Bọn họ khó khăn lắm mới lấy được cơ hội dễ dàng có một không hay này, chủ thượng, ngài rảnh rỗi không có việc gì làm thì ngoan ngoãn ở nhà ngủ đi, ngài chạy tới đây làm gì? Chạy tới đây còn không nói, sao cứ nhằm thời điểm bọn họ chuẩn bị ra tay liền nhào ra ôm ấp mục tiêu nhiệm vụ vậy hả?
Y cho dù có là hoàng thượng đi chăng nữa, cũng không đáng để ngài làm chuyện mất mặt thế nào đâu.
Ngài muốn vị trí hoàng thượng, bảo chúng tôi một tiếng chúng tôi trộm ngai vàng cho ngài, ngài muốn ngôi vị hoàng hậu, cũng chỉ cần ho một tiếng. Ngài thật sự không cần ủy khuất mình, mưa to gió lớn chạy tới đây nửa đêm lao ra ôm hôn mục tiêu nhiệm vụ được a!!
Đồng cảm với đám sát thủ trong bóng tối, Nhiếp Minh cũng bị cái người bất ngờ lao ra này dọa sợ.
Chuyện gì? Bao nhiêu năm hầu hạ chủ tử, hắn còn chưa biết chủ tử còn có loại quan hệ như thế này với cái người lạ mặt này đó!
Ngôn Tu biểu thị:"..." Y cũng không biết người này có được hay không?
Đột nhiên từ trong bóng tối xông ra, ôm ôm hôn hôn hại y không biết phải phản ứng ra sao. Y muốn phản kháng, nhưng khí lực của người này rất lớn, đại nam nhân như y cũng không đẩy ra được. Y đành tự an ủi mình, dù sao kẻ đang đè mình kia cũng là đại nam nhân.
Ngôn Tu:"..."
Hình như lời này cũng không giống là an ủi lắm, y mặc dù là một hoàng thượng chưa lập hậu cung nhưng không có nghĩa là y ham mê nam sắc đâu!
Người vui vẻ nhất lúc này, có lẽ chỉ có Cẩm Lý mà thôi.
Anh thật sự rất bất ngờ, không ngờ nhóc con lại thật sự sống ở thế giới này, thật may mắn vì hôm nay anh đã tìm tới đây! Hôm nay mà không tới, lần gặp mặt tiếp theo có lẽ chính là ngày dỗ của y rồi.
Cẩm Lý không kìm được nhịp tim đập loạn trong ngực, điên cuồng cọ cọ vào mũi y.
Nhóc con ở ngoài cũng đủ đẹp trai a! Cho dù kém anh một phân, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Cẩm Lý ôm ôm hôn hôn mãi không chịu dừng, Nhiếp Minh ở bên cạnh lúc này cũng đã hồi thần lại, gấp gáp dùng sức muốn kéo Cẩm Lý ra khỏi người Ngôn Tu:" Ngươi là ai, mau thả công tử ra."
Nhiếp Minh dùng hết sức bú sữa mẹ để kéo người ra:" Ngươi mau thả công tử ra a!"
Ngôn Tu cũng muốn đẩy Cẩm Lý ra. Người kéo người đẩy, Cẩm Lý một chút cũng không hề di chuyển.
Nhiếp Minh :"..."
Ngôn Tu:"..."
Đám sát thủ:"..."
Cẩm Lý bị kéo có chút phiền, hất tay Nhiếp Minh ra, Nhiếp Minh mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà.
Ngôn Tu nhìn Cẩm Lý chằm chằm, y vậy mà lại không ghét bỏ đụng chạm của người này, nhìn gương mặt đầy xa lạ lại có cảm giác quen thuộc.
Y cảm thấy chính mình nhịn đói đến mức sinh ra ảo giác rồi.
Cẩm Lý ôm ôm thêm một lúc, có lẽ nhận ra địa điểm này không thích hợp để tiếp tục lắm, hoặc là bởi vì đã ôm đủ rồi, Cẩm Lý lúc này chậm rãi thả người ra, đổi sang bế công chúa.
Ngôn Tu hoảng hốt bám lấy cổ Cẩm Lý:" Ngươi làm gì, mau buông trẫm xuống!"
Cẩm Lý nghiêng đầu, môi gần như chạm vào trán Ngôn Tu.
Ngôn Tu khó khăn tránh né, cuối cùng vẫn để anh đạt được mục đích.
Nhiếp Minh:"..."
Cứu người aaaa.
Ám vệ của bọn họ bởi vì không đủ tiền thuê, mấy ngày trước đều đã đồng loạt nghỉ... hoàng thượng nhà hắn không phải là hoàng đế đầu tiên không có tiền nuôi ám vệ nữa mà sẽ là hoàng đế đầu tiên bởi vì không có ám vệ nên cải trang vi hành bị nam nhân vũ nhục mất!
Hoàng thượng, người đã thấy hối hận trước chính sách miễn thuế của ngài chưa...
Được dân ca tụng thì làm gì chứ!! Đến bảo vệ tính mạng còn không nổi a!!
" Nhóc con, đừng chống cự nữa, ngươi không có khả năng đâu."
" Ngươi rốt cuộc muốn đưa trẫm đi đâu?"
" Mang về làm chủ thượng phu quân, thế nào?"
" Chủ cái gì phu quân, ngươi... trẫm không quen ngươi."
" Vậy ta có thể lùi một bước, cho ngươi mang ta về làm hoàng hậu!" Cẩm Lý véo cái má bánh bao của y một cái, nhóc con ở ngoài có cái má sữa đáng yêu làm sao, chuẩn gu anh nha!
" Không... không thể nào."
" Vậy chỉ có thể đem ngươi về làm chủ thượng phu quân thôi." Cẩm Lý nhún nhún vai.
" Ngươi có biết trẫm là ai không? Phạm thượng sẽ chu di cửu tộc đó!"
" Ngươi từ khi nào muốn tự hạ chỉ đem mình đi trảm vậy? Nhóc con, sở thích này không tốt đâu, nên bỏ."
"...." Rốt cuộc tên này từ đâu nhảy ra vậy chứ?!!
Cẩm Lý cũng không thật sự đưa người về lâu, dù sao bên ngoài mưa vẫn chưa dứt, Cẩm Lý bế người xuống bếp của quán trọ, đặt y xuống:" Nhóc đang định nấu đồ ăn đúng không? Nhóc có biết làm bánh khoai không?"
" Trẫm... sao ngươi biết trẫm định làm bánh khoai." Thật ra bánh khoai là món duy nhất y biết làm, là y được mẫu hậu khi còn sống dậy, những lúc tự mình vào bếp, y đều làm món đó!
Cẩm Lý không để tâm đến thắc mắc của Ngôn Tu, chính mình cực kỳ cao hứng vỗ vỗ bàn bếp:" Mau... làm nhiều một chút, ta muốn ăn."
Ngôn Tu:"..."
Y cảm thấy chính mình trước đây bị mất trí nhớ rồi!! Nếu không phải trí nhớ từ nhỏ đến lớn của y đều liền mạch, y đã thật sự tin mình mất trí nhớ, còn tin người này chính là một phần trí nhớ đã bị đánh mất đó!