" Mấy người không bắt sai người thật à?" Cẩm Lý run sợ.
" Tao bảo câm mồm, máy không nghe rõ?"
Cẩm Lý còn muốn thử xem có moi được chút tin tức hữu hiệu nào từ phía bọn bắt cóc không, ai ngờ bọn họ lại kín miệng như thế chứ, làm thế nào cũng không moi được chút tin nào cả. Cẩm Lý tự nhủ, phải ủy khuất mình thêm một lát.
" Mau thả tôi ra, mấy người có biết tôi là ai không?" Cẩm Lý hoảng sợ cựa quậy.
" Ngồi yên." Hai tên áo đen ngồi bên cạnh anh nhanh chóng giữ người lại.
" Các ngươi có biết Liên Thẩm Kỳ không? Anh ấy là người yêu của tôi đó."
" Câm miệng, nói không biết ngượng, bà chủ quả nhiên nói đúng."
Cẩm Lý:"..."
Chậc.
Vậy là không phải nhóc con trung úy kia làm bừa rồi.
Loan Hy: Hắn ta không cần làm bừa có được hay không? Hắn không rảnh rỗi tự mang việc vào người đâu. Nhìn trung tướng nhà hắn xem. sắp ép chết hắn rồi đây. Người bị bắt cóc cũng không phải lỗi của hắn ta... trung tướng ngài đừng tỏa khí lạnh nữa, nóng đến mấy cũng không cần. Cảm ơn.
Cẩm Lý đoán được người phía sau là ai rồi, cũng không còn phải giả bộ liễu yếu đào tơ nữa, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của đám người áo đen dùng vài đường cơ bản đã có thể đánh gục bọn họ. Cẩm Lý ném hết người ra ghế sau, chính mình ngồi vào ghế lái.
Với một người đã rất nhiều lần thi bằng lái xe như anh, việc điều khiến ô tô còn dễ hơn ăn cháo nữa. Đấy là điều khiển ô tô, còn phi cơ thì anh chưa được ngồi lên lần nào a!!!
Cẩm Lý ngồi vào bàn điều khiển, lúc này mới nhận ra điểm không thích hợp.
Con mẹ nó, thứ này làm sao để hạ cánh đây?
Phi cơ không cần thường xuyên lái, chỉ cần thiết lập một chút phi cơ có thể giữa nguyên trạng thái, hiện tại chính là bay thẳng. Cẩm Lý nhìn bảng điều khiển nhấp nháy, không biết phải làm thế nào.
Trẫm còn tưởng đây là ô tô, mới dám xử lý bọn chúng, hiện tại thì hay rồi... không biết làm sao để hạ cánh xuống.
Cẩm Lý cẩn thận nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể dùng để làm thiết bị liên lạc không... tìm khắp phi cơ cũng không thấy.
Phải làm sao?
Trời không tuyệt đường người. Cẩm Lý suy nghĩ một lúc, nhìn bốn kẻ áo đen bị nhét bên dưới.
Vân Mạc cảm thấy, gương mặt này không còn là của mình nữa rồi.
*Bốp*
Hai bên má đau điếng, Vân Mạc đưa tay lên ôm mặt, bên tai vang vọng chất giọng ma quỷ:" Cuối cùng cũng chịu tỉnh?"
Vân Mạc nhìn tên ma quỷ trước mặt, đáy lòng run sợ.
Người này chính là ma quỷ a.
" Nhìn cái gì, có tin trẫm móc mắt ngươi ra không?"
Vân Mạc run sợ, rời đi ánh mắt.
Cẩm Lý xách người lên, ném vào ghế lái:" Mau lên, để nó quay về biệt thự."
Vân Mạc:"...."
" Còn nhìn?" Cẩm Lý giơ ra nắm đấm, đe dọa.
" Tôi... tôi không biết lái." Huhu, ma quỷ này đáng sợ quá.
Cẩm Lý:"..."
Vậy mà lại chọn phải một tên vô dụng.
Cẩm Lý lãnh đạm, nhìn về phía ba tên còn lại, dùng phương thức đã gọi Vân Mạc dậy, gọi thêm một người nữa. Vân Mạc ở một bên nhìn Cẩm Lý nặng tay đánh đồng đội của mình, ôm lấy cái mắt vẫn còn đau đớn sưng tấy, đáy lòng hoảng hốt.
Ra tay cũng thật nặng. Huhu, chú cảnh sát, ở đây có lưu manh.
Đồng đội của Vân Mạc được gọi dậy, lần này thật sự biết lái phi cơ, Vân Mạc không còn hữu dụng một lần nữa bị Cẩm Lý đánh ngất.
Đồng đội của Vân Mạc:"..."
Bọn họ hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch hay sao? Bọn họ cho dù có là bắt cóc, cũng là bắt cóc có chuyên môn, quãng đời làm nghề của bọn họ, chưa bao giờ gặp phải cảnh bị nạn nhân đánh cho người thân không nhận ra thế này.
Bà ta dám nói đây chỉ là một tiểu bạch kiểm trói gà không chặt.
Bọn họ cảm thấy người này thật sự trói gà không chặt, bởi vì y không cần phải trói a, một chiêu đã có thể đánh chết con gà rồi, trói làm gì nữa?!!
Đồng đội của Vân Mạc run run rẩy rẩy làm theo lời Cẩm Lý, điều khiển phi cơ quay trở lại.
Nếu có thể chọn, hắn chắc chắn sẽ không tới đây ngày hôm nay.
Lần này thì chết chắc rồi, lái về cũng chết, mà không lái về còn chết nhanh hơn.
Ba, mẹ con trai bất hiếu, không thể tiếp tục phụng dưỡng ba mẹ rồi.
" Chuyện gì thế?" Cẩm Lý đứng bên cạnh đồng đội của Vân Mạc, nhìn qua kính phi cơ, thu toàn bộ tình cảnh hỗn loạn bên dưới vào mắt.
" Tôi... tôi..." Hắn lắp bắp, sợ đến run rẩy:" Tôi quay đầu lại nhé."
Hiện tại trở về đó chính là tìm đường chết rồi còn gì, khói bay kín trời, lửa cháy hừng hực, chắc chắn vừa bị đánh bom... bên dưới lành ít dữ nhiều rồi.
" Hạ xuống."
" Hả... tôi..."
" Hạ cánh xuống."
" Nhưng sóng nhiệt rất lớn, phi cơ này không thể tiếp cận quá gần được."
" Tôi nói hạ cánh." Cẩm Lý lạnh mặt, áp suất không khí nặng nề đè ép lên hắn.
" Tôi sẽ cố gắng." Đồng đội Vân Mạc lắp bắp, dùng hết khả năng của mình, điều khiển phi cơ.
Phi cơ siêu siêu vẹo vẹo tránh khỏi đường bay của những chiếc phi cơ khác, chậm rãi ở một địa phận cách đó không xa, hạ cánh xuống.