Người trên giường vừa cử động, tiểu người máy nhỏ bằng nắm tay người luôn túc trực bên cạnh liền nhào xuống, ôm lấy cổ người trên giường. Người trên giường còn chưa mở mắt, tay đã chuẩn xác bắt lấy người của người máy, không chút nương tình ném đi.
Người máy bay một vòng trên không trung, lăn lộn đập vào cửa.
Người máy lật đật chưa kịp đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, khiến nó một lần nữa ngã lăn xuống sàn, bị cánh cửa che khuất.
" Thiếu tướng, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Huhu."
Người bước vào chưa kịp được nhìn rõ là ai, đã hai chân bốn cẳng bay về phía giường bệnh, ôm lấy người trên giường.
Trên giường hiện tại làm gì còn người nữa chứ, thứ hắn ôm lấy chỉ là đống chăn đệm mềm mại mà thôi.
Mà vị thiếu tướng chỉ vừa mới mở mắt kia, đang trầm mặc đứng ở một góc giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn ta.
Loan Hy bị thiếu tướng đại ca ca nhìn đến người nổi đầy da gà, run sợ bỏ đống chăn trong tay xuống, nửa ngồi nửa bò trườn ra xa.
Người máy nhỏ lúc này mới thoát khỏi cánh cửa, tâm tình không tốt tiến tới bên cạnh Loan Hy, không nặng không nhẹ nhấc chân dẫm lên tay Loan Hy, phát ra âm thanh điện tử:" Con gà đáng chết, lại không để ý bổn đại gia."
Loan Hy bị dẫm vào tay, vội vàng rụt tay lại:" Người máy khốn nạn, lại dẫm vào bàn tay ngọc ngà của ta."
Một người một máy náo loạn đến phiền phức, vị thiếu tướng luôn trầm mặc trong góc cũng không còn đủ kiên nhẫn, trầm giọng:" Im lặng."
Một người một máy vẫn còn đang ồn ào, cãi nhau sống chết, âm thanh kia vừa vang lên, liền không ai bảo ai, im bặt. Người máy lúc này đang bị Loan Hy túm lấy áo điên cuồng vò đầu cũng không dám náo loạn nữa, cả hai đứng hình ngoan ngoãn nhìn về phía thiếu tướng.
Thiếu tướng một thân áo trắng toát, chậm rãi rời khỏi giường, không nói không rằng đi ra ngoài.
Một người một máy nhìn nhau, thời điểm thiếu tướng đi khuất rồi mới kịp phản ứng.
Loan Hy ném người máy đi, chạy theo thiếu tướng ra ngoài:" Thiếu tướng, ngài đợi tôi với."
Người máy không chịu yếu thế, nhanh chóng bò dậy, dùng hay chân ngắn ngủn chạy theo:" Thiếu tướng, chờ người ta với."
Liên Thẩm Kỳ rời khỏi phòng nghỉ liền đi sang một căn phòng khác chứa đầy quần áo, đều là quân phục, cùng một màu cùng một kiểu dáng, vậy mà có thể xếp đầy một căn phòng ba mươi mét vuông. Liên Thẩm Kỳ tùy ý chọn một bộ y phục, hoàn chỉnh mặc vào.
Thời điểm mở cửa phòng, Loan Hy cùng người máy nhỏ đã nghiêm chỉnh đứng ở đó, mặc dù thỉnh thoảng cả hai sẽ không chút thiện cảm mà liếc nhìn nhau thế nhưng bộ dạng đã nguyên túc hơn không ít.
Liên Thẩm Kỳ nhìn Loan Hy.
Loan Hy ăn ý, bắt đầu liệt kê một số sự kiện trong lúc Liên Thẩm Kỳ hôn mê bất tỉnh:" Thiếu tướng, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ trở về, cơ thể bị nhiễm một loại khí khiến tinh thần rối loạn, trong lúc hôn mê bất tỉnh sẽ không ngừng mơ những giấc mơ liên tiếp nhau...."
Loan Hy muốn tiếp tục nói, lại bị người máy giành trước:" Cho nên người ta mới phải tạo một chương trình nhiệm vụ để giúp người đó! Để tìm được đối tượng thực hiện nhiệm vụ, người ta đã phải vất vả dò tìm khắp tinh hà, khó khăn lắm mới tìm được một tinh thần lực phù hợp với người a!"
" Thiếu tướng, ngài xem, để giúp ngài tìm đối tượng thực hiện nhiệm vụ, người ta đã phải hao tâm tổn trí bao nhiêu, đên bụng cũng nhỏ đi một vòng rồi đây này." Người máy nhỏ kể khổ.
" Ái Hòa Nhất Kinh, ngươi im miệng đi, thiếu tướng là kêu ta báo cáo, không phải kêu ngươi." Loan Hy không phục, tóm lấy Ái Hòa Nhất Kinh.
" Cũng không phải công lao của ngươi, ngươi kể cái gì chứ!" Ái Hòa Nhất Kinh khoa chân múa tay, muốn thoát khỏi ma chảo của Loan Hy.
Liên Thẩm Kỳ yên lặng lắng nghe Ái Hòa Nhất Kinh thuật lại, tâm tình lạnh nhạt, thời điểm nhắc đến đối tượng thực hiện nhiệm vụ, đáy mắt lãnh đạm hiện lên một tia cảm xúc mờ nhạt. Y trầm giọng:" Là ai?"
Liên Thẩm Kỳ hỏi quá đột ngột, một người một máy đang náo loạn, cùng đồng thanh:" Hả?"
Liên Thẩm Kỳ kiên nhẫn hỏi lại:" Đối tượng thực hiện nhiệm vụ?"
Loan Hy không biết vụ này, đẩy cho Ái Hóa Nhất Kinh:" Thiếu tướng hỏi ngươi kìa."
Ái Hòa Nhất Kinh trong lòng thầm mắng tên khốn Loan Hy 7749 lần, mới hướng Liên Thầm Kỳ giải thích:" Người thì em không có biết. Dù sao em cũng chỉ là trong lúc nguy cấp tùy tiện tìm kiếm một tinh thần lực phù hợp với thiếu tướng trong tinh hà thôi, đâu có thời gian mà tìm hiểu rõ đối tượng thực hiện nhiệm vụ chứ!"
" Chậc,vậy mà còn tự nhận là trí năng giỏi nhất tinh tế! Đúng là hàng dỏm."
" Ngươi mới là hàng dỏm, cả nhà ngươi là hàng dỏm." Ái Hòa Nhất Kinh không phục.
Liên Thẩm Kỳ phát hiện không có thông tin nào về người kia, đáy lòng có chút thất vọng, những vẻ ngoài vẫn duy trì lãnh đạm, không muốn tiếp tục lôi co với hai tên này nữa, đi theo hành lang rời đi.
Loan Hy gấp gáp chạy theo:" Thiếu tướng, ngài bất tỉnh cũng đã nửa tháng rồi, bên ngoài có chút loạn, có rất nhiều nhiệm vụ cấp cao tồn đọng chờ ngài giải quyết đó!"
Liên Thẩm Kỳ không cảm xúc, ừ một tiếng.
Ái Hòa Nhất Kinh buồn bực:" Thiếu tướng mới tỉnh dậy, ngươi đã nhắc đến mấy cái nhiệm vụ chết tiệt đó làm gì cơ chứ!"
" Ngươi trách ta cái gì, ta không nhắc, thiếu tướng sẽ không tự chạy đi tìm hiểu à."