Anh nhét chổi lau vào tay Phương Ly Ngôn, cưỡng chế không cho phép y từ chối. Cẩm Lý hất hàm ra hiệu với Phương ly Ngôn xong mới để ý đến Nhất Thanh Hàn mới chạy đến từ phía sau, bộ dạng khi chứng kiến cảnh tượng này, tựa như một người bị táo bón lâu ngày vậy
Cẩm Lý:"..."
Nhất Thanh Hàn bị nghĩ là bị táo bón lâu ngày:"..."
Nhất Thanh Hàn đột nhiên bị kẻ hầu trước đây liếc xéo, vậy mà lại không rét mà run, cơ thể co rụt lại, dựa theo bản năng sinh tồn chân điên cuồng lùi về phía sau, linh hoạt đến mức vượt qua khả năng bình thường của hắn.
Bạn thân hắn đã đáng sợ, omega này còn đáng sợ hơn, vừa mới tiếp xúc đã khiến người khác ngạt thở. Trước đâu rõ ràng đã từng tiếp xúc qua, nhưng cảm giác mang đến cho hắn chỉ là yếu yếu mềm mềm mặc người ta chà đạp dưới chân. Vậy mà từ khi được vị bạn thân của hắn nhìn trúng, tính cách liền thay đổi rất nhiều... to gan lớn mật.
Nhất Thanh Hàn lùi về sau, nuốt nước bọt:" Đột nhiên tôi nhớ ra là có chuyện gấp cần làm, phải rời đi gấp, bữa cơm hôm nay không ăn được cùng với cậu rồi."
Hành động quyết định mang tính sống còn, trước giờ khắc sinh tử, một giây cũng quý báu, quyết định cả tính mạng con người.
Không đợi Phương Ly Ngôn đáp lại, Nhất Thanh Hàn liền quay đầu rời đi, tác phong cực kỳ nhanh nhẹn, thoáng một cái đã biết mất.
Phương Ly Ngôn bị Nhất Thanh Hàn bỏ lại với cây chổi lau nhà cùng gió lạnh:"..."
Cẩm Lý hất cằm:" Mau lau."
" Anh mệt lắm." Vừa ở công ty xử lý cả đống chuyện đại sự, trở về liền phải lau nhà? Y từ nhỏ đến lớn chưa từng động đến cái chổi đâu. Lau nhà là không thể.
" Ồ." Cẩm Lý khoa trương ồ lên một tiếng, nhếch môi:" Không lau, cũng không phải không thể."
Phương Ly Ngôn:"..."
Kinh nghiệm lặn lội thương trường bao nhiêu năm nay của y, chính là để sài vào cái giờ khắc quyết định này. Xử lý không khéo liền có thể không còn nhà để về luôn đó!
Em có thể kiểm soát tốt thái độ của mình không? Em bày ra thái độ đáng sợ như thế! Có chỗ nào là "không phải không thể" chứ!
Phương Ly Ngôn cực kì biết điều:" Không cần, anh lau ngay đây."
Là một người nam nhân tốt, phải biết hô mưa gọi gió bên ngoài, ngoan ngoãn ôn nhu ở nhà, có như vậy mới được yêu thương.
Đối phương tức giận, dỗ dành một chút là được. Không thể để đối phương ngày càng tức giận. Ngoan ngoãn nghe lời. Chính là đại nam nhân đích thực.
Y cũng không phải đã quên những gì y từng làm đối với Cẩm lý trước khi xác định quan hệ. Hiện tại, dù y có phải chịu nặng hơn nữa thì cũng không thể nào quay ngược thời gian, chữa lành những gì y đã gây ra cho anh. Chỉ cần anh vui là được.
\[...\] Mục tiêu nhiệm vụ đừng lo lắng, muốn quay ngược thời gian không phải là không thể. Chỉ cần y chịu nhảy vực là được.
Đương nhiên những lời độc thoại nội tâm này của Ái Hòa Nhất Kinh thì Phương Ly Ngôn đều không nghe được.
Phương Ly Ngôn chậm rãi mang theo chổi lau nhà, bắt đầu công việc lau dọn của mình.
Cẩm Lý tâm tình tốt đẹp ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, gác chân ăn khoai rán.
Đám người hầu nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa đến mức không dám ra khỏi chỗ nấp, ai ai cũng muốn nhìn ngắm cảnh tượng ông chủ lớn lau nhà, lại sợ bị phát hiện, cuối cùng diễn ra tình cảnh vụng trộm quay lén.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày Cẩm Lý đều sẽ nghĩ ra một việc để hành hạ Phương Ly Ngôn lúc y vừa đi làm về, còn Phương Ly Ngôn không hề phản đối nửa lời, luôn luôn ngoan ngoãn làm theo, chỉ có điều, bao nhiêu uất ức, y đều dồn vào ban đêm để xả.
Cẩm Lý ban đêm đấu không lại người ta, liền đem uất ức tới sáng để chút giận, hình thành một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
\---
Tối, như mọi ngày, sau khi Phương Ly Ngôn hoàn thành công việc Cẩm Lý giao cho, liền đi tắm, sau đó xuống dưới nhà ăn cùng Cẩm Lý dùng cơm.
Cẩm Lý ngồi trên ghế xem điện thoại, đợi Phương Ly Ngôn tắm xong mới cùng y đi vào phòng bếp.
" Xem gì vậy?" Phương Ly Ngôn bước xuống, tò mò ghé vào màn hình điện thoại của Cẩm Lý.
Màn hình điện thoại đột nhiên dính một hạt nước nhỏ, Cẩm Lý cực kỳ ghét bỏ chạm vào mái tóc còn ướt đẫm của Phương Ly Ngôn đẩy ra xa:" Thiếu gia còn chưa sấy khô tóc đi."
Phương Ly Ngôn cười cười:" Đợi em sấy cho anh."
Cẩm Lý:" Ngài có thể bớt phiền phức đi được không? Lớn như thế này còn đợi người khác sấy tóc giúp mình nữa."
Cẩm Lý không vui nói, thế nhưng tay vẫn đặt điện thoại xuống, từ ngăn kéo dưới ghế sô pha lấy ra một cái máy sấy, tự nhiên bắt đầu sấy tóc cho y. Động tác của anh thành thục đến nỗi ai nhìn vào cũng tưởng hành động này đã được thực hiện qua rất nhiều lần rồi vậy.
Cẩm Lý cực kì chuyên nghiệp sấy tóc cho Phương Ly Ngôn, xong xuôi liền tắt máy sấy, bỏ vào vị trí cũ, đứng dậy:" Đi ăn thôi."
Phương Ly Ngôn vui vẻ khoác tay Cẩm Lý đáp ứng:" Được a!"
Đám người hầu:"..." Cẩu lương nghẹn chết bọn họ rồi!
Cẩm Lý cùng Phương Ly Ngôn sóng vai tiến vào nhà bếp.
Cẩm Lý vừa bước vào, mùi khoai rán thơm lừng quen thuộc đã xông vào mũi.
Cẩm Lý:"... ọe..."
Phương Ly Ngôn:"?!!!"
Đám người hầu bên cạnh:"...." Không phải như những gì bọn họ đang nghĩ đấy chứ?