Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 59: Chân tướng



Khi trở về không gian của hệ thống, Bạch Kết Dương vẫn chưa hoàn hồn. Hắn vẫn không ngờ Ủy Đằng kia lại như âm hồn bất tán đuổi hoài không dứt được, đến khi chết rồi vẫn không buông tha cho hắn. Thậm chí, tâm lí của gã hiện tại còn biến thái vặn vẹo hơn khi gã còn sống, và điều đó khiến hắn lo sợ.

Điều gì đã khiến Ủy Đằng thay đổi đến vậy?

Gã nói yêu hắn, vì hắn mà điên dại, giống như Aksar mỗi thế giới tỏ tình với hắn đều như vậy. Ờ thì Aksar cũng không ngại cắt gân chân hắn để hắn khỏi chạy đi, nhưng may mắn thay mấy thế giới qua hắn chưa đến mức vượt quá giới hạn của y. Xem ra Aksar luôn tự mình ngăn cản ý niệm ác độc của bản thân, không muốn tổn thương hắn.

Ừ, thích thì cứ nói hắn thiên vị đi, nói hắn thấy người yêu trong mắt hóa Tây Thi đi, nhưng trải qua mấy đời cùng nhau ít nhiều hắn cũng phải hiểu tính người yêu mình thế nào.

Cả y lẫn hắn đều không hoàn hảo, nhưng chỉ cần trong mắt đối phương chỉ có hắn là được, hắn không đòi hỏi gì nhiều. Dù trước đây hắn coi tình yêu chỉ là thứ phù du, là thứ trói buộc tâm trí mẹ hắn, đẩy bà đến bức đường cùng, giờ đây hắn ít nhiều cũng hiểu tâm tình của mẹ hắn như thế nào.

Nhưng hắn cũng sẽ không mù quáng đến nhu nhược như mẹ hắn, đuổi theo một gã đàn ông coi bà không bằng cỏ dại ven đường.

Aksar nói yêu hắn, lời đó là thật tâm, đôi mắt nhìn hắn như thấy cả thế giới kia cũng là thật.

Nếu chỉ là giả dối, đôi mắt đó sẽ không tồn tại suốt mấy thế giới. Cả trong giây phút y hiện nguyên hình chúng cũng không hề thay đổi, chúng vẫn tràn đầy yêu thương như muốn nhấn chìm hắn vào biển ôn nhu.

Và không như Ủy Đằng, y sẽ không bao giờ để hắn đứng trước mũi súng, sẽ không bao giờ bức hắn đến con đường chết để thoả mãn dục vọng của bản thân.

Nếu Aksar là độc chiếm sủng, Ủy Đằng lại là độc chiếm sát.

Hiện tại, hắn có việc quan trọng hơn muốn tìm hiểu.

“Hệ thống, vác xác ra đây ta hỏi cái.”

Tiểu Đinh Đang nãy giờ im lặng đứng sau lưng Bạch Kết Dương bị gọi hồn thì giật nảy người, một bộ khép nép trôi tới trước mặt Bạch Kết Dương. Hai tay của Bạch Kết Dương ngay lập tức chụp lấy cục bông gòn đang run lẩy bẩy kia, vừa cười vừa cấu véo nhào nặn nó trong tay. “Ngoan ngoãn khai ra thân phận của chồng ta là gì? Sao lại giấu, hử?”

“Dạ dạ để từ từ em khai. Cũng chỉ giấu ngài có một tí thôi mà.” Tiểu Đinh Đang quẫn bách đáp lời, Bạch Kết Dương nhìn như cười hiền lại trông khủng bố dễ sợ.

“Một tí cái đầu ngươi, này những hai tí lận. Lúc đầu ta tưởng nam chủ chỉ là linh hồn xui xẻo bình thường, hóa ra thân phận cũng hoành tráng lắm nhỉ? Sao trước đây không nói huỵch toẹt ra đi mà cứ thích úp úp mở mở thế?”

