Sol tự nhiên muốn vả miệng mình một cái, người như Samael có sở thích như vậy chẳng phải rất bình thường sao?
Hắn có vẻ bối rối quá rồi.
“Cờ vua là môn thể thao dành cho mọi người, không thể đánh giá giá trị của bộ não bằng địa vị của một người được.”
Samael nói một câu như vậy, rõ ràng nhìn thấu được suy nghĩ của Sol khiến hắn xấu hổ không thôi.
“X-Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Bình tĩnh nào, đừng cảm thấy sợ hãi khi nói chuyện với tôi. Tôi muốn làm bạn với anh, không phải muốn kết thù.”
Samael đặt tay lên vai hắn bóp nhẹ một cái như muốn trấn an, thế nhưng nó chỉ càng khiến sắc hồng trên gò má hắn trở nên rõ ràng hơn. Tuy nhiên, Samael rất nhanh trả lại không gian cho Sol, để lại cảm giác nóng bỏng vương trên phần da thịt tiếp xúc với bàn tay ấm áp ấy.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa, đừng khó chịu khi tôi đánh bại anh đấy.”
Sol nhếch mép cười tỏ vẻ tự tin, nhưng ánh mắt thanh triệt cùng nụ cười mỉm tao nhã kia khiến hắn cảm thấy cứng họng.
“Dáng vẻ tự tin của anh rất đẹp đấy, anh nên như vậy thường xuyên hơn.”
Sol một lần nữa cảm thấy sắc hồng lấn chiếm gò má rám nắng của mình, trái tim đã dịu đi giờ lại tăng nhịp đập. Sol như con cún cụp đuôi đi theo Samael ngồi đối diện nhau trước bàn cờ được dựng sẵn.
“Chỉ chơi đơn thuần thôi thì nhàm chán quá, anh không ngại trò chuyện cùng tôi chứ?”
“K-Không vấn đề gì.”
Samael kiên nhẫn đợi hắn đi bước đầu tiên trước khi mở lời.
“Như anh đã biết, tôi là một tiểu thuyết gia, chính xác là một tiểu thuyết gia chuyên về trinh thám. Vì vậy, tôi rất hứng thú với những vụ án mà anh từng phá giải, như vụ án “Nàng rối của nhà hát Hippodrome”.”
Sol trầm ngâm nhớ lại một trong những vụ án biến thái nhất hắn từng gặp. Tên sát nhân ấy dĩ nhiên đã bị bắt, nhưng hành trình thâm nhập vào đầu gã chẳng vui vẻ tẹo nào. Tên sát nhân ấy tên Sam Thompson, một bác sĩ giải phẫu giàu có. Gã yêu nạn nhân, vốn là một ca sĩ opera có tiếng tại nhà hát, nhưng nàng ta đã thẳng thừng từ chối tình cảm của gã. Gã trở nên điên cuồng, phục kích cô nàng trên đường về nhà và giết chết tài xế của cô, sau đó cưỡng hiếp cô gái xấu số ấy. Cô ấy không ngừng giãy dụa, cố gắng cào rách mặt gã khiến tên sát nhân đánh mất lí trí mà giết chết cô bằng một cái vặn đầu thô bạo. Sau khi thỏa mãn phóng tiết trong xác chết của cô, gã sử dụng kĩ năng y khoa của mình để lôi dây chằng của cô ra khiến xương cốt cô chẳng còn có thể dính vào nhau nữa. Sau đó, gã dùng nó như dây điều khiển rối treo cơ thể nhũn ra của cô ngay trong phòng ngủ của mình để nhìn ngắm.
Sol rùng mình một cái, khó chịu xoa xoa đầu.
“Đúng vậy, một tên bệnh hoạn yêu đến điên cuồng, yêu đến hỏng cả đầu. Gã không thèm che giấu cô ấy mà trưng ngay phòng ngủ như muốn bọn tôi tìm đến vậy.”
“Quả nhiên là vậy, nên tôi khá là thích thú với đầu óc của gã, thắc mắc vì sao gã lại làm như vậy?”
