" Ăn ăn ăn." Cẩm Lý nghiêm túc trở về chỗ ngồi, nhìn thức ăn vẫn còn bốc khói trên bài, dùng dĩa đâm vào một miếng khoai nóng hấp dẫn, bỏ vào miệng.
Cẩm Lý bắt đầu ăn, Khởi Linh cũng nghiêm túc ăn.
Y để ý Cẩm Lý cả bữa chỉ gắp đúng khoai rán, đến khi một mình ăn hết hai đĩa khoai mới ngừng lại, bỏ dĩa xuống bàn.
Khởi Linh:" Em rất thích ăn khoai rán sao?"
Cẩm Lý:" Ừm, hương vị rất đặc biệt."
" Vậy cũng không thể chỉ ăn khoai rán được, ngoan, ăn thêm đi." Khởi Linh nói đoạn liền gắp một miếng thịt vào bát của Cẩm Lý, bày ra bộ dạng không thể không ăn.
Cẩm Lý một mình ăn hết hai đĩa khoai, bụng đã đầy rồi, nhìn miếng thịt trong bát, bĩu môi:" Tôi no rồi, không thể ăn nữa..."
Khởi Linh vẫn cực kì cố chấp. Sự cố chấp của thiết lập nhân vật lần này, Cẩm Lý đã được trải nghiệm qua, cuối cùng đánh cắn răng ăn miếng thịt y gắp vào bát cho mình.
Gian nan ăn xong bữa cơm, Khởi Linh liền đem Cẩm Lý tới một căn nhà khác của y trong thành phố, mặc dù an ninh không được tốt như ở biệt thự nhưng cũng đủ để bảo vệ an toàn cho người bên trong nhà. Vị trị bên trong thành phố, lại có nhiều hướng tẩu thoát, xung quanh có tường cao hai mét bao quanh, dễ thủ dễ tẩu.
Cẩm Lý vào trong nhà liền nằm vật xuống ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, không muốn tiếp tục động. Căng da bụng trùng da mắt, hiện tại, Cẩm Lý chỉ muốn ngủ.
Đám tiểu đệ đệ của Khởi Linh vẫn còn bên trong phòng, còn chưa bàn giao công việc xong với lão đại, bị cảnh này dọa sợ. Được rồi, cảnh này không thể dọa sợ bọn họ, thứ dọa bọn họ sợ chính là vẻ mặt của lão đại nhà mình. Hung ác đuổi người.
Bọn họ là xã hội đen thức thời, chỉ cẩn lão đại ra hiệu, bọn họ liền cút rất chuyên nghiệp. Chưa đầy một phút Cẩm Lý ngã xuống sô pha, căn nhà đã chỉ còn lại hai người, cửa lớn cũng được canh trừng cẩn thận.
Lão đại nhà mình muốn "lên" rồi, bọn họ sẽ canh trừng thật cẩn thận, để lão đại có một " cuộc vui" hoàn hảo nhất, không bị quấy rầy.
Khởi Linh nhìn anh nằm vật trên ghế sô pha, rất không hài lòng, tiến tới muốn kéo người dậy:" Mau vào phòng ngủ, vừa ăn xong không được nằm úp."
Cẩm Lý cả người mềm nhũn dính trên ghế sô pha, lười biếng đáp:" Làm gì có nhiều không được như vậy."
Khởi Linh cạn lời trước bộ dạng nhỏ nhỏ mềm mềm của Cẩm Lý, thở dài một hơi, cuối cùng chính mình bế công chúa Cẩm Lý vào phòng ngủ. Cẩm Lý cũng mặc kệ cho y bế mình đi, ở trong lòng Khởi Linh nhắm chặt hai mắt.
Thả người xuống giường, còn cẩn thận giúp anh đắp chăn lên, Khởi Linh sủng nịnh đặt lên trán anh một nụ hôn, sau đó liền vào phòng tắm nước lạnh.
Cẩm Lý không thèm quản y nữa, nằm vùi trên giường, bắt đầu ngủ.
\[ Nhắc nhở thân thiện, mục tiêu nhiệm vụ sắp gặp nguy hiểm, mời ký chủ nhanh chóng đi cứu người.\]
Cẩm Lý:"?!!"
Anh còn đang mơ màng trong giấc ngủ đẹp đẽ, liền bị chất giọng điện tử của Ái Hòa Nhất Kinh quấy phá.
Thật lâu rồi mới được nhắc nhở thân thiện nha.
Kể từ khi mở mục cảnh báo, hệ thống thường hay để mục tiêu nhiệm vụ gần chết rồi mới thông báo cho anh. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Cẩm Lý quyết định ngủ thêm chút nữa, đợi nhóc nhà mình gần chết mới chịu đi.
\[ Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ đó đang gặp nguy hiểm đó!\] Sao ngài có thể bàng quang như vậy?
Trẫm quan tâm, chỉ là trẫm ngủ thêm một chút.
\[ Ký chủ, ngài dậy đi.\] Đừng để nó phải sử dụng biện pháp mạnh.
Cẩm Lý cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng lại bởi vì hệ thống lải nhải quá nhiều khiến anh không tài nào chuyên tâm ngủ tiếp được, đành lúc đục tỉnh dậy.
\[ Cảnh cáo nguy hiểm, giá trị sinh mạng của mục tiêu nhiệm vụ còn 40%\]
Cẩm Lý:"..."
Anh cuối cùng cũng biết tại sao hệ thống lại nhắc nhở anh sớm như thế, bởi vì nếu thật sự lúc đưa ra cảnh báo mới bắt đầu đi, sẽ không kịp!!!
Mọe mọe, bị đánh bom. Không những bị đánh bom, toàn bộ tòa nhà nơi Khởi Linh đang ở còn bị đóng chặt, đem nó cách biệt với bên ngoài, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Cẩm Lý chạy tới nơi, bên ngoài đã quây kín người.
Cẩm Lý cạn lời luôn, đây là đang bị đánh bom đó, các người quây tới xem đông như thế để làm gì, muốn chết à?
Lực lượng cảnh sát nhân dân đã túc trực ở bên ngoài, nghĩ giải pháp phá khóa cứu người, nhưng toàn bộ cửa đều làm từ kim loại cứng rắn, khóa cửa thì đặt ở phía trong, bên ngoài không tài nào mở được.
Cẩm Lý:"..."
Nhìn xem, chạy khỏi tầm mắt của trẫm liền gặp nguy hiểm, trẫm còn cần cục phiền phức như vậy để làm gì?
\[ Nhiệm vụ nha.\] Ngày ngày đều cố gắng nhắc nhở thân thiện ký chủ.
Trẫm biết.
\[ Thế ngài kêu làm gì?\]
Rảnh rỗi liền oán trách một chút, không được à?
\[...\] Ngài tùy tiện phát huy đi.
Lực lượng cảnh sát nhân dân thấy Cẩm Lý chạy tới, liền ngăn cản lại:" Cậu này, bên này rất nguy hiểm, mời tránh xa ra."
" Tôi có thể mở được nó." Cẩm Lý chắc nịch khẳng định.
" Cậu có thể?" Anh cảnh sát không tin tưởng lắm.
Cẩm Lý nghiêm túc khẳng định:" Có thể."
" Vậy cậu tới đi." Bọn họ cũng đã không còn cách nào nữa rồi, để cho người này thử cũng được đi.