Trẫm thật sự cần yên tĩnh một lát. Dù sao cái tên kia vẫn còn trúng độc, cũng chẳng thế nào làm gì được y.
Cẩm Lý trầm mặc thả mấy mảnh chén đã vỡ nát xuống bàn, bên trên còn vương lại không ít máu đỏ. Anh chẳng thèm để ý đến bàn tay vẫn còn chảy máu, đi về phía Nhiếp Minh đang đứng bên cạnh cửa.
" Nhiếp Minh, ngươi ở lại trông chừng y." Cẩm Lý lạnh lùng nhìn Nhiếp Minh vừa mới đẩy được cái cửa ra.
Nhiếp Minh khóc không ra nước mắt, khó khăn bước trở lại phòng:" Dạ?"
Tình huống này là sao chứ? Chủ tử hôm mê bao nhiêu ngày vừa tỉnh đã kéo y ngã xuống long sàn thì cũng thôi, cái vị kia ngày đêm quan tâm chăm sóc chủ tử, chỉ hận một ngày chủ tử chưa tỉnh y liền có thể đem cả cái hoàng cung này san bằng, hiện tại chủ tử tỉnh lại rồi, hai người bọn họ không phải nên cùng nhau hảo hảo ôn lại chuyện cũ à? Sao còn muốn rời đi a!
Chủ tử khó khăn lắm mới tỉnh lại a, y sợ bọn họ còn bởi vì mấy chuyện này mà tiếp tục bỏ lỡ nhau nữa, sẽ không còn cơ hội nữa mất.
" Ngươi ở lại!" Chỉ chớp mắt, Cẩm Lý đã đi đến bên cạnh Nhiếp Minh, bàn tay rướm máu bị y dấu sau ống tay áo rộng rãi.
Không, thần không muốn!
Nhiếp Minh trong lòng gào thét, ngoài mặt lại không dám mở miệng.
" A"
Cánh tay bất ngờ bị bắt lấy, sức lực còn rất lớn, Cẩm Lý không nhịn được khẽ nhăn mặt.
" Ngươi đi đi."
Người đáng lẽ đang nằm trên long sàn không biết từ khi nào đã tiến tới đằng sau Cẩm Lý.
Ngôn Tu lạnh lùng, lưu loát mở cửa, dùng sức đẩy một cái, nhanh chóng đóng cửa, rõ ràng là không cho Nhiếp Minh cơ hội lựa chọn. Đến khi Nhiếp Minh nhận ra mình bị ném ra ngoài thì đã bị gió đêm thổi lạnh cả mặt.
Trong phòng, Ngôn Tu đứng sát Cẩm Lý, chỉ bằng một tay đã có thể chế trụ anh lên trước vách, tay còn lại giữ chặt cằm của Cẩm Lý, dễ dàng cướp đoạt đi hơi thở của anh.
" Ưm.. ư...." Cẩm Lý nức nở hai tiếng, lại bị Ngôn Tu bá đạo nuốt xuống.
Cẩm Lý cũng không rõ cái người này có phải kẻ bệnh sắp chết hay không.
Cẩm Lý bị Ngôn Tu áp đảo, vẫn cố gắng dùng hết sức bú sữa mẹ... à không, dùng hết sức cắn chặt răng, không để Ngôn Tu được như ý nguyện tiếp tục tiến sâu hơn nữa, Cẩm Lý dùng sức đến mức gân xanh nơi thái dương cũng đã nổi lên, hai tay bị Ngôn Tu chế trụ phía sau cũng nắm lại rất chặt.
Ngôn Tu không tiến vào được, chỉ có thể chằn chọc cắn cắn môi Cẩm Lý, bởi vì không đạt được mục đích tâm tình liền xấu đi không ít.
Người này, sao có thể từ chối y a?
Y khẽ luồn ngón tay vào khe miệng của Cẩm Lý, dùng sức tách hai hàm răng của Cẩm Lý ra.
" Ưm... Ưm..." Cẩm Lý dùng hết sức bình sinh để phản kháng, kết quả đến nhúc nhích còn không thể nhúc nhích được.
Rốt cuộc tên nhóc khốn nạn này mạnh đến mức nào chứ. Hắn ta rõ ràng còn đang trúng độc thập tử nhất sinh mà? Trẫm không nhầm đi!
" Buông.." Cẩm Lý hé miệng muốn nói. lại nhanh chóng bị Ngôn Tu chớp thời cơ, đem hàm răng của anh giữ chặt.
" A..."
Cẩm Lý bị Ngôn Tu trêu đùa đến thảm, lưỡi nhỏ bị y lúc thì dùng ngón tay đè lại, lúc thì bị lưỡi của y cuốn lấy. Nước bọt cũng bởi vậy mà theo khóe miệng tràn ra.
Hơi thở cùng môi lưỡi của anh đều bị y ngang tàn chiếm đoạn. Cẩm Lý tức giận cắn cắn môi Ngôn Tu, đem toàn bộ phẫn nộ dồn hết lên hàm răng lại sợ sẽ khiến y bị thương, cuối cùng biến thành tùy tiện trêu trọc. Ngôn Tu đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
Cẩm Lý:"..."
Ngươi cười cái gì, trẫm cắn chết ngươi.
Đột nhiên cảm thấy mình bị khi dễ là thế nào?
Ngươi cười trẫm đúng không?
Cẩm Lý bị hôn đến mềm nhũn hai chân, ngay đến não bộ bởi vì thiếu ô xi mà không được minh mẫn cho lắm, dù hai tay phía sau đã được buông lòng, dù bàn tay ma quái kia đã buông tha hai tay y mà chậm rãi sờ đến eo nhỏ. Cẩm Lý cũng nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Cẩm Lý ngẩn người cắn cắn môi Ngôn Tu.
Quãng thời gian trước trúng độc không nhẹ, Cẩm Lý vốn mới được Ngôn Tu cho ăn khoai mới béo lên được một chút liền tụt cân không phanh, hiện tại còn gầy hơn cả lúc trước khi gặp Ngôn Tu nữa, eo mỏng đến nỗi Ngôn Tu chỉ cần xòe bàn tay ra đã nắm lấy được một nửa... ngón tay Ngôn Tu nhẹ nhàng sờ nắn eo nhỏ, y thoải mái cảm nhận xúc cảm mềm mềm từ lòng bàn tay truyền đến, tham lam xoa nắn.
"A.."
Vòng eo bỗng nhiên bị véo mạnh một cái, kéo tinh thần Cẩm Lý trở lại hiện thực, não bộ thanh tỉnh lên không ít, hiện đã có thể nhanh chóng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình là gì.
Cẩm Lý hừ hừ mũi, hai tay đã được thả tự do, không chút chậm trễ nhấc lên, hướng về Ngôn Tu, không lưu tình hạ xuống.
* Bộp*
Phần gáy bị đánh mạnh một cái, Ngôn Tu bởi vì dồn hết chú ý đến nụ hôn của mình, nhất thời không kịp phản ứng, gáy bị đập mạnh khiến y không tự chủ tiến lên phía trước một bước...