Thời gian qua mau, nhóa một cái, cậu đã cùng mọi người ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, trong lúc mọi người vẫn còn cùng nhau nói chuyện trên trời dưới biển, điện thoại Từ Phó Dương đột ngột vang lên âm báo tin nhắn.
* tinh*
Tiếng chuông không quá lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng bao đều nghe được.
Tất cả đều hướng ánh mắt vào Từ Phó Dương.
" Ai nhắn thế?"
"Không... không có gì!" Từ Phó Dương lắp bắp. Mong là không phải Cẩm Lý nhắn tin, cậu còn chưa dám nói cậu thật sự có được số điện thoại của Bảo Bảo cho mọi người đâu.
" Chậc, còn giật mình cái gì? Nếu không có gì, sao cậu phải giật mình chứ!"
" Không có gì thật." Từ Phó Dương xua tay.
" Các chị em, mau đè cậu ta ra."
" Hoa Hoa, chị tha cho em đi mà."
" Hehehe, cầu xin tha thứ cũng đã muộn rồi."
Từ Phó Dương dù có là con trai đi chăng nữa nhưng bị một đám nữ nhân vật xuống, vẫn là không thể bảo vệ được điện thoại.
A Mỹ là người lấy được điện thoại từ Phó Dương, hào hứng mở điện thoại ra xem.
" Thế nào?" Mọi người tò mò.
" Là tin nhắn tổng tài." A Mỹ tiếc nuối lắc đầu.
Từ Phó Dương thở phào một hơi, ngồi dậy:" Em đã nói không có gì rồi mà, trả điện thoại cho em."
" Không có gì, sao cậu cứ che che giấu giấu thế!" A Mỹ thất vọng, đưa trả điện thoại cho Từ Phó Dương.
Thời điểm Từ Phó Dương vừa chạm vào điện thoại, điện thoại liền rung lên. Không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi thoại.
A Mỹ nhanh tay, thu lại điện thoại, nhìn vào màn hình:" Bảo Bảo! A, hay lắm thằng nhóc này, có người yêu liền dấu bọn này đúng không?"
Từ Phó Dương gấp gáp:" Không, không phải đâu."
Chết rồi, sao Cẩm Lý lại gọi cho cậu vào giờ này chứ.
" Mọi người trật tự, tôi bật loa ngoài cho mọi người nghe giọng em dâu." A Mỹ cười cười, ấn vào nút xanh xanh.
Cuộc thoại đã được kết nối.
[ Alo, Phó Dương,em về đến nhà chưa?]
Từ Phó Dương, trong đầu của cậu hiện tại, chỉ còn một từ vựng duy nhất: Xong!
A Mỹ cùng những người còn lại, sau khi nghe thấy giọng Cẩm Lý, liền rơi vào trầm tư.
Cẩm Lý không thấy Từ Phó Dương trả lời, liền tiếp tục.
[ Phó Dương, em đang làm gì thế?]
Từ Phó Dương gấp gáp nhào tới, đoạn lấy điện thoại, ngắt máy:" Không phải như mọi người nghĩ đâu."
Cẩm Lý đột nhiên bị Từ Phó Dương ngắt máy, cương quyết gọi lại.
Từ Phó Dương từ chối cuộc gọi, gửi cho anh một dòng tin.
Nhóc con: Em đang có chuyện, một lát gọi lại cho anh được không?
Bảo Bảo: Được!
Từ Phó Dương vội vàng cất điện thoại vào túi, đánh bài chuồn:" Em còn có việc, mọi người ở lại vui vẻ."
Cậu gấp gáp chạy ra phía cửa, nắm lấy chốt cửa, ấn xuống.
" Đứng lại!"
" Dám chạy!"
" Hôm nay không nói cho rõ ràng, đừng hòng bé cưng rời khỏi đây."
Nhóm fan nhìn chằm chằm Từ Phó Dương, tự như là hồ đói vậy, ánh mắt sắc lạnh khiến Từ Phó Dương không rét mà run, hai chân không chịu được mềm nhũn.
Huhu, mọi người thật đáng sợ quá đi!
Từ Phó Dương không muốn nói nhưng trước những ánh mắt của nhóm fan, chỉ đành chậm rãi kể hết toàn bộ, đương nhiên cũng có một vài chỗ là do cậu tự bịa ra, chủ yếu là để lấp liếm mối quan hệ của hai người họ một chút!
" Em và Bảo Bảo thật sự không có gì!"
