" Làm một đĩa cho tôi." Y muốn thử xem, thứ gì có thể khiến cho tên này sống chết cũng phải ăn trước mặt y như vậy.
Cẩm Lý:"..." Trẫm không muốn làm thì phải lấy cớ như thế nào?
Thấy Cẩm Lý vẫn đứng nguyên tại cửa bếp, Phương Ly Ngôn thiếu kiên nhẫn lặp lại:" Mau lên."
Cẩm Lý:" Nguyên liệu làm hết rồi thưa cậu chủ." Thứ này cũng không phải anh thật sự chém gió, vừa rồi anh đã đem khoai trong tủ ra gọt hết toàn bộ, mới có thể có được đĩa khoai rán đó!
" Hết rồi?"
" Hết rồi, thưa cậu chủ." Mau buông tha cho trẫm đi, ngoài nhóc nhà mình ra, trẫm mới không rảnh dây dưa với người ngoài đâu. Mặt đẹp đến đâu cũng không bằng nhóc nhà mình.
Phương Ly Ngôn không nhắc lại mà rời khỏi phòng bếp, đi về phía Cẩm Lý, nắm lấy tay anh, kéo đi.
Cẩm Lý bị cưỡng chế ép phải đi theo, lại bị trói buộc bởi thiết lập nhân vật không thể phản khảng, một đường thuận lợi bị ném trên xe. Cẩm Lý ngồi trên xe, thật sự rất không có cảm giác tốt lành gì... ở trên xe với một nam nhân không phải nhóc nhà mình, anh mới không chịu đâu.
Cẩm Lý sắp xếp câu từ cho đúng giọng văn của thân thể này cố gắng lần cuối:" Thiếu gia có thể lệnh người khác mua về, không nhất thiết chúng ta phải tự đi mua đâu... còn có, thân thể tôi bẩn, ngồi trong đây sẽ làm bẩn xe của ngài."
Phương Ly Ngôn lại giống như không nghe thấy, đạp ga rời đi.
Cẩm Lý dựa sát vào cánh cửa xe, tận lực duy trì khoảng cách với Phương Ly Ngôn, mặt dán vào cửa kính, nhìn cảnh vật đang vụt qua ở bên ngoài, trong lòng gào thét: Thả trẫm ra, thả trẫm ra.
Động tác xa lánh người này của Cẩm Lý, Phương Ly Ngôn đương nhiên nhận ra, y lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cẩm Lý.
Y vốn không nên như thế này.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, y ghét nhất là ở cùng với người khác, giao tiếp cùng người khác, tiếp xúc cùng người khác. Y luôn có rào cản với đám người giả tạo xung quanh mình, chán ghét những xua nịnh trên người bọn họ. Chỉ có điều, người này, đem đến cho y cảm giác khác.
Đây là người duy nhất muốn cũng y tận lực kéo giãn khoảng cách, bên ngoài tỏ vẻ khúm núm sợ hãi, bên trong.. chính là không rõ người này đã âm thầm chửi y bao nhiêu lần. Minh chứng rõ nhất là đĩa khoai rán vừa rồi, người này có thể ở dưới ánh mắt của y, không một biểu cảm ăn hết đĩa khoai rán.
Ánh mắt của y, còn không sợ bằng việc người này không ăn được đĩa khoai rán đó!
Phương Ly Ngôn càng nghĩ, lòng càng tức giận.
" Khụ khụ."
Cẩm Lý ngồi trên xe được một đoạn, cơ thể lại bắt đầu khó chịu, nhất là phần bụng, cảm giác say xe đã lâu lại ập đến. Lần đó, anh say xe là bởi vì quá đói, nhưng hiện tại, rõ ràng đã ăn rồi mà.
Cẩm Lý cực kỳ khó chịu, cả người dựa sát vào cửa kính xe, hai tay ấn chặt vùng bụng, muốn đem khó chịu này tận lực áp xuống, không ngờ tới phổi càng ngày càng đau, cuối cùng, vẫn là nhịn không được ho khan hai tiếng.
Phương Ly Ngôn lúc này mới chú ý đến sự khác thường của Cẩm Lý, nhanh chóng đạp chân phanh, thảo dây an toàn, nghiêng về phía Cẩm Lý.
Cả người Cẩm Lý toàn là mồ hôi lạnh, thân thể co thành một cục, tận lực ép dính với cửa kính. Tay Phương Ly Ngôn vừa chạm đến, thân thể Cẩm Lý liền co rút, muốn tránh né khỏi sự động chạm kia. Cẩm Lý cắn răng, đứt quãng:" Tôi... không sao đâu, thiếu gia cứ đi đến siêu thị đi."
Mua nhanh lên, trẫm muốn nghỉ ngơi.
Phương Ly Ngôn trầm mặc một giây, thật sự thu tay lại. Trở về vị trí ghế ngồi, nhấn chân ga, điều khiến xe tiến về phía trước.
Xe tiếp tục đi, Cẩm Lý liền rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, đau đến muốn ngất đi.
Phương Ly Ngôn điều chỉnh điểm đến từ siêu thị thành bệnh viện. Xe đã tới bệnh viện, người bên cạnh một chút cũng không có phản ứng.
Y không thích cảm xúc lo lắng tràn đầy cõi lòng của mình như hiện tại, động tác gấp gáp giúp Cẩm Lý tháo dây an toàn, mở cửa, bế bổng anh lên, chạy vào trong bệnh viện.
Dựa trên giấy báo kết quả từ bác sĩ, Cẩm Lý chính là lâu ngày chưa ăn, dạ dày yếu rồi, đột nhiên ăn rất nhiều dầu mỡ, dạ dày liền không tiêu hóa được.
Phương Ly Ngôn nhìn Cẩm Lý một thân quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, trong đầu bỗng chốc hiện lên một đạo hình ảnh... cũng là người nọ mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh... có điều, đã không còn hơi thở.
Phương Ly Ngôn:"...."
Y điên cuồng lắc đầu, muốn cho những hình ảnh loạn thất bát tao kia ngừng xuất hiện, chính là không ngờ... càng cố gắng bao nhiêu, những hình ảnh đó lại càng nhiều bấy nhiêu.
Quen thuộc.
Ám ảnh.
Tựa như chúng đã theo y rất lâu, từ nơi này qua nơi khác.
Tựa như chính y đã trải qua chúng, chân thật đau đớn.
Phương Ly Ngôn vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Cẩm Lý, dùng lực mạnh đến nỗi có thể thấy rõ các khớp ngón tay.