“Một sự khoe khoang chăng? Gã coi cô ấy như búp bê của riêng mình, thậm chí còn cho cô ấy chiếc đầm thật quyến rũ. Thật tiếc, dù đẹp đến đâu cũng không thể giấu được mùi hôi thối của xác chết.”
“Có lẽ… Gã không hề muốn giấu diếm.” Samael đi thêm một nước cờ.
“Ý anh là gã muốn bị bắt? Muốn tuyên cáo cho toàn thiên hạ bản thân là một tên điên như thế nào?”
“Gã là một kẻ tâm thần, và tâm thần không phải là điên, chỉ là cách họ nhìn nhận thế giới khác xa quy chuẩn đạo đức hiện tại của mình. Bác sĩ Thompson không hề che giấu sự theo đuổi của mình với cô ca sĩ, đến khi giết cô ấy cũng vậy. Gã không ngại bản thân chết hay tù mọt gông, gã chỉ muốn cho thế giới thấy cách gã yêu cô mà thôi.”
“Anh nói đúng, mỗi người đều có cách thể hiện tình yêu khác nhau, kể cả những tên sát nhân tâm thần…”
Sol trầm tư suy ngẫm về điều mà Samael đã nói, trong đầu lóe lên hai xác chết Canvas để lại mà giật nảy mình.
“Anh nhớ đến điều gì sao?”
“Không có gì, tôi không biết có nên nói với anh về người này không…”
“Một tên sát nhân khác sao? Anh đừng lo, tôi đã thấy quá nhiều để có thể cảm thấy sợ hãi.”
Sol mím môi nhìn Samael. Thường hắn không hay chia sẻ với người ngoài về công việc của mình, về những gì hắn “thấy”, thế nhưng Samael lại khiến hắn cảm thấy bản thân có thể tin tưởng vào người này, có thể nói hết suy nghĩ và dựa dẫm vào người này. Hắn thề cả hai chưa từng gặp nhau, thế nhưng ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy y, trong lòng hắn chỉ còn đọng lại sự tin tưởng mà thôi.
Chẳng lẽ… Kiếp trước hai người từng quen biết nhau, thậm chí là người yêu của nhau chăng?
Chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao chỉ với một nụ cười của đối phương đã đủ khiến trái tim hắn đập rộn ràng.
“Anh biết… The Canvas chứ?”
Đôi mắt của Samael khẽ mở to, giọng y khẽ giảm xuống.
“Tên sát nhân với niềm đam mê hội họa.”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ anh vẫn luôn theo dõi tin tức về các vụ án chứ?”
Sol di chuyển quân Mã, tiếng con cờ va chạm với bàn cờ lớn hơn bình thường.
“Tôi đã thấy tác phẩm mới nhất của gã.” Samael tiếp chiêu. “Một lời tỏ tình lãng mạn.”
“A-Anh cũng nghĩ vậy?” Sol lắp bắp kinh ngạc.
“Hiển nhiên, rõ ràng đó là một sự theo đuổi.” Thanh âm từ tính của Samael như thứ rượu ngon, đưa Sol vào cơn say. “Thế nhưng, có vẻ đối phương không nhìn thấy sự thể hiện tình yêu của gã. Người đó bị mù chăng?”
“Không phải, người đó không mù. Chỉ là… Đôi mắt bị che mờ bởi thứ gì đó.” Sol thở dài. “Samael, tôi có điên không khi nghĩ rằng… người mà gã muốn gửi “tác phẩm” này đến… là tôi?”
“Tôi không phải là người có thể trả lời câu hỏi đó, nhưng tôi nghĩ đó cũng là một khả năng. Tôi biết năng lực kia của anh nó lợi hại như thế nào, anh nên tin tưởng vào nó nhiều hơn.”
“Haha, nó là một lời nguyền, chỉ mang lại cho tôi rắc rối mà thôi.”
“Hoặc là một món quà, tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi. Ít nhất đối với tôi, năng lực thấu cảm của anh là một thứ vô cùng đẹp đẽ.”
