Lúc Cẩm Lý cả người ê ẩm đau nhức khó thở tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm ở trong căn phòng quen thuộc của Liên Thẩm Kỳ, cả người đang bị con chăn lớn Liên Thẩm Kỳ quấn chặt, có chút ngạt thở.
Cẩm Lý nghiêng người cựa quậy, dùng chút sức lực vừa khôi phục muốn thoát khỏi vòng tay cứng rắn nóng bức của Liên Thẩm Kỳ.
Trời thì nóng, nhóc con ôm trẫm chặt như thế, là muốn mưu sát trẫm hay gì.
Cẩm Lý cựa quậy một hồi vẫn không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc kia. Cẩm Lý thở dốc mấy hơi, cố gắng khởi động não nhỏ để tìm cách thoát khỏi vòng tay của Liên Thẩm Kỳ.
Cẩm Lý liếc mặt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cho dù là lúc ngủ, chân mày cũng không kìm được màu nhíu lại. Bình thường Liên Thẩm Kỳ đều rất nhạy cảm, anh chỉ cần động một chút y sẽ tỉnh lại ngay, hôm nay thì cựa quậy lâu như thế vẫn không có phản ứng.
Cẩm Lý vươn tay ra khỏi chăn, chạm lên mi tâm của Liên Thẩm Kỳ, nhẹ nhàng xoa nắm, muốn đem hai cái chân mày kia kéo giãn ra.
" Ừm." Liên Thẩm Kỳ thoải mái, từ cổ họng bật ra những âm thanh rên rỉ.
" Nhóc con, phiền phức." Cẩm Lý trách móc, gương mặt lại không thiếu đi dịu dàng, khóe miệng còn chậm rãi cong lên. Anh cưng chiều vòng tay ôm lấy Liên Thẩm Kỳ, chậm rãi vỗ lên lưng lớn của y.
" Ngủ ngon."
Cẩm Lý mặc dù đã ngủ rất lâu, cơ thể cũng nhức mỏi tê cứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy Liên Thẩm Kỳ, giữ im cho Liên Thẩm Kỳ có thể yên tâm ngủ.
Khiến cho Liên Thẩm Kỳ có thể ngủ vùi như thế, khẳng định y đã rất mệt mỏi rồi.
Cẩm Lý bởi vì bồi Liên Thẩm Kỳ ngủ cho tốt, tình trạng nhức mỏi toàn thân cũng ngày càng trầm trọng, ngồi nhìn Liên Thẩm Kỳ mệt mỏi ngủ vùi, trong đầu Cẩm Lý bất giác hiện ra một đống hình ảnh. Nhớ đến khi làm nhiệm vụ nào đó, anh cũng phải nhẫn nhịn để chờ nhóc con này ngủ dậy, đúng là khó khăn.
" Nhóc con." Cẩm Lý cưng chiều ấn ấn mi tâm Liên Thẩm Kỳ.
Thời điểm Liên Thẩm Kỳ tỉnh dậy, Cẩm Lý không kìm được mà thở phào một hơi. Cuối cùng thì cũng được giải thoát.
Liên Thẩm Kỳ bởi vì dùng quá nhiều sức lực chăm sóc cho Cẩm Lý, rất nhiều ngày không ngủ, đến lúc quá mệt mỏi bất giác ngủ mất, không ngờ Cẩm Lý lại tỉnh dậy. Vừa mở mắt, đã có thể nhìn thấy gương mặt cùng ánh mắt quen thuộc của anh.
Cẩm Lý dịu dàng mỉm cười, hai tay còn tóm lấy má y:" Nhóc con, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi?"
Liên Thẩm Kỳ có chút mơ màng gọi:" Cẩm Lý?"
" Ửm hửm."
" Xin lỗi." Nếu y không biến xương cốt của anh thành dây chuyền đeo trên người, anh cũng sẽ không bị thương tổn như vậy.
" Nhóc con, biết lỗi rồi còn không mau buông tay ra." Cẩm Lý chống tay lên ngực y, muốn đẩy người ra.
Liên Thẩm Kỳ có chút ngốc, xúc động:" Anh biết anh sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ không còn xảy ra nữa, tha thứ cho anh đi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt mà."
Cẩm Lý đầu đầy vạch chấm than:" Buông ra."
Liên Thẩm Kỳ đáng thương:" Anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi."
" Chậc, biết sai rồi còn không mau buông tay, anh ôm em chặt như thế là muốn siết chết phu quân hay gì?" Cẩm Lý không nương tay véo má Liên Thẩm Kỳ.
Liên Thẩm Kỳ:"..."
Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
" Xin lỗi, là anh không tốt." Liên Thẩm Kỳ gấp gáp buông tay, thả anh ra.
Cẩm Lý:"...." Đệch Đệch Đệch
Bởi vì nằm ở một trạng thái quá lâu, thời điểm bị buông ra quá đột ngột, Cẩm Lý suất sắc bị chuột rút. Cẩm Lý cảm thấy rất hoài nghi nhân sinh, tại sao một linh hồn như anh cũng có thể bị chuột rút?
Cẩm Lý bị kéo căng đến chảy nước mắt, nằm trên giường bất động. Liên Thẩm Kỳ lúc này tay chân luống cuống không biết phải làm sao:" Cẩm Lý, em bị sao thế?"
Nhóc con đáng ghét, đợi trẫm khỏi, xem trẫm xử lý ngươi thế nào.
Cẩm Lý không đáp lại mình, Liên Thẩm Kỳ càng thêm gấp, tóm lấy người Cẩm Lý.
Cẩm Lý:" Đau.. đau đau... anh mau buông em ra."
" Rốt cuộc là làm sao vậy."
" Em bị chuột rút, anh... con mẹ nó... bỏ em ra." Cẩm Lý không muốn khóc, nước mắt sinh lý lại ào ào chảy ra.
" Chuột rút ở đâu, anh giúp em." Liên Thẩm Kỳ chậm rãi giúp Cẩm Ký căng cơ.
" Eo, còn có bắp đùi, cẳng tay..." Cẩm Lý hô hấp có chút khó khăn.
Lăn lộn trên giường cả tiếng đồng hồ, mấy con chuột mới bỏ qua cho Cẩm Lý. Cẩm Lý thở không ra hơi, nằm bẹp trên giường, tay chân nhức mỏi, eo đau đớn,... xem có khác gì vừa mới bị nhóc con cường không chứ.
Cẩm Lý úp mặt vào gối, hừ lạnh hai tiếng.
" Cẩm Lý, thật xin lỗi." Liên Thẩm Kỳ ở bên cạnh, rụt rè chạm chạm lên tóc anh.
" Anh câm miệng."
Mọe, trong lúc làm nhiệm vụ, ngoài việc giường chiếu ra, anh có chỗ nào không thành thục như bây giờ không? Con mọe nó, ấu trĩ muốn chết, kiến thức thực tiến còn không bằng một nhóc con.
" Đúng là nhóc con." Cẩm Lý nói bằng âm mũi, giọng điệu thêm vài phần ghét bỏ:" Ngoài xin lỗi ra, anh còn biết làm gì khác không?"
Liên Thẩm Kỳ không nhanh không chậm, đàng hoàng đáp:" Còn biết đè em."
Cẩm Lý:"..."
Hay lắm, ờ mây dinh gút chóp anh. Một đáp án khiến trẫm không biết phải sắp xếp từ ngữ như thế nào để chửi cho hợp lý.