“Thì nếu tui nói thẳng ra nam chủ là người tạo ra tui tìm kí chủ để phục vụ tư lợi cá nhân thôi thì hai người đâu có tình nồng ý mật như bây giờ.”

“Giỏi, tưởng ngươi chỉ là một cục bông gòn ngốc manh mà hóa ra cũng âm mưu phết nhỉ? Thôi được rồi, nói ta nghe y là ai? Tại sao lại rơi vào tình trạng linh hồn chia năm xẻ bảy thế này?”

“Nói ra thì khá dài dòng, nhưng trước hết ký chủ với địa vị là phu nhân cũng nên hiểu rõ thế giới của hệ thống tui một chút.”

“Ngài đương nhiên không phải là ký chủ duy nhất, ngoài kia còn hàng ngàn hàng vạn người khác nữa. Giống như ngài, họ đều là những người xui xẻo bị tước đi mạng sống, nhưng vẫn có nguyện vọng mãnh liệt muốn níu kéo sự sống của mình. Vào lúc đó, hệ thống sẽ đánh hơi được đối tượng và cho họ thêm cơ hội sống lần nữa. Họ sẽ có nhiệm vụ riêng biệt, cùng xuyên qua các thế giới để tận hưởng những cuộc sống khác nhau cho đến khi mục tiêu hoàn thành, một tâm nguyện của họ sẽ được thành toàn. Họ cũng có thể lựa chọn để chết đi khi đã sống quá lâu, nếu đó là lựa chọn của họ.”

“Nghe cũng nhân đạo nhỉ?”

“Cũng có thể nói là vậy. Tóm lại, thế giới của tụi tui như một cái công ty lớn vậy, và công ty cần có một tổng giám đốc. Và tổng giám đốc ở đây chính là nam chủ, Aksar. Y chính là Chủ thần tối cao của tụi tui, là kẻ đã tồn tại hàng ngàn hàng vạn năm rồi.”

Bạch Kết Dương há mồm kinh ngạc, thân thế Aksar còn khủng bố hơn hắn tưởng tượng. Y chính là người điều hành hệ thống xuyên không này, có thể coi như một sự tồn tại sánh ngang với thần linh.

“Ký chủ nghĩ đúng đấy, y đối với tụi tui như một Đấng Sáng Thế vậy. Nhưng một mình y cũng không thể điều hành hết được, vì lí do đó y cần lập một hội để cùng y chia sẻ quyền điều hành.”

“Trong cả vạn ký chủ, sẽ có một số người sẽ không bị thời gian làm hao mòn ý nguyện muốn sống… những người trải đời qua hàng triệu thế giới… họ sẽ được Aksar lựa chọn để cùng y điều hành thế giới xuyên không này. Quyền lợi dĩ nhiên rất tốt, họ vừa phụ y cai quản thế giới, vừa có thể thoải mái chọn thế giới để trải nghiệm, kể cả những thế giới có ký chủ trong đó.”

“Nhưng mà, cũng có một số người, vĩnh viễn không thấy thỏa mãn. Một kẻ trong số họ nảy khát vọng với năng lực có thể kiến tạo thế giới của Aksar.  Tên của gã là Hank, người đã chết từ thế kỷ 17, trước khi chết gã bị phá sản, vợ con bỏ đi, uống rượu say nên gặp tai nạn chết đi, nhưng khát vọng gặp lại vợ con quá lớn nên được hệ thống cứu vớt. Qua hàng trăm năm tồn tại thì cái thứ tình cảm ấy nó không còn nữa, thay vào đó gã lại tơ tưởng đến ngôi vị của Aksar. Một tên trèo cao đáng ghê tởm.”

“Vô lý. Nếu Aksar là Chủ thần thì sao có thể dễ dàng bị đánh bại được?”

“Ký chủ…”

Tiểu Đinh Đang thở dài.