Sol nghe vậy ngay lập tức đỏ mặt, đôi mắt phượng láo liên khắp phòng chỉ trừ thân ảnh của Samael ra. Đến cả Gabriel cũng chưa từng nói năng lực của hắn là một thứ xinh đẹp, nên lúc này lời khen của y có sức nặng vô cùng.
“C-Cảm ơn anh.”
“Không có gì, Sol. Như tôi đã nói, tôi hâm mộ anh, vì vậy sẽ trân trọng mọi thứ tạo nên anh.”
Samael mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xanh mang theo sự chân thành dạt dào như biển cả muốn nhấn chìm cả tâm hồn hắn. Sol không tự chủ liếc xuống đôi môi ấy, thầm tưởng tượng cảm giác khi chạm lên nó sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây, Sol vội vàng bừng tỉnh, cố gắng lấy lại bình tĩnh sớm nhất có thể dù hắn biết Samael cũng đã nhìn thấy hết sự thất thố của mình rồi.
“Có vẻ anh không quen nhận được lời khen nhỉ?” Samael bật cười, tiếng cười trầm thấp lại nghe du dương đến lạ.
“Ừ thì… tôi cũng không hẳn là một người được săn đón.”
Khen hắn thật lòng chắc chỉ có Gabriel mà thôi.
“Anh không thấy, không có nghĩa là không có.”
“Như là tên Canvas kia sao?”
“Như là tôi chẳng hạn.”
Đầu Sol nổ cái bùm.
Samael vừa nói cái gì, hắn không nghe lầm chứ?
“A-Anh… Xin lỗi, hình như tai tôi hơi nghễnh ngãng.”
“Không cần vội, anh cũng không cần phải ép buộc bản thân. Chỉ là, tôi có cảm giác chúng ta có một mối liên kết kì lạ không thể giải thích được, khiến tôi không ngừng muốn gần gũi với anh hơn. Tôi chỉ mong anh có thể cho tôi cơ hội được theo đuổi anh, Sol Adan.”
Sol cảm thấy tai mình như bị ù, không thể nghe được gì khác ngoài thanh âm như thôi miên của Samael. Một cảm giác hạnh phúc và sung sướng bắt đầu bùng lên trong đầu hắn, lời xin phép được theo đuổi kia như một băng cassette hỏng tua đi tua lại nhiều lần. Sự tiếp cận này quá mức bất ngờ, dù bản thân đối với Samael cũng mang tình cảm khác lạ nhưng chính tai nghe y bày tỏ lại là một chuyện khác. Có cái gì đó sâu trong thâm tâm hắn muốn hét lên, muốn ngay lập tức sà vào vòng tay y, thế nhưng nó sớm bị lí trí của hắn dìm xuống.
Bởi lẽ, hắn còn Gabriel.
Hắn ngập ngừng không chịu chấp nhận tình cảm của anh biết bao nhiêu năm, giờ đây lại vô sỉ chấp nhận lời tỏ tình của một người khác, chẳng phải hắn sẽ trở thành một kẻ tồi tệ hay sao?
“T-Tôi… Thực sự không biết…”
“Anh đã có người trong lòng rồi sao?”
“Có, à không hẳn, nhưng mà mọi chuyện quá đường đột. Chúng ta chỉ mới biết nhau chưa đầy một ngày!”
“Vẫn tồn tại tình yêu sét đánh. Cảm xúc là thứ chúng ta không kiểm soát được, chi bằng nói ra cho nhẹ lòng.”
Samael không biết tự lúc nào đã đến bên hắn, bàn tay lại đặt lên vai hắn khẽ siết nhẹ như trấn an. Lần này, nó thành công, và Sol thực sự cân nhắc đến việc chấp nhận yêu cầu của y. Hắn cũng không phải một kẻ hoàn toàn ngu độn trong tình yêu, đặc biệt khi cảm xúc như muốn đốt cháy tâm can này hắn không thể phớt lờ được nữa.
Phải chăng đã đến lúc hắn và Gabriel nên chấm dứt sự mập mờ này?
