" Đám dây leo dừng lại rồi." Loan Hy sau khi đi một vòng quan sát, kiểm tra tình hình, liền thông báo.
Cái này mắt thường mọi người đều có thể nhìn thấy! Còn cần hắn nói sao.
Cẩm Lý ở trong lòng Liên Thẩm Kỳ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường Loan Hy.
Trẫm không thèm đánh nữa, các ngươi cảm thán cái gì!
" Sao thế?"
Tiếng hừ lạnh của Cẩm Lý rất nhẹ, nhưng Liên Thẩm Kỳ vẫn rất dễ dàng nhận ra, y quan tâm hỏi, tay cũng đặt lên đỉnh đầu Cẩm Lý khẽ xoa.
Cẩm Lý lắc đầu:" Không sao."
Liên Thẩm Kỳ không tin:" Có chuyện gì thì nói với anh."
Cẩm Lý nhanh nhẹn đáp ứng:" Được."
Loan Hy:"..." Tôi chết rồi, tôi chết rồi.
Những người còn lại:"..." Bọn họ cũng chết rồi, bọn họ không nên ở đây.
Rời khỏi phi cơ, nhóm người đứng dưới một gốc cây lớn, quan sát phi cơ tổng quát một lượt từ dưới lên.
" Kiểm tra xem còn sửa được không!" Loan Hy nói.
" Đùa gì chứ! Đã nát bét biến dạng như thế này, đội ngũ kỹ thuật chuyên nghiệp cũng bó tay."
Bọn họ nói cũng không quá, phi cơ quá nửa đã bị móp méo, không kể 2 động cơ cánh đã bị đánh hỏng bởi đám hải tặc, thân máy cũng đã bị đám dây leo làm cho biến dạng, lỗ thủng to nhỏ đều có, kêu bọn họ làm sao sửa đây.
" Chúng ta phải tìm cách ra khỏi nơi quỷ quái này đã."
" Đúng đó, ai biết đám dây leo này có bất thình lình tỉnh dậy nữa hay không."
" Rừng rậm quá nguy hiểm."
Mọi người đều thống nhất phải rời khỏi rừng rậm trước, tiếp sau mới tính tiếp.
Tuy nhiên rừng rậm muôn lối, muốn ra ngoài cũng rất khó.
Đấy là nếu không có Cẩm Lý ở đây. Cẩm Lý là chủ nhân khu rừng, muốn đi đâu liền đi đó!
" Thiếu tướng, ngài hỏi tiểu... người trong lòng ngài xem, cậu ấy có biết lối ra không?" Loan Hy nhìn tiểu tử lạ mặt mặt dày làm tổ trên người thiếu tướng nhà hắn, cực kỳ ngứa mắt, nhưng cậu ta là hi vọng duy nhất của bọn họ rồi.
Liên Thẩm Kỳ cũng đã nghĩ đến việc đó, cúi đầu hỏi Cẩm Lý.
" Em biết một chỗ có người giống các anh sống gần đây." Cẩm Lý chậm rãi đáp.
" Thật sao?" Loan Hy không dấu được vui mừng.
Loan Hy phản ứng quá lớn, bị Liên Thẩm Kỳ hung hăng liếc một cái, tâm tình vui vẻ của hắn rất nhanh bị dập tắt. Loan Hy cụp đuôi, rất tự giác lui về sau mấy bước.
" Mọi người cứ đi về phía trước là được." Cẩm Lý một tay bám trên vai Liên Thẩm Kỳ, một tay chỉ về phía trước.
Liên Thẩm Kỳ không hề nghi ngờ, rất nhanh đáp ứng:" Được."
Liên Thẩm Kỳ là đội trưởng, đã đưa ra quyết định, mọi người trong tiểu đội đều phải nghe theo, huống hồ đây cũng là ý định của tất cả mọi người, không một chút do dự, bước vào rừng rậm.
Có hai người đi trước mở đường, trên tay cầm sẵn vũ khí lạnh, gặp trướng ngại sẽ chặn gọn sang hai bên để mở đường, thế nhưng kỳ lạ là đám thực vật này dù có dày đặc, âm u đến đâu cũng sẽ mọc thành một lối đi nhỏ, bọn họ đơn giản dẫm lên thảm là mục mà tiến lên.
" Có cảm thấy mấy cái cây này mọc lên rất kỳ lạ không?" Loan Hy quan sát tình hình xung quanh, ghé sang người bên cạnh hỏi.
Ở những nhiệm vụ trước, Loan Hy đều rất thường hay hội ý, bàn bạc với Liên Thẩm Ký, đấy cũng chỉ là ở những nhiệm vụ trước mà thôi.
Nhiệm vụ lần này, thiếu tướng của hắn đã có thêm một cái túi hình người treo lủng lẳng phía trước, còn không ngừng bắn ra trái tim màu hồng nữa. Hắn mới không dám lao tới làm phiền đâu.
Cho thêm tiền cũng không dám.
Tiền có nhiều đến đâu mà không có mạng để tiêu thì cũng là đống giấy vụn mà thôi.
Điều này, hắn ta hiểu rõ.
Đâm đầu vào chỗ chết, hắn không dám.
Đội bọn họ đi suốt một ngày một đêm ở trong rừng, cho dù là quân nhân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Loan Hy hơi thở nặng nề nghi hoặc:" Thiếu tướng, ngài hỏi người ta xem bao giờ mới đến nơi vậy?"
Đi cùng nhau cả một ngày, hắn phát hiện ra tiểu tử kia ngoài Thiếu tướng của bọn họ ra sẽ không thèm nói chuyện với bất kỳ người nào hết, người khác hỏi cậu ta sẽ làm như nghe không thấy!!
Cho nên có thắc mắc nào mọi người cũng đều phải bắc cầu qua thiếu tướng.
Liên Thẩm Kỳ tiếp nhận câu hỏi, giúp Loan Hy hỏi Cẩm Lý.
Cẩm Lý biểu thị không phải lỗi của anh:" Do nhóc đi quá chậm thôi."
Nếu là anh chỉ chớp mắt cái là đến, rõ ràng mà.
Loan Hy nghe thấy, trong lòng không phục, nhưng người của thiếu tướng, hắn không dám động vào, chỉ có thể âm thầm trong lòng.
Liên Thẩm Kỳ ôn nhu hỏi tiếp:" Còn xa nữa không?"
" Để em bế anh đi." Cẩm Lý lục đục muốn rời khỏi lòng của Liên Thẩm Kỳ.
Liên Thẩm Kỳ nhẹ nhàng đặt người xuống, cẩn thận giúp anh gạt đi tóc mai vương trên mặt:" Đừng náo loạn."
Cẩm Lý bĩu môi:" Nhóc con, em không dưới trăm lần bế anh đâu."
Cẩm Lý chạm chân xuống đất, lưu loát cúi người xuống, bế bổng Liên Thẩm Kỳ lên. Trong sự cả kinh của đám người Loan Hy, cả hai chớp mắt biến mất.
" Thiếu tướng đâu?" Loan Hy cẩn thận quan sát xung quanh, thế nhưng ngoài lá cây và thân cây ra, trong mắt hắn không còn thứ gì nữa cả.