pháp tốt nhất, kí chủ cứ tiếp tục.”

Uông Lữ Thần thoáng cứng người, ý khinh thường nồng đậm của Dạ Châu khiến tâm y rục rịch, khó chịu không thôi. Tại sao như thế này? Y trước giờ với những lời lẽ tàn nhẫn gần như miễn nhiễm, vậy mà Dạ Châu đây lại khiến y nổi lên cơn giận dữ là thế nào?

“Ta thất vọng lắm đấy, ta cất công mang ngươi về chỉ để có được một kẻ không tự trọng. Có lẽ ngươi không cần đóng phim nữa.” Dạ Châu bĩu môi. “Một Dominik âm hiểm giết người không gớm tay ư? Ngươi không xứng. Hay ta đem ngươi ra ngoài cho bảo vệ đánh đến thân tàn ma dại nhé, triệt luôn đường diễn xuất của ngươi thì thế nào? Chịu không?”

Vừa dứt lời, Dạ Châu bị Uông Lữ Thần như lang như hổ ném mạnh lên giường, đầu óc ong cả lên. Chiếc cổ cùng bờ vai mảnh khảnh bị y siết chặt, đau thấu xương. Thân hình to lớn của Uông Lữ Thần phủ kín thân thể hắn, tựa hồ che kín hết ánh sáng, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ kia khiến hắn bất giác rùng mình.

Chà chà, xem ra mình hơi quá trớn rồi.

“Sao hả? Rốt cục cũng biết phản kháng rồi?”

Uông Lữ Thần cứng người, đôi mắt rút dần tia máu, hai tay cũng buông lỏng ra. Y không thể tin mình lại mất kiểm soát như vậy, thậm chí còn định…

“Xin lỗi. Tôi…”

“Chà, lại xin lỗi. Thôi cũng được, ta sẽ từ từ uốn nắn lại ngươi.” Dạ Châu nâng mặt của Uông Lữ Thần, vuốt ve khoé mắt của y tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. “Ngươi là diễn viên của Dạ Châu ta, là người của ta tuyệt nhiên sẽ không để người khác coi thường. Ngươi là kẻ chinh phạt, không phải kẻ bị khuất nhục, hiểu chưa? Từ giờ ngươi sẽ lột xác thành một con người khác, sẽ trở thành một ảnh đế hàng đầu mà ai ai cũng phải ngước nhìn.”

Lần đầu tiên y thấy Dạ Châu lại chân thành và kiên định đến nhường này, khiến trái tim như bị búa tảng dội vào, chấn động tâm can. Hắn nói đúng, y không được trở về con người nhu nhược trước đây nữa. Muốn thành công theo đuổi ước mơ y phải giết chết con người cũ của bản thân.

Đúng… Đúng vậy…

Y nhất định sẽ trở thành ảnh đế.