Dị vật nóng bọng đặt trước hậu huyệt bởi vì gấp gáp mà mấp máy.
Cẩm Lý cực kì không ổn, uất ức rớt nước mắt, miệng còn không ngừng cầu xin.
" Cung Mộ, ta sai rồi, ta sau này sẽ không ăn bánh khoai nữa, sẽ không ép ngươi phải ngày ngày làm bánh nữa."
" Ta không nên lúc nào cũng đọc truyện, không nên ăn khoai."
" Ta sai rồi, ta không nên lười biếng dạy dỗ ngươi."
" Cung Mộ, ngươi tha cho ta lần này đi, sau này ta hứa sẽ đối với ngươi thật tốt... sẽ quan tâm ngươi, để ý ngươi mà."
" Cung Mộ, ta coi ngươi như con mà dạy dỗ, ngươi làm sao lại đối với ta như vậy?"
Cẩm Lý hức hức nói.
Cung Mộ dường như không để tâm, không nhanh không chậm:" Muộn rồi. Sư tôn."
Cung Mộ nói dứt câu, cả người liền đổ xuống, đem dị vật to lớn cứng rắn đâm vào trong.
Hậu huyệt chưa được khai mở, chật hẹp bị ép buộc mở rộng, xúc cảm xé rách đau đơn từ hậu huyệt tràn lên thần kinh. Cẩm Lý cả đời chịu đau giỏi, lại không nhìn được thét lớn, nước mắt cũng vì vậy mà trào ra càng nhiều.
" Đau... đau quá! Cung Mộ, ngươi mau tránh ra." Cẩm Lý lớn tiếng cầu xin.
Thật sự chịu không nổi sự trướng đau kinh khủng này, Cẩm Lý điên cuồng lắc đầu.
" Sư tôn, người là của ta."
" Được được được, của ngươi, của ngươi hết... ngươi mau đi ra đi."
Cẩm Lý hồ ngôn loạn ngữ, cầu xin.
Cung Mộ bị phía dưới của Cẩm Lý ép chặt, cũng không mấy dễ chịu, thế nhưng lại không chịu động, kiên nhẫn duy trì tư thế.
" Sư tôn... Sư tôn..." Tiếng Lạc Dao Dao vọng vào bên trong phòng đá, vừa gấp vừa lo.
Nàng cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không bình thường của Cung Mộ. Nàng vậy mà lại đem ma tu đến quấy rầy sư tôn bế quan... hiện tại, sư tôn còn kêu thảm ở bên trong nữa chứ!
Lạc Dao Dao cực kì tự trách, điên cuồng đập cửa đá, nói vọng vào bên trong.
" Cung Mộ, ngươi đừng trách sư tôn không đi tìm ngươi... thời điểm bọn ta phát hiện, sư tôn đã bị thương rất nặng, chính là đến đứng cũng không thể đứng được... ta khi đó tự ý làm chủ đem người trở về môn phái."
Lạc Dao Dao ngừng một chút.
" Sư tôn phải bế quan hơn bốn năm mới có thể hồi phục. Sư tôn không phải không muốn đi tìm ngươi. Cung Mộ, ngươi dơ cao đánh khẽ, nể tình sư tôn daỵ dỗ ngươi, đừng làm hại ngài ấy."
" Nếu ngươi không tin, ngươi mau nhìn trong túi càn khôn của người đi, thần kiếm ngươi tặng người, chắc chắn người còn giữ... Cung Mộ... ngươi tha cho sư tôn đi."
Cung Mộ:"..."
Cẩm Lý:"..."
Con mọe nó, mất mặt như vậy!!!
" Có thật như vậy không?" Cung Mộ khẽ cúi người, kề sát vào tai Cẩm Lý, nhẹ giọng hỏi.
" Đúng... không phải." Cẩm Lý khẳng định, lại cắn môi phủ định.
Phía dưới trướng đau cảm nhận ma sát, dị vật ấm nóng cứng rắn chậm rãi rời khỏi hậu huyệt nhỏ bé.
Cẩm Lý thở phào một hơi. Lại bị Cung Mộ lật người, đem anh đối diện với y. Ánh mắt đen đặc sâu thảm, Cẩm Lý có chút bất ngờ bị vây bên trong.
Cung Mộ biểu tình phức tạp, đối diện với Cẩm Lý, chậm rãi hỏi:" Người, ghét ta không?"
Ha, hỏi thừa, ngươi làm bánh khoai ngon như vậy, trẫm ghét ngươi làm cái quỷ gì.
Chắc nịch khẳng định:" Không."
" Vậy tại sao năm đó, người lại đẩy ta xuống?"
Có phải vì dòng máu hỗn tạp đang chảy trong người y hay không? Đáy mắt Cung Mộ ẩn chứa điên cuồng.
" Vì hệ thống..." khốn khiếp đó kêu trẫm làm vậy.
Cẩm Lý nhanh miệng sửa lời:" Vì cứu ngươi. Ta sợ không bảo vệ ngươi được khỏi ma thú."
Cẩm Lý đảo mắt bịa một lý do chính đáng.
\[...\] Cái quỷ, có ngu mới tin ký chủ.
" Thật vậy sao?" Cung Mộ như vậy mà thật sự tin lời Cẩm Lý.
" Thật.. cho nên, ngươi mau cởi trói cho ta, ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."
Hậu huyệt mặc dù không chứa dị vật nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn.
" Không thể."
" Hả?"
" Không thể bỏ qua." Cung Mộ cứng đầu, tay bắt đầu mò xuống, vòng qua eo Cẩm Lý, chậm rãi đặt lên hai cánh mông tròn đầy mềm mại.
" Ta sẽ nhẹ thôi."
Mọe mọe, ai cần ngươi nhẹ... mau cởi trói cho trẫm, trẫm phải chạy.
Cẩm Lý chưa kịp lên tiếng phản bác, Cung Mộ đã cúi người, đem môi Cẩm Lý ngăn chặn, vừa gặm vừa cắn.
Tay không nghỉ ngơi, chậm rãi ở trước cửa hậu huyệt nhỏ hẹp tiến vào, cẩn thận khuếch trương.
Cẩm Lý vặn vẹo, cả người uốn cong.
" ưm.." Cẩm Lý căn môi, ngăn chặn tiếng rên rỉ thoát ra.
" Sư tôn."
" Khốn nạn, đừng gọi ta là sư tôn..." Có đệ tử nào to gan lớn mật đè sư tôn ra như ngươi không? Gọi còn không biết ngượng mồm.
" Sư tôn, người đừng tức giận."
Sao có thể không tức giận chứ! Đợi trẫm thoát khỏi, trẫm bem chết ngươi.
Cẩm Lý âm thầm ghi nợ trong lòng.
" A..."
" Thoải mái sao?"
" Ngươi đừng ấn nữa..."
Cung Mộ tìm được điểm mẫn cảm của Cẩm Lý, thích thú ấn vào... Cẩm Lý cả người không ổn, cảm giác thật kỳ lạ.
Anh không thích cảm giác này, chính là thứ gì cũng mông lung, điều gì cũng không nắm chắc.
" Sư tôn thoải mái sao?"
Thoải mái.
Cẩm Lý xúc động, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, cảm nhận rõ ràng xúc cảm phía sau truyền đến.