" Tôi không về, tại sao tôi phải về? Mấy người không thể áp đặt tôi nữa đâu."
"..."
" Các người không thể."
"..."
" Đừng có động vào giới hạn của tôi."
Cẩm Lý mờ mịt tỉnh dậy, vẫn là giường bệnh quen thuộc, nhưng bên cạnh đã không còn dáng hình của y, Cẩm Lý sờ sờ vào vị trí vẫn còn vương lại hơi ấm, ánh mắt hướng về phía phát ra tiếng nói.
Khởi Linh đang đứng bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm nói điện thoại, từ đoạn đối thoại của Khởi Linh, anh có thể dễ dàng đoán được người ở đầu dây bên kia là ba hoặc mẹ của Khởi Linh.
" Tiểu Linh Nhi." Cẩm Lý ngồi dậy, chống đỡ eo đau, bước xuống giường, tùy tiện ôm lấy Khởi Linh từ phía sau. Khởi Linh vốn còn đang bị ông Khởi ép buộc, tâm trạng không tốt, thế nhưng Cẩm Lý vừa mới dịu dàng ôm từ phía sau, còn dùng giọng khản đặc gọi biệt danh anh dành riêng cho y, Khởi Linh liền vui vẻ.
Tâm tựa như được suối nhỏ chạy qua, nhẹ nhàng gột rửa tâm trạng tồi tệ của y.
Khởi Linh không tiếp tục nói nữa, dứt khoát tắt điện thoại, quay qua đối diện với Cẩm Lý, ôm lấy anh.
Cẩm Lý tựa đầu vào lồng ngực Khởi Linh để mặc cho ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên thân ảnh hai người, đem bóng đen đổ trên giường trắng tinh, cảnh tượng này, cực kỳ yêu bình, yêu bình đến nỗi, dường như không thể kết thúc.
\* Cộc cộc cộc.\*
" Xin chào, tôi là nữ điều dưỡng tới thay thuốc."
Khởi Linh:"..."
Cẩm Lý:"!!!"
Cũng may cửa đã khóa kĩ rồi, Cẩm Lý ngại ngùng nhanh chóng chạy qua với lấy quần áo bệnh nhân mặc vào, Khởi Linh bị phá đám, tâm tình vừa tốt lên được một chút liền tụt trở lại.
Nữ điều dưỡng được mở cửa cho vào, toàn thân rét run. Cô cực kỳ không hiểu tại sao chàng trai soái khí ngồi bên cạnh giường kia cứ liên tục mặt nặng mày nhẹ âm trầm nhìn nàng, càng khó hiểu hơn là biểu cảm của nam nhân xinh đẹp nằm trên giường bệnh.
Nữ điều dưỡng quái quái thu dọn đồ đạc, rời đi.
Cẩm Lý thở phào một hơi.
Khởi Linh:" Chúng ta về nhà." Về nhà sẽ không ai có thể làm phiền hai người họ nữa.
Cẩm Lý cũng không thích ở bệnh viện, vì vậy cũng nhanh nhẹn đáp ứng:"Được."
Ngay trong buổi sáng hôm đó, Khởi Linh liền bắt đám tiểu đệ đệ của mình làm thủ tục xuất hiện cho Cẩm Lý.
\---
Cẩm Lý tính toán xem nên xử lý đám người không sợ chết gây sự với nhóc nhà mình trước hay xử lý bạch liên hoa lấy danh nghĩ vị hôn phu của nhóc nhà mình mà ngày nào cũng gọi điện khóc lóc với ba mẹ của nhóc nhà mình trước.
Sau khi cân lên đặt xuống, đắt đo mất 1 tiếng đồng hồ, Cẩm Lý vẫn quyết định xử đám người gây sự với nhóc nhà mình trước. Nhỡ đâu lúc anh không chú ý lại lao ra tính kế nhóc nhà mình, gây ra một đống phiền phức thì phải làm sao.
Cẩm Lý dựa vào danh sách Khởi Linh đưa cho, liên hệ với đám đàn em của Khởi Linh. Dùng người của y có cái lợi cũng có cái hại, cái lợi là chắc chắn sẽ không bị cắn trộm, cái hại là mọi việc làm của anh đều sẽ bị bọn họ thông báo tường tận cho y.
Bởi vậy, Cẩm Lý dùng người, còn phải lựa chọn xem công việc nào phù hợp để giao phó cho đám người đó, công việc nào thì nên để tự mình làm.
Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng, Cẩm Lý cũng đi đến bước cuối của kế hoạch.
Bước cuối này, đương nhiên chỉ do một mình anh thực hiện.
Dùng quân bao vây, đuổi cùng giết tận, nhốt người đánh bom.. Cẩm Lý đều khiến cho bọn chúng trải qua một lượt, bước cuối cùng này, chính là nhốt người đánh bom. Với thân thủ của Cẩm Lý, việc đột nhập vào hang ô của bọn họ gài bom là việc hết sức dễ dàng.
Sau khi đặt xong quả bom cuối cùng được lấy từ chỗ của Khởi Linh, Cẩm Lý lục đục chuồn êm, trở về nhà.
Trời về khuya, anh lần mò trong bóng tối, mở cửa.
" Đi đâu?" Chất giọng lạnh băng vang lên trong bóng tối, không khỏi khiến Cẩm Lý giật mình.
" Không phải bảo tối nay có việc sao?" Cẩm Lý thắc mắc, hồi sáng lúc đi còn nói với anh tối nay không về, anh mới quyết định ra tay vào tối nay, ai ngờ... y vậy mà về nhà!!!
Khởi Linh vốn có rất nhiều công việc phải xử lý, quả thật cũng đã định tối nay tăng ca không về nhà, có điều nỗi nhớ mong anh trong lòng không một lúc nào vơi, bởi vậy y mới quyết định trở về nhà trong đêm cho anh một sự bất ngờ... ai dè, về đến nhà không những không gặp được anh, chờ một mạch đến 2 giờ sáng mới thấy anh mò về!
" Đi đâu?" Khởi Linh lạnh lùng, y thật ra đã đoán được câu trả lời, có điều vẫn muốn được nghe chính miệng anh thú nhận.
Không thể quá nuông chiều anh nữa, y biết thân thủ của anh tốt, nhưng không thể để anh lúc nào cũng tùy tiện đặt mình vào chỗ nguy hiểm được.
" Em chỉ muốn giúp anh xử lý tốt." Nhóc nhà mình không thích mình đi chơi đêm...
" Cẩm Lý."
" Sau này sẽ không xảy ra nữa." Cẩm Lý thức thời khẳng định.
" Anh không muốn em gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Khởi Linh thở dài, tiến tới ôm lấy anh trong bóng tối.
Cẩm Lý để mặc cho Khởi Linh làm loạn:" Em sẽ không gặp nguy hiểm."
Trẫm còn cứu ngươi rất nhiều lần nữa đó!
" Cẩm Lý!"
Kết quả là sáng hôm sau, Cẩm Lý có cố gắng ra sao cũng không thể xuống giường.
Trẫm giúp y xử lý người, y dám đối xử với trẫm như vậy? Trẫm muốn đổi người!!!