Phương Ly đã quyết tâm không buông tha rồi, Cẩm Lý chạy làm sao thoát, thứ ấm nóng đặt trước cửa nhỏ khiến Cẩm Lý càng sợ hãi hơn, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Không thể nằm im chờ chết được!
Cẩm Lý cắn răng, đằng nào cũng chết, chết sớm chết muộn cũng là chết. Cẩm Lý hạ quyết tâm, dùng sức lật ngược tình thế, đem Phương Ly đè xuống người thân, Cẩm Lý ngồi trên bụng rắn chắc của y, gượng cười một hơi.
" Cẩm Lý."
" Hừm." Cẩm Lý hừ lạnh một hơi, đuôi nhỏ vươn cao, anh hơi nhấc chân, ngồi dịch xuống phía dưới.
Đối với sự chủ động của Cẩm Lý, Phương Ly cũng hết sức hài lòng, dục vọng bên dưới giật một cái, lại lớn thêm một đoạn.
Cẩm Lý:"..."
Trẫm còn chưa kịp làm gì đâu, tại sao lại lớn lên rồi? Thứ này thật sự có thể cho vào sao? Trẫm sẽ không nghẹn chết đấy chứ!
Cẩm Lý cực kỳ nghi ngờ khả năng của mình.
Súng đã lên nòng, Cẩm Lý liền sợ hãi. Phương Ly phát hiện động tác do dự của Cẩm Lý, hai tay to lớn nắm lấy vòng eo nhỏ của anh, chớp mắt dùng sức ấn xuống, đồng thời y cũng nhớn người lên, bằng tốc độ nhanh nhất, nhét nó vào.
" A" Cẩm Lý đau đến chảy nước mắt, thân thể không tự chủ được liền muốn chạy. Cẩm Lý giãy giụa một hồi, không những chạy không thoát, mà còn khiến vật bên trong ma sát với thành vách khô khốc, thật sự rất đau. Đau đớn kịch liệt ở hạ thân, liền khiến anh nhớ lại cảm giác khi sinh của mình.
Cẩm Lý:"... hức..."
Nước mắt sinh lý không kìm được bắt đầu chảy ra. Mỗi lần làm tình, Cẩm Lý đều không kìm được mà khóc như mưa, anh cảm thấy mỗi lần như vậy đều rất mất mặt nhưng thật sự không thể làm khác được a.
" Hu hu."
Người phía trên khóc bù lu bù loa, Phương Ly không còn tâm trạng mà tiếp tục làm nữa, ôn nhu an ủi anh.
" Cẩm Lý, ngoan, rất đau sao?"
Cẩm Lý cực kỳ tủi thân:" Ngươi để ta đâm xem có đau không?.." nước mắt giàn giụa nói.
Phương Ly nhìn Cẩm Lý, không chút nhân nhượng, đánh giá:" Có bị đâm thì chắc cũng sẽ không đau lắm."
Cẩm Lý:"..."
Con mọe nó, y còn dám khinh thường trẫm. Vẫn là đánh chết đi rồi tính sau.
Cẩm Lý tức giận, nhổm người lên.
Phương Ly cười tà, thời điểm anh gần thoát ra, tay đặt trên eo liền dùng sức, kéo anh trở về vị trí ban đầu.
Cẩm Lý:" Aaaa, hỗn đảng." Anh tức giận đánh lên lồng ngực rắn chắc của Phương Ly.
Bộ dạng đáng yêu này, thật sự khiến y u mê không lối thoát rồi, thật muốn...
Phương Ly tối sầm mặt, không tiếp tục chơi đùa cùng Cẩm Lý nữa, y lật người đè anh xuống, hạ thân liền từ từ di chuyển.
" Đau đau đau, Phương Ly Ngôn... ngươi!"
Phương Ly:"..."
Đang làm tình với y, vậy mà có thể gọi tên kẻ khác.
Phương Ly tức giận đến muốn ngu người rồi.
Cẩm Lý:"..." Trẫm chỉ lỡ lời mà thôi, ngươi có tin không?
