" Mau đi ăn thôi." Liên Thẩm Kỳ chuyển hướng nắm lấy tay Cẩm Lý.
Cẩm Lý không tình nguyện những cũng bỏ mặc Liên Thẩm Kỳ cầm tay mình, ngoan ngoãn đi theo sau Liên Thẩm Kỳ, miệng lại không ngừng càu nhàu:" Trẫm không đói, tại sao phải đi ăn chứ!?"
Liên Thẩm Kỳ quay qua nhìn Cẩm Lý.
" Trẫm biết rồi, trẫm biết rồi, nhập gia tùy tục, không đói cũng phải ăn, ngươi không cần nói đi nói lại một điều đâu. Ngươi không chán, trẫm nghe cũng phát chán."
Cẩm Lý nói một hơi, Liên Thẩm Kỳ không những không tức giận, mà nụ cười trên môi còn đậm lên không ít, y vươn tay xoa đầu Cẩm Lý, ôn nhu nói:" Ngoan."
Cẩm Lý:"..."
Ngươi vừa hứa với trẫm thế nào, ngươi nói không xoa đầu trẫm nữa cơ mà, tên khốn vương bát đản nói lời không giữ lời, nếu ngươi không phải là em của Thẩm Hàng, trẫm đã đánh chết ngươi rồi.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới nhà. Người trước tinh thần phấn trấn, nét mặt dịu dàng, người sau mặt có chút đơ, không mấy tình nguyện.
Bởi vì vừa kết thúc nhiệm vụ cuối cùng trong chuỗi nhiệm vụ tăng quân hàm, Liên Thẩm Kỳ có một kỳ nghỉ dài ít nhất một tháng không cần đến quân ngũ. Bình thường một tháng này mọi người đều dùng để chữa thương, lần này thì hay rồi, một vết xước cũng chẳng có, Liên thẩm Kỳ dự định dùng cả tháng này để ôm ấp Cẩm Lý.
Liên Thẩm Kỳ mang Cẩm Lý về ở biệt thự Liên gia.
Không cần miêu tả, mọi người cũng rõ cảm xúc của Liên phu nhân hiện tại rồi.
Tức đến muốn đánh người, lại không thể đánh ai.
Kết quả, người phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Liên phu nhân lại chính là Loan Hy.
Loan Hy đang ở nhà của mình, cách một cái điện thoại, nghe Liên phu nhân hỏi tội.
" A Kỳ với cậu ta đã bao lâu rồi."
" Liên phu nhân, tôi thật sự không biết."
" Sao có thể không biết, tình cảm có bọn họ, chắc chắn không thể ngày một ngày hai mà thành, A Kỳ là đứa trẻ khó gần ra sao, cậu không phải không biết."
" Tôi đương nhiên biết thiếu tướng khó gần, nếu không thì bao nhiêu năm sao có chỉ mình tôi ở bên cạnh chứ!"
" Cậu bao che cho nó?"
" Tôi không có, tôi thật sự không biết gì cả." Loan Hy oan ức.
" Lúc rời khỏi phi cơ, tôi đã thấy thiếu tướng cùng y ôm nhau rồi."
" Cái gì?"
" Liên phu nhân, ngài nhỏ tiếng chút, tai của tôi sẽ hỏng mất."
" A Kỳ cùng cậu ta ôm nhau?"
" Đúng a, còn hôn nữa."
" Hô... hôn?"
" Còn hôn môi nha, cực kỳ tình cảm, ngược chết cẩu độc thân là tôi đây." Loan Hy tường thuật lại.
" A Kỳ làm sao có thể cùng cậu ta làm những chuyện như thế?"
" Chuyện cũng đã xảy ra rồi, Liên phu nhân cũng bớt đau buồn, thiếu tướng yêu thích một người, ngài phải vui lên chứ, đây không phải là điều ngài mong muốn sao?"
" Ta đúng là mong A Kỳ có thể yêu thích một người, nhưng người đó không thể là nam được."
" Nam nam thì có sao, yêu đương đâu phân biệt giới tính."
" Nam nhân làm sao sinh con?"
" Liên phu nhân...." bà đừng có đặt nặng vấn đề con cháu quá.
Loan Hy chậc lưỡi, nuốt lại đống từ ngữ lộn xộn chuẩn bị phun ra, sửa lời:" Liên phu nhân đừng gấp, thiếu tướng qua lại với y, chưa chắc đã đi đến cuối cùng, biết đâu thiếu tướng chơi chán rồi, lại bỏ y tìm cho bà một người con dâu béo tốt mập mạp thì sao?"
Vẫn là an ủi cây ATM này trước, không thể để bà ta chút giận lên người mình được.
Loan Hy cực kỳ thức thời.
Liên phu nhân cũng cảm thấy Loan Hy nói có lý, cũng không còn tức giận quá nữa:" Nói cũng có lý."
" Tôi còn có việc, tôi cúp máy nha."
" Ừ, được."
Dỗ cây ATM quả nhiên tốn nhiều chất xám, phải đi tìm thứ gì đó bổ sung lại thôi.
Liên phu nhân cúp điện thoại, rời khỏi phòng của mình, đi tới phòng bếp. Kết quả, chính là bị nhét cho một đống cơm chó!!!
Cẩm Lý ngồi một bên trầm mặc nhìn đống đồ ăn trước mặt, đũa cũng không chịu cầm. Liên Thẩm Kỳ bên cạnh không ngừng gắp thức ăn đưa lên miệng Cẩm Lý, Cẩm Lý chưng ra vẻ mặt không tình nguyện, há miệng ngậm lấy thức ăn mà nhai.
" Trẫm không muốn ăn." Đểu là thể loại thức ăn gì đây? Một phần cũng không thể so với ngự thiện phòng của trẫm.
" Ngoan, ăn thêm một chút nữa." Liên Thẩm Kỳ dịu dàng.
Liên phu nhân đảo mắt, gương mặt thâm trầm nhanh chóng biến mắt, bà treo trên miệng nụ cười, bước vào trong:" A Kỳ cùng bằng hữu đang ăn sáng sao?"
Cẩm Lý:"..."
Đã không vui còn gặp phải nữ nhân giả trân, trẫm muốn rời đi.
Cẩm Lý không ngồi yên đứng dậy, lại bị Liên Thẩm Kỳ giữ lấy, thấp giọng:" Ngoan."
Liên phu nhân tiến tới bên cạnh Cẩm Lý:" Cháu cứ ăn đi, không phải ngại, A Kỳ nhà ta rất ít khi kết giao bằng hữu, hiện tại nó mang bạn về nhà ta thật sự rất vui."
Cẩm Lý nhướn mày, sắc mặt không thay đổi, không biểu tình, tự cầm lấy đôi đũa lên, tự gắp thức ăn.
Anh không hiểu vì sao lại bởi vì những lời nói của bà ta mà không vui. Anh rất khó bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Lần này, nghe bà ta năm lần bảy lượt nói anh cùng y chỉ là quan hệ bạn bè, bằng hữu, trong lòng lại cực kỳ không vui.