Tên lính gác ngã chính giữa long điện rộng lớn, trước ánh mắt của hàng chục đại thần cùng hoàng đế, tên lính gác mặc dù bị thượng không nặng, nhưng tâm đã bị dọa chết khiếp, trực tiếp ngất đi.
" Chuyện gì vậy?" Đám đại thần cũng như Phương Ly, ở bên trong đại điện không hề biết đến tình hình bên ngoài.
Không để cho bọn họ thắc mắc quá lâu, Hồng Liên cùng với Cẩm Lý đã xuất hiện trước cửa. Ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt chiếu lên gương mặt tuyệt mĩ.
Đám đại thần:"..."
Phương Ly nhận ra tiểu hồ nhà mình, trái tim không tự chủ vui vẻ nhảy nhót trong lồng ngực, gương mặt vốn hờ hững lạnh nhạt tràn đầy ôn nhu, khóe miệng hơi cong cong, y vui vẻ:" Cẩm Lý!"
" Phương Ly a." Cẩm Lý ở sau lưng Hồng Liên, đáp lại y.
Phương Ly không đợi Hồng Liên dẫn người đi đến, chính mình rời khỏi ngai vàng, gấp gáp bước qua những hàng đại thần đang mắt to mắt nhỏ, nhanh chóng tiến về phía Cẩm Lý. Cẩm Lý rời khỏi sau lưng Hồng Liên, bước ra trước mắt y.
Nếu khoảng cách giữa hai ta là 1000 bước, em chỉ cần bước một bước, anh sẽ bước hết 999 bước còn lại.
" Cẩm Lý" Phương Ly thật sự rất vui vẻ, ôm chầm lấy Cẩm Lý:" Em rốt cuộc là đã đi đâu vậy? Ta không thể tìm thấy em."
Cẩm Lý vốn muốn trách cứ Phương Ly, nhìn thấy bộ dạng này của y, anh liền mềm lòng, thôi đi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.
" Phương Ly, ta rất nhớ ngươi." Cẩm Lý cũng vòng tay ôm lấy Phương Ly, mặt nhỏ nép vào trong lòng y, chậm rãi cọ cọ.
" Ta cũng nhớ em." Vòng tay của Phương Ly càng chặt hơn, cằm cương nghị đặt trên đỉnh đầu anh, chậm rãi ngửi mùi hương trên mái tóc mềm mại đen tuyền.
" Ẹ hèm." Hồng Liên ho hai tiếng soát cảm giác tồn tại.
Đám đại thần nhìn phản ứng của Hồng Liên, âm thầm bật ngón tay, cứu nhân giúp họ thoát khỏi cẩu lương a! Nữ tử này thật xinh đẹp.
Cẩm Lý lúc này mới nhớ ra trưởng lão vẫn còn ở đây, ánh mắt của Phương Ly cũng mới đặt lên người Hồng Liên. Nữ nhân này là ai, tại sao lại đi với Cẩm Lý?
Phương Ly thắc mắc nhìn Cẩm Lý.
" A." Cẩm Lý rời khỏi vòng tay của Phương Ly:" Giới thiệu với ngươi, người này là họ hàng của ta."
Nghe Cẩm Lý giới thiệu, Phương Ly liền nhận ra thân phận của Hồng Liên.
Y như có như không vòng tay qua eo Cẩm Lý, giữ nguyên anh trong vòng tay của mình. Hồng Liên nhìn bộ dạng của Phương Ly, nheo nheo mày đánh giá trên dưới một lượt.
" Thôi, ta còn có việc khác, Tiểu Lý giao cho ngươi bảo hộ, nếu ngươi dám để nó phải chịu ủy khuất, chính ta sẽ tới đưa y về nhà." Hai chữ "về nhà" được nàng nhấn mạnh.
" Sẽ không có khả năng đó, trẫm sẽ bảo hộ em ấy thật tốt."
" Vẫn mong ngươi có thể nói được làm được." Hồng Liên để lại cho y một nụ cười cảnh cáo, sau đó liền nhất quyết xoay người rời đi.
" Trẫm có thể làm được." Phương Ly khẳng định, câu này,không biết nói cho Hồng Liên, hay là y tự nhắc nhở bản thân mình nữa.
Hồng Liên rời đi. Phương Ly liền bế lấy Cẩm Lý:" Bãi triều."
Đám đại thần:"..." Rốt cuộc chuyện này là sao?
\-\-\-\-
Cẩm Lý được Phương Ly một đường ôm về nhà, trên đường đi, Cẩm Lý nép vào lòng Phương Ly, chậm rãi kể toàn bộ sự kiện diễn ra với anh trong những ngày vừa qua, bao nhiêu uất ức dồn nén bao lâu đều đổ hết lên đầu Phương Ly.
" Đều tại ta, để em phải chịu khổ rồi." Phương Ly cưng chiều hôn nhẹ lên trán Cẩm Lý.
" Ngươi biết là tốt rồi." Cẩm Lý ở trong lòng Phương Ly, mềm mềm nói.
" Cẩm Lý"
" Ừm?"
" Ta rất vui."
" Ừm?"
" Em thật sự sẽ không về hồ tộc đúng không?"
" Ta về đó làm gì? Ngươi còn ở đây mà."
" Cẩm Lý! Em thật tốt."
" Ừm, ngươi cũng rất tốt, chỉ cần không được tùy tiện cắn ta nữa."
" Cẩm Lý không thích sao?"
" Không phải là không thích." Cẩm Lý gấp gáp phủ nhận.
" Vậy tại sao lại không thể?" Phương Ly gặng hỏi.
Cẩm Lý cũng không biết tại sao lại phủ định câu nói của y, nhưng quả thật xúc cảm không tồi, nếu không muốn nói là y còn có điểm thích.
" Ý ta là không thể tùy tiện cắn." Cẩm Lý đỏ mặt, tránh né đôi mắt của Phương Ly.
" Vậy hiện tại thì sao, ta có thể cắn em không?" Phương Ly dò hỏi.
Cẩm Lý:"..."
Cẩm Lý trầm mặc không nói, gương mặt đã đỏ lên, không dám đáp trực tiếp, chỉ có thể chậm rãi gật đầu.
Phương Ly nhận được đáp án của Cẩm Lý, đáy lòng ấm áp, một tay vòng qua chế trụ sau đầu anh, chậm rãi đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn dịu dàng hạ xuống.
Cẩm Lý ngây ngây ngô ngô đáp lại nụ hôn của y.
Phương Ly được cổ vũ, lại càng càn quấy, nhẹ nhàng đặt anh xuống long sàn, kéo dài nụ hôn.
[ Tinh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn,đang tiến hành khôi phục trí nhớ!]
[ Trí nhớ đã được khôi phục hoàn toàn.]
[ Nhiệm vụ cao cấp: Tiểu hồ điềm điềm, tiến độ 30%
Tiến độ trở về 85%]
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nghiệm vụ ẩn, có lại được tôi, rất hân hạnh được gặp lại ký chủ, ký chủ đã làm rất tốt. Tôi quả nhiên không nhìn sai người mà. Ha ha ha] Ái Hòa Nhất Kinh ba hoa một hồi.
Cẩm Lý:"...."
\-\-\-
Đậu má, tui lại phải gõ lại chương 16 3 lần... đậu xanh, không chơi nữa!!!