Hôm nay, vẫn là một trong những ngày nhàn nhã của Cẩm Lý.
Anh mông đau eo mỏi, động cũng không thèm động, ngồi im trên ghế trúc trước hiên, lười biếng ăn một miếng bánh, xoa xoa lông mèo đen tuyền. Linh lực toàn thân đều lộn xộn một mảng.
Ai nói song tu tốt, ông đây chém chết hắn.
Con mọe nó, lần nào làm xong trẫm cũng đều rớt vào một khoảng thời gian không thể điều động linh lực, muốn dùng linh khí chữa thương cũng không nổi nữa.
Tức giận!
Tu giả trên trúc cơ đều sẽ không cần ăn, Cẩm Lý cũng không thấy đói, anh đơn giản chỉ là thích hương vị của nó, thích cảm giác vị khoai nhộn nhạo trong miệng. Có lẽ bởi vì đã quá quen thuộc với khoai, bởi vậy mới thích.
Vị ma tôn phiền phức quấn người kia lại không muốn để yên cho Cẩm Lý, muốn xuống núi dạo chơi.
Muốn đi đâu thì đi, anh lười quản, đơn giản vì một cường giả ma tôn giá trị vũ lực cực tốt, Cẩm Lý cũng không sợ y rơi vào nguy hiểm, sau đó lại phải cật lực chạy đi cứu nữa.
Có điều, vị ma tôn kia phiền phức đến nỗi muốn kéo anh theo.
" Sư tôn, người đi với ta đi mà."
Cẩm Lý quả quyết:" Không?"
Trẫm hiện tại ngồi thôi cũng đã không ổn rồi, đi đâu mà đi.
Cung Mộ lại không có ý định bỏ qua dễ dàng, Cẩm Lý không chịu đi, y còn không biết cưỡng ép sao? Trực tiếp bế bổng người lên, xoay người rời đi.
Cẩm Lý bị động tác đột ngột của Cung Mộ làm cho mất trọng tâm, tay vô thức vươn ra ôm lấy cổ Cung Mộ ổn định lại. Sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ.
" Tiểu gia hỏa, ngươi bỏ ta xuống."
" Không, sư tôn đi chơi với ta."
Cung Mộ hôm nay không hiểu sao lại cứng đầu như vậy. Mọi hôm Cẩm Lý chỉ cần biểu hiện không tình nguyện một chút, Cung Mộ sẽ không ép buộc anh.
" Con trai, định đưa người đi đâu vậy?"
Tình cảnh này...
Có chút kinh động.
Cẩm Lý cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cung Mộ lại muốn gấp gáp lôi mình rời đi.
Tiền ma tôn tìm đến nha!!!
Con mọe nó, vị ma tôn uy vũ này tại sao không chém chết người giệt trừ hậu họa? Để hiện tại người ta tự tìm đến nhà để đánh rồi!
Cảm thấy ma tôn nhà mình bởi vì sợ ảnh hưởng đến mình mới kéo mình đi, Cẩm Lý hận tại sao mình không chuyển nhà từ hôm qua luôn! Hiện tại anh không thể vận được linh lực, không khác gì người bình thường đâu!!
" Sư tôn, người đi trước đi." Cung Mộ chậm rãi đặt Cẩm Lý xuống đất, ra hiểu anh chạy.
Cẩm Lý vốn đã định chạy, linh lực không có, ở lại chỉ gây thêm rắc rối cho Cung Mộ mà thôi.
" Ngươi phải cẩn thận." Cẩm Lý quan tâm vỗ vai động viên Cung Mộ, sau đó xoay người liền chạy.
" Con trai, vị này quá tham sống sợ chết, ở với con không được bền đâu, ta giúp con trừ khử y." Tiền ma tôn toàn thân bao phủ bởi tử khí, điên cuồng. Nháy mắt liền phát động sát chiêu, nhằm về hướng Cẩm Lý.
Cung Mộ dễ dàng đánh gãy ma khí:" Đối thủ của ngươi là ta."
Cung Mộ vốn có giá trị vũ lực lớn hơn tiền ma tôn, bởi vậy mới có thể lật ngôi ma tôn của người ta. Nhưng hiện tại, vị tiền ma tôn kia thực hiện yểm cổ lên chính thân thể mình, sức mạnh gia tăng, đương nhiên tác dụng phụ không hề nhỏ.
Đối phó với tiền ma tôn, Cung Mộ rơi vào thế yếu, khó khăn chống đỡ chiêu thức của y.
Cẩm Lý trốn một góc nhìn vị ma tôn nhà mình bị đánh có chút thảm.
Trong lòng thở dài một đoạn.
Cẩm Lý vốn muốn trốn ở đây, chờ linh lực có thể luân động sẽ ra tay giúp Cung Mộ.
Chính là không hiểu vì sao, cơ thể lại không nghe lời, chỉ trong một khắc nhào tới bên người Cung Mộ, giúp Cung Mộ đỡ một chiêu của tiền ma tôn.
Cũng trong một khắc, Cẩm Lý nhận ra mục đích của sự kiện này... anh trong lòng thở dài, buông ra một phù trú thượng cổ... đem cỗ hắc khí tiền ma tôn kia phong ấn vào trong vòng.
Cơ thể không ổn, lung lay đứng không vững, ngả về phía sau, lại được một vòng tay rắn chắc ôm lấy.
" Sư tôn!" Cung Mộ vừa gấp vừa lo gọi.
Cẩm Lý mím mím môi nhìn y, thở dài. Vẫn là phải đi rồi.
" Sư tôn, người ngốc à."
Trẫm nói không phải ý của trẫm, ngươi có tin không?
Đột nhiên chửi trẫm cái gì? Tiểu gia hỏa không biết trên dưới. Trẫm dung túng ngươi, ngươi liền trèo lên người trẫm đúng không?
" Sư tôn, người cố chịu..." Cung Mộ không biết làm sao, tay run run lau đi vết máu nơi khóe miệng của Cẩm Lý.
Anh biết sớm muộn gì cũng phải rời đi, chỉ là không ngờ phương pháp rời đi hệ thống thiếp lập có chút khủng hoảng.
Cẩm Lý nhịn đau:" Đừng sợ."
" Sư tôn, người đừng như giấc mơ được hay không? Người đừng rời bỏ ta." Cung Mộ gấp gáp, khóe mắt ẩn ánh nước.
Giấc mơ gì?
Cẩm Lý muốn hỏi, ý thức lại dần phân rã, chính là một từ cũng không thể nói, mắt cũng mờ đi, tai cũng không thể nghe được... tận đến khi, mũi không thể hít thở.
Cẩm Lý biết, đây không phải kết thúc. Anh chỉ là tiếc nuối. Tiếc nuối chút quan tâm của người ta.
\[ Ký chủ, ngài tiếc tay nghề người ta thì có.\] Hai thế giới trước mục tiêu nhiệm vụ có chỗ nào không quan tâm anh không? Vẫn không thấy ngài tiếc nuối người ta.