Phương Ly vốn còn xót thương Cẩm Lý, chỉ bởi vì tiếng gọi này của anh, đã hoàn hảo đem tâm trí của y biến mất hết. Y đè Cẩm Lý xuống giường, phía dưới điên cuồng ra vào.
" Cẩm Lý, ngươi cảm nhận cho rõ, ta là ai!"
Cẩm Lý đau đến khó thở, đuôi nhỏ bị đè sắp gãy rồi.
Anh đứt quãng giải thích:" ... đều là ngươi... thật sự đều là ngươi mà!"
Lại nói tại sao nhiệm vụ lần này tên của nhóc nhà anh lại gần giống như trước, hóa ra là hố trẫm. Con mọe nó, hệ thống, ngươi có giỏi thì đừng chạy, đợi trẫm trở về rồi, xem trẫm cạo chết ngươi thế nào!
Ái Hòa Nhất Kinh không hề run sợ biểu thị: Ngài hiện tại vẫn nên lo lắng cho sức khỏe của mình trước đi, ký chủ thân mến a!
Ở đây, là sân chơi của nó, ký chủ tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn một chút, nó vui lòng liền để ký chủ nhẹ nhàng trải qua nhiệm vụ, còn không thì... ha ha ha.
Xin phép cho nó cười 10s.
Cẩm Lý thật sự không biết phải giải thích như nào để cho Phương Ly hiểu. Phương Ly hiện tại cũng không còn tâm trạng để nghe anh giải thích. Kết quả cuối cùng, chính là rất thảm. Cẩm Lý đến lật người một cái cũng không còn sức để lật người.
Nằm im trên giường, Cẩm Lý cảm thấy, nếu lần này Hoàng Thu Ngư kia tìm tới, chắc chắn có thể dễ dàng một kiếm bổ chết anh, anh đến một tia phản kháng yếu ớt nhất cũng không thể xuất nổi ra!
" Người đâu." Phương Ly quần áo chỉnh tề đứng bên cạnh giường nhìn Cẩm Lý.
" Hoàng thượng có gì phân phó." Tiểu thái giám túc trực bên ngoài nhanh chóng xuất hiện.
" Lôi ra, đầy vào lãnh cung, không có lệnh của trẫm, không ai được đến gần." Phương Ly lạnh nhạt ra lệnh.
Cẩm Lý cả người nhức mỏi nằm trên giường, cũng bị câu nói này của y dọa sợ, tai nhỏ trên đầu khẽ rung động, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Phương Ly.
" Ở cùng trẫm nhưng vẫn nhắc đến nam nhân khác, ngươi nghĩ, trẫm sẽ thật sự bỏ qua cho ngươi sao?" Phương Ly lạnh nhạt nắm lấy cằm Cẩm Lý.
Cẩm Lý nheo mắt nhìn y, trước lúc người bên ngoài đi vào, thu lại đuôi cùng tai, khó khăn mặc lại y phục. Cơ thể thật sự không còn sức lực nữa, nhấc tay nhấc chân đã là quá sức đối với Cẩm Lý rồi, muốn anh tự đi ra ngoài chính là không thể a.
Cẩm Lý mím môi:" Phương Ly, ngươi..." thật sự nhốt ta vào lãnh cung sao?
Trẫm cũng chỉ lỡ lời gọi một câu, ngươi không thể quá đáng như thế được a!
Phương Ly không để Cẩm Lý nói hết câu, liền tuyệt tình cắt đứt:" Lôi đi."
" Không cần." Cẩm Lý nghiêng người, tránh khỏi tay của đám cận vệ, mặc dù chật vật, anh vẫn tự mình rời khỏi giường, hai chân mềm nhũn không còn sức lực khiến anh lảo đảo một trận.
" A." Cẩm Lý khẽ hét lên một tiếng, cả người nghiêng về phía trước. Phương Ly đương nhiên nhìn thấy, không tự chủ vươn tay ra. Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng, tránh khỏi bàn tay của Phương Ly.
" Không cần bệ hạ quan tâm." Cẩm Lý tâm cao khí ngạo vịn lấy một tiểu cận vệ, cùng bọn họ rời đi.