“Dù một người có sức mạnh to lớn cỡ nào, nhưng nếu người đó cô độc hàng thế kỷ, mỗi ngày chỉ ngồi một chỗ với những con số dữ liệu lặp đi lặp lại thì cũng sẽ chán nản thôi. Cái tên Askar có nghĩa là “bất tử”, là “vĩnh hằng”, nhưng nó chẳng khác nào một lời nguyền.”

“Aksar y, trái tim đã chai mòn lắm rồi, chỉ như cỗ máy không cảm xúc đơn thuần tồn tại chứ không hề sống. Y không ngu ngốc, y biết Hank muốn làm gì, nhưng y để mặc gã mặc sức tung hoành. Aksar muốn coi xem Hank có thể làm gì, có thể tiêu diệt được y không. Gã như một biến số trong dãy hằng số vô tận trong cuộc đời y, sự khác biệt đó khiến y hứng thú, kể cả khi nó có thể khiến y phải trả giá bằng mạng sống.”

“Và Hank, bằng mưu mẹo và miệng lưỡi ngon ngọt của bản thân, đã tạo ra hàng tá virus hủy diệt và lừa những ký chủ khác tiếp nhận chúng, giết chết họ. Hank dùng những linh hồn thu thập được cấu thành một con virus lớn, đủ để đả thương Aksar. Họ đánh nhau, và Aksar đã có ý định muốn buông xuôi.”

“Nhưng, ngay tại khoảnh khắc đó, cái thứ đáng lẽ như đã chết của y đập mãnh liệt như bị cái gì đó kích thích.”

“Lúc đó, có phải là lúc ta chết? Y… Cảm nhận được ta?”

“Chính xác, ký chủ là người duy nhất trong hàng thế kỷ qua có độ tương thích với Aksar đến vậy, kích thích trái tim rỗng ruột của y. Thánh thần cũng không tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng, và cũng không tránh khỏi khát vọng của bản thân. Ngay trước lúc linh hồn bị xé nát, y đã đã nhanh tay bóp nát Hank, nhưng chỉ kịp ném gã đi về một nơi xa xôi nào đó. Y muốn tiếp tục sống để cảm nhận nhịp đập kì diệu ấy, và y tạo ra tui. Tui là hệ thống duy nhất được chế tạo từ phần hồn của y, vì vậy tui có thể tiếp nhận ký ức của y một cách dễ dàng.”

“Vậy ra ngươi lúc lụm được ta cũng nói dối ha. Cái gì mà tìm mãi mới thấy… Hóa ra vì phát hiện ra ta ngươi mới được tồn tại.” Bạch Kết Dương nằm vật ra đất, cười không ra tiếng. Lượng thông tin mới này quá lớn, hắn cần thời gian để tiêu hóa hết.

“Ký chủ à, Aksar thực sự yêu ngài. Aksar… Mới đầu y chỉ đơn thuần muốn lưu giữ nhịp đập của trái tim mình, nhưng dần dần y đã đem lòng yêu ngài, người duy nhất đem lại cho y những xúc cảm mới mẻ mà ấm áp này. Sống trong bóng tối quá lâu, khát vọng được yêu thương của y vô thanh vô tức mà lớn dần, vì vậy ngài được y định là lẽ sống của bản thân, lấn sâu đến mức không thể dừng lại được.”

“Những nhân vật mà y sắm vai đều là những người có số phận thê thảm cho đến khi ngài xuất hiện, thay đổi cuộc đời họ. Thiết lập như vậy đều dựa trên ý chí của Askar, cuộc đời của y vốn chỉ có đêm đen nhờ ngài mà bừng sáng. Quá trình hắc hoá cốt cũng chỉ là biến thể của khát vọng của y đối với ngài mà thôi.”

“Nếu Askar là Đấng Sáng Thế của tụi tui, thì ngài chính là Đấng Cứu Thế của y.”

