Sớm hôm sau, Cẩm Lý cả người đau ê ẩm dậy không nổi, Từ Phó Dương tinh thần sảng khoái, từ rất sớm đã tình dậy đi làm bánh khoai cho Cẩm Lý, đến giờ liền nhấc Cẩm Lý từ trên giường dậy.
Cẩm Lý không tình nguyện, ôm chặt lấy chăn:" Cút đi, để trẫm yên."
Từ Phó Dương mười phần kiên nhẫn, ôn hòa:" Bảo Bảo ngoan, đến giờ dậy rồi."
"Trẫm không muốn dậy." Cẩm Lý thả chăn ra, lật người chui vào trong lòng Từ Phó Dương, tự mình tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ.
Từ Phó Dương không còn gì để nói, chỉ có thể ôm anh vào trong nhà vệ sinh, giúp anh chuẩn bị tốt đồ dùng cá nhân:" Bảo Bảo ngoan."
Cẩm Lý không can tâm nhưng giấc ngủ rốt cuộc cũng bị phá đám rồi, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể ngủ lại nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm lấy bàn chải đánh răng.
Từ Phó Dương đặt Cẩm Lý xuống đất, đổi thành tư thế ôm từ phía sau. Chân Cẩm Lý không còn lực nữa, chỉ có thể cả người tựa vào Từ Phó Dương để chống đỡ. Hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, Cẩm Lý lại được Từ Phó Dương bế ra ngoài.
Cẩm Lý ngồi trên giường, xoa xoa eo đau nhức, miệng không ngừng tố cáo:" Từ Phó Dương, em quá đáng lắm."
Từ Phó Dương mang đĩa bánh đến trước mặt Cẩm Lý:" Em đã nói anh đừng thử thách em rồi mà! Em không cố ý đâu."
" Cho nên sự việc thành ra thế này là nỗi của anh?"
Nghĩ kĩ lại, thì sự việc thành ra thế này 8 phần là do Cẩm Lý tự làm tự chịu, ai kêu người ta đã bảo đừng rồi, anh vẫn còn cố gắng làm tới nữa chứ!
Dù sao ván cũng đã đóng thuyền, tranh cãi nỗi do ai cũng không còn quan trọng nữa, Từ Phó Dương cầm một chiếc bánh khoai thơm ngon đưa lên miệng cho Cẩm Lý. Cẩm Lý không chút chậm chễ há miệng ngậm lấy.
Hơn 6h sáng, Cẩm Lý rời khỏi phòng trọ của Từ Phó Dương, bắt taxi trở về khách sạn, nơi quản lý và mọi người trong đoàn đang ở để chuẩn bị đi đến sân bay.
" Anh đi đường cẩn thận nhé!"
" Ừm, gặp lại ở sân bay." Cẩm Lý toàn thân kín mít, ngồi vào trong xe. Cơ thể mệt mỏi khiến anh không còn tinh lực quản những thứ khác, vừa ngồi xuống ghế liền ngả người ngủ mất.
Từ Phó Dương trở lại trong phòng, nhìn đống hỗn độn bên trong, lúc này mặt mới chịu đỏ. Giấc mơ này càng ngày càng mơ hồ rồi!
Từ Phó Dương dọn dẹp xong mới cầm đến cái điện thoại.
Hơn 100 tin nhắn đang chờ, thông báo từ nhóm fan cũng bùng nổ, còn có rất nhiều người nhắn tin cá nhân cho cậu.
Từ Phó Dương thắc mắc không hiểu chuyện gì, ấn vào nhóm fan để đọc tin nhắn.
Mọi người bên trong vẫn còn đang bùng nổ, vừa thấy Từ Phó Dương xuất hiện, điên cuồng nhắn.
Tiểu Kiều: Phó Dương, em mau nói Bảo Bảo xử lý tin đồn đi.
Hoa Hoa: Hai đứa hôm qua tại sao lại không cẩn thận, để bị người khác chụp được như thế chứ!
A Mỹ: Vấn đề bây giờ chính là làm thế nào để bảo vệ tốt cho Bảo Bảo đây.
Tiểu Kiều: Tin tức lần này quá đáng sợ rồi!
Từ Phó Dương: Chuyện gì thế?
Hoa Hoa: Em chưa biết chuyện gì sao?
A Mỹ: Cảnh em với Bảo Bảo cùng nhau đạp xe, còn hôn nhau ngoài đường đêm qua bị phát tán ra ngoài rồi.
Tiểu Kiều: Bảo Bảo đang bị hắc rất kinh khủng, em mau liên lạc với Bảo Bảo đi.
Từ Phó Dương gấp gáp leo lên mạng xã hội, tin tức nổi bật đúng là về hai người bọn họ. Có người chụp được cảnh Cẩm Lý kéo cậu ra khỏi phòng chiếu phim, có ảnh hai người cùng nhau ngồi trên xe đạp, cũng có cảnh hai người họ ở bên lề đường hôn môi.
Từ Phó Dương nhất thời không biết phải làm sao. Đọc bình luận, 100 cái thì 99 cái là chửi cậu. Có người trực tiếp gửi tin nhắn đe dọa, có mắng có chửi.
Chớp mắt, liền quay trở lại thời gian khi cậu vừa bị Cẩm Lý nghi ngờ là fan cuồng, khủng bố đến không thể trở mình, đè áp đến không thể thở nổi.
Từ Phó Dương hoảng loạn, gọi điện cho Cẩm Lý.
Cẩm Lý vẫn còn đang ngủ trên xe, lười biếng bắt máy.
[ Alo]
[ Cẩm Lý, anh xem tin tức trên mạng chưa?]
[ Tin gì?]
[ Tin của chúng ta, anh mau lên xem đi. Em thật sự xin lỗi. Em không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của anh đâu... Bảo Bảo...]
[ Em bình tĩnh chút, để anh xem.]
Cẩm Lý leo lên mạng, nhìn thấy đống tin tức bùng nổ, trong lòng anh cũng bùng nổ theo.
Con mẹ nó!
Không để ý một chút liền xong rồi!
Anh còn phát hiện tin tức này sau cậu nữa...
Cẩm Lý ấn điểm lên màng hình, gọi cho một số điện thoại.
Chỉ trong thời gian một tiếng, tin tức của anh đã bị đè xuống. Nhưng vấn đề của anh ở đây không phải đè xuống được tin tức hay không, mà là nhóc con đã đọc được tin tức đấy rồi, đọc được đống bình luận ác ý phía dưới bài viết rồi!
Lịch trình phía sau là lễ trao giải, anh không thể bỏ được a!
Cẩm Lý cân nhắc qua lại, vẫn là gọi điện cho Từ Phó Dương.
Giọng đầu dây bên kia ngạt như vừa khóc xong vậy [ Bảo Bảo]
[ Phó Dương, em đừng lo lắng quá...]
[ Em gây rắc rối cho anh, em xin lỗi.]
[ Đây không phải lỗi do em mà...]
[ Bảo Bảo, chúng ta vẫn là đừng nên qua lại nữa, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh mất.]
[ Em làm sao biết...]
[ Em không muốn là người khiến sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng, em chỉ muốn là fan nhỏ âm thầm ủng hộ cho anh thôi.] Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nói ra những lời này, trái tim cậu đau đớn không ngừng. Nhưng cậu không thể không nói, nếu qua lại với cậu khiến sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng,thì cậu thà chấm dứt mối quan hệ này.
Cẩm Lý năm lần bảy lượt chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, kiên nhẫn không còn, trực tiếp to tiếng.