“T-Tôi… Xin hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ thêm.” Sol đứng dậy nhìn thẳng vào đôi ngươi hút hồn kia. “Mong anh hiểu.”
Người đầu tiên ngoài Gabriel hắn không thể đọc được suy nghĩ, còn là một người lạ mặt, dù bị cảm xúc lôi kéo nhưng hắn không thể cứ như vậy vứt hết lí trí mà dễ dàng tiếp nhận y được.
Bảo năng lực của hắn là một lời nguyền, nhưng nó vẫn là thứ Sol vẫn luôn ỷ lại, và hắn cần thời gian để có thể hiểu sâu hơn về người đàn ông hắn mới gặp chưa đầy một ngày này.
Sự cẩn thận này chính là vũ khí của hắn, nếu không hắn đã không thể sống sót lâu vậy trong cái nghề này.
“Không thành vấn đề, cũng là lỗi của tôi khi hành xử đường đột như vậy.”
Nhìn người đàn ông tao nhã ngượng ngùng gãi đầu như vậy, không hiểu sao Sol có chút tự hào, có chút thích thú.
Samael, Gabriel… cả Canvas nữa…
Ba gã đàn ông khác nhau đều muốn theo đuổi hắn, rốt cuộc hắn có mị lực gì đâu cơ chứ?
Một kẻ lôi thôi không biết chăm sóc bản thân, đầu óc bất ổn, ngoại hình trung bình thì có gì hấp dẫn được người khác? Không những vậy còn toàn là đàn ông, một người phụ nữ không được sao?
Đầu hắn không khỏi bay đến hình ảnh Ellie thô bạo dùng cán súng đánh thức hắn khi xâm nhập vào đầu của kẻ giết người, sau đó rùng mình một cái.
“Sol, anh lại bay bổng đi đâu rồi.”
“Xin lỗi…”
Lúc này Sol nhìn xuống bàn cờ, hắn chỉ còn một quân Vua ngạo nghễ đứng đơn độc. Về phía Samael, hắn có một quân Vua và một quân Tượng, cả hai đều không thể tiến cũng không thể lùi, cân sức cân tài mà kết thúc bằng một trận hòa.
“Canvas có lẽ giống Sam, dùng cách của mình để thể hiện tình yêu. Tuy nhiên, gã sẽ không giết chết người thương của mình, thay vào đó sẽ dùng những món quà để kéo đối phương gần với mình hơn, muốn trở nên thân mật hơn.” Samael mỉm cười đầy ý vị. “Sol, anh không định để tình yêu của gã bị bỏ phí chứ? Đây là một trò chơi giữa hai người, cân tài cân sức, thật khó để biết ai sẽ vươn lên là kẻ chiến thắng cuối cùng.”
Sol ngẩn người, để câu chữ của y ngấm vào đầu mình. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Người gọi đến là Gabriel.
“Thôi chết, đã muộn như vậy rồi sao? Xin lỗi Samael, tôi phải nhanh chóng trở về.” Sol vội vàng bắt tay y. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm, cảm ơn anh vì đã chiêu đãi tôi ngày hôm nay.”
“Không có gì, tôi rất vui lòng được tiếp đãi một người bạn. Anh lái xe cẩn thận.”
Sau đó, Samael đứng trước cửa dõi theo xe của Sol cho đến khi nó hoàn toàn biến mất vào màn đêm, đôi mắt xanh sáng dần trở nên âm u, mang theo cảm xúc không rõ ràng. Lúc này, sau lưng y truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ của một đứa con nít chậm rãi áp sát y.
“Người đã đi rồi sao?”
“Đúng, nhưng em ấy sẽ sớm trở về bên chúng ta.” Samael hạ thấp giọng. “Ta sẽ chắc chắn điều đó.”
———————————————————
“Em rốt cuộc đi đâu mà giờ này mới chịu vác xác về nhà?”
Sol co người, Gabriel dĩ nhiên nổi giận rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn ở ngoài trễ đến vậy mà không báo trước với Gabriel, thậm chí còn tâm sự với Samael quên cả giờ giấc nên cảm thấy vô cùng tội lỗi.
