Sáng hôm sau Cẩm Lý bị tiếng động cơ xe ồn ào làm cho tỉnh. Bọn họ không sợ bị đám tiểu đệ đệ của nhóc xác sống nhà mình bâu lấy sao?
Cẩm Lý mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Hỏng!
Đứa nhỏ nhà mình đâu rồi?
Cẩm Lý tâm lý không ổn, lật chăn, nhìn xuống gầm giường, mở tủ quần áo, mở ngăn kéo tủ... chính là vẫn không thấy bóng dáng nhóc nhà mình đâu.
Mới sáng sớm đã chạy loạn đi đâu rồi!!!
Cẩm Lý dường như nghĩ ra cái gì đó, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, phòng