Bọn họ vốn là không hề có gì được không hả? Từ đầu đến cuối đều là quan hệ giữa fan và thần tượng mà thôi.
Từ Phó Dương cũng không hiểu, bọn họ vốn không có làm gì, tại sao lại giống như đang yêu đương bí mật liền bị bắt quả tang vậy chứ!
" Cái này, không phải chỉ em nói là được." Tiểu Kiều cười nham hiểm, tiến về phía Từ Phó Dương.
" Cứu mạng, sắp giết người rồi." Từ Phó Dương cả người dám chặt vào cánh cửa kêu gào thảm thiết.
" Gọi Bảo Bảo đến cứu cậu đi!" Tiểu Kiều xoa xoa hai tay vào nhau, khí thế tiến tới bên cạnh Từ Phó Dương.
Từ Phó Dương bị nhóm đại fan vây lấy hỏi han, một mình cậu đối phó, cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi muốn chết. Lăn lộn thêm hơn một tiếng, cuối cùng mới được mọi người thả về.
" Phó Dương, chuyển lời với Bảo Bảo bọn này rất thích cậu ấy nha!"
" Nói với Bảo Bảo tui thích Bảo Bảo hơn cậu nha!"
" Hai người này thật quá đáng, Phó Dương đã nói hai người họ chỉ là tình cảm giữa fan và thần tượng rồi, còn muốn đốt nhà nhà người ta nữa."
" Ở hay, tình cảm giữa fan và thần tượng cũng có rất nhiều loại mà, có loại là người dưng nước lã như chúng ta, có loại là bạn bè, có loại là tri kỷ, loại cuối cùng, không phải là cùng nhau lên phường lĩnh giấy sao?"
" A Mỹ, theo cậu thì hai người này thuộc loại nào?"
" Còn phải nói sao, đương nhiên là loại cuối."
" Hehe, Bảo Bảo có được Phó Dương nhà mình, là phúc phần của anh ấy đó!"
" Đương nhiên rồi, ai nói Phó Dương nhà chúng ta vừa hiền lành ngoan ngoãn lại dịu dàng học giỏi chứ!"
" Hơn thế nữa, Bảo Bảo bị Phó Dương nhà ta bắt rồi, chúng ta còn sợ sau này không gặp được Bảo Bảo sao."
" Thua trước Phó Dương, chị đây can tâm tình nguyện."
" Không sợ Bảo Bảo bị cô nương nhà nào bắt mất nữa rồi..."
Từ Phó Dương còn chưa đi xa, hoàn hảo nghe toàn bộ cuộc đối thoại của mọi người, không kiềm được thẹn thùng, mặt liền đỏ như quả tảo chín, lắp bắp:" Mọi người đừng nói nữa."
" Haha, không nói nữa không nói nữa, cô dâu nhỏ thẹn thùng rồi."
" Gì mà cô dâu chứ! Phó Dương nhà chúng ta chắc chắn phải nằm trên."
" Tôi lại cảm thấy, Phó Dương giống một nàng dâu nhỏ hơn đó!"
" Phó Dương nhà chúng ta là ấm áp dịu dàng ngoan ngoan cưng chiều vợ- công!"
Từ Phó Dương nghe đoạn đối thoại càng ngày càng đi xa, càng ngày càng quá đáng của mọi người, liền chạy chối chết:" Em về trước đây!"
" Phó Dương, cậu đi chậm chút, Bảo Bảo sẽ lo lắng đó!"
" Phó Dương..."
Phía sau mọi người còn nói rất nhiều, Từ Phó Dương chỉ muốn ngay lập tức đào một cái hố rồi nhảy xuống, ngại ngùng muốn chết!
Đều tại Bảo Bảo, sớm không gọi muộn không gọi,gọi đúng lúc như thế làm gì chứ!
Từ Phó Dương mang theo đống tâm trạng phức tạp, trở về phòng trọ, ăn uống sinh hoạt xong xuôi, liền leo lên giường, tay cầm lấy điện thoại, do dự một hồi, cuối cùng vẫn gõ một dòng tin nhắn.
Nhóc con: Em về đến nhà rồi, anh đang làm gì thế?
Bảo Bảo: Đang họp với tổ công tác.
Nhóc con: Họp muộn như thế à?
Bảo Bảo: Cũng sắp xong rồi, em ngủ ngon nhé!
Nhóc Con: Được, anh cũng ngủ sớm!
Từ Phó Dương nhìn những dòng chữ trên điện thoại, cười ngọt ngào, bất tri bất giác liền ngủ mất.