“Em xin lỗi, chỉ là em có cứu một đứa trẻ và cha của đứa bé ấy mời em một bữa cơm. Bọn em nói chuyện rất hợp cạ với nhau, thành ra quên cả thời gian. Lần sau, nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Gabriel nhíu mày, một người hợp cạ nào cơ?
“Em đã gặp ai?”
“Một người bạn mới mà thôi.”
“Một người bạn mới? Theo anh được biết em không dễ gì kết được bạn mới, em ghét phải nghe thấy suy nghĩ của bọn họ mà.” Gabriel khoanh tay chất vấn.
“Người này khác, anh ta rất đặc biệt. Giống như anh, em không thể đọc được cảm xúc của anh ta.”
Hắn vừa dứt lời, cả người Gabriel bỗng nhiên cương cứng lại, gương mặt điển trai bỗng nhiên trở nên đáng sợ lạ thường. Sol giật thót mình, định lùi lại thì bị đối phương ôm vào lòng, vòng tay rắn chắc vẫn vương mùi thuốc khử trùng như muốn ép chặt lấy hắn cho đến khi hắn khảm sâu vào người anh.
“Xin lỗi Sol, anh chỉ là quá lo lắng cho em. Anh không muốn trải qua một sự mất mát nào nữa.”
Sol dường như nghe thấy tiếng nức nở của Gabriel, trong lòng trở nên hoảng loạn. Gabriel nhìn lạnh lùng như vậy nhưng thực chất là một người nhạy cảm luôn bị ám ảnh bởi cái chết của gia đình anh trong quá khứ. Hiện tại, Sol là người thân duy nhất còn sót lại của anh, cũng là lí do khiến Sol để anh thoải mái thể hiện sự khống chế dục đối với hắn, cũng như thể hiện sự yếu đuối với riêng mình hắn.
“Được rồi, anh đừng xúc động như vậy. Người bạn mới của em cũng không phải là người nguy hiểm gì. Anh ta… là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng, Samael Rothenberg.”
“Cái gì? Samael Rothenberg? Sol, nghe anh, y không phải là một kẻ em nên giao du đâu!”
“Vì sao chứ?” Sol nhíu mày, tự nhiên cảm thấy sự phản nghịch bắt đầu trồi lên.
“Y là một kẻ không từ thủ đoạn gì để đạt được mục đích của mình. Y là một nô lệ của đồng tiền và danh vọng, luôn muốn được tiếp cận với các vụ án kể cả cơ mật nhất để tìm nguồn cảm hứng cho tác phẩm tiếp theo.” Gabriel ôm mặt Sol, thành khẩn khuyên can. “Y từng tiếp cận, thậm chí quyến rũ nhiều viên cảnh sát để có thể tiếp cận hiện trường vụ án cũng như thông tin về chúng. Nói chung là, y là một kẻ không đáng tin, đừng tin tưởng y.”
Sol không muốn tin, nhưng Gabriel hầu như chẳng nói dối hắn bao giờ.
Ít nhất theo như trí nhớ của hắn.
“Anh nghĩ nhiều rồi, Gabriel. Dù nó có là thật, em cũng biết phải làm gì. Anh không cần quá lo lắng.”
Gabriel vẫn ôm chặt Sol không buông, môi mỏng mím chặt muốn nói lại thôi.
“Hứa với anh, Sol, đừng lại quá gần lửa. Đến phút cuối, chỉ có em là người bị tổn thương mà thôi.”
Sol sắc mặt dịu lại, thế nhưng hắn không muốn tiếp tục tranh cãi chuyện này nữa.
“Em mệt rồi, em sẽ đi ngủ trước. Anh cũng đi ngủ đi.”
Gabriel trầm ngâm nhìn theo thân ảnh mỏi mệt của Sol mãi cho đến khi cánh cửa che mất hắn. Tim anh nhói lại, một nỗi ghen tị xấu xí và cháy bỏng như lửa nóng cào cấu tim gan của anh.
“Sol, nếu ai dám đụng vào em, anh không ngại tay mình dính máu đâu.”