“Ra là vậy.” Bạch Kết Dương không biết nói gì. Trong lòng có chút xót, chút chua chát, nhưng lại đầy ngọt ngào.

Trong đầu hắn vẽ ra một thân hình cô độc giữa biển số liệu mênh mông, không hề toát ra một tia sự sống.

Cô độc đến đáng thương, ai bảo làm thần thì sung sướng chứ?

“Kể ra y cũng có trách nhiệm ha, dù không muốn sống tiếp vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ của mình.”

“Tui không biết y tồn tại từ khi nào, không biết luật lệ của thế giới này được tạo ra làm sao. Nhưng tui biết y không thể tự kết liễu bản thân, không thể làm trái quy tắc đặt ra. Thần cũng bị trói buộc bởi luật lệ mà. Nhưng đó là khi trái tim y không có nhịp đập. Hiện tại, y có thể lựa chọn chết già cùng với ngài.”

“Ồ…”

Bạch Kết Dương thở dài, trong đầu lại suy nghĩ mông lung. Nếu hắn thu thập hết mảnh linh hồn rồi, Askar lúc ấy sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?

Cùng hắn trải qua cuộc đời vô tận, hay dứt khoát hưởng thụ kiếp sống cuối cùng của mình bên hắn?

Đến cả hắn cũng không biết đáp án của mình là gì.

“Được rồi, xem ra chồng ta oách thiệt. Vậy tên Hank kia là kẻ giúp Uỷ Đằng sống lại phải không?”

“Đúng thế, gấp đôi phiền toái.”

“Được, việc quan trọng nhất vẫn là hoàn thiện linh hồn của Askar. Thế giới vừa rồi ta thất bại, mất một mảnh linh hồn đúng không?”

“Thật tiếc, đúng vậy a. Hiện tại ký chủ có bốn mảnh hồn, nếu để nhiệm vụ thất bại liên tiếp sẽ ảnh hưởng đến những mảnh linh hồn hiện có. Mới đầu gặp mặt doạ ký chủ chút thôi, thực tế không xuống -3 nổi đâu, đừng để bụng ha.”

“Ờ thì không để bụng.” Bạch Kết Dương ôm bụng cười. “Còn Uỷ Đằng? Gã nói thế giới sau sẽ không dễ phát hiện đến vậy…”

“Vậy chúng ta phải nâng cao cảnh giác. Ký chủ lợi hại mà, còn lâu mới để thua cái thứ ất ơ kia.”

“Có cách nào tiêu diệt gã tận gốc không? Cả Hank và Uỷ Đằng ấy?”

“E rằng chỉ có Askar mới làm được thôi, nhưng ký chủ có thể khiến gã suy yếu bằng cách giết chết gã trong thế giới đó.”

“Cũng được, không đến nỗi nào.”

“Mà ký chủ còn chưa kể tui nghe ký chủ với Uỷ Đằng quan hệ như thế nào đấy. Tại sao lại rước cái nợ đào hoa kinh khủng như vậy?”

“Khi nào rảnh kể ngươi nghe.”

“Uầy, ki bo.”

Tiểu Đinh Đang làm bộ xịu mặt nhìn Bạch Kết Dương một bộ tươi tỉnh, trong lòng cũng vui lây. Nó mong Askar và Bạch Kết Dương sẽ có một cái kết đẹp, như vậy nó đã mãn nguyện lắm rồi.

Mà giờ ký chủ của nó đang vui vẻ nhìn dễ thương quá đi, có lẽ hắn cũng không cần biết sự thật rằng…

… Sau khi Askar hồi phục thân thể, tiểu hệ thống nhà nó, thực chất cũng là một mảnh hồn của y, cũng sẽ biến mất.

“Rất vui được phục vụ ngài, Bạch Kết Dương.”

———————————————————

Lời tác giả: Tiếp theo là thế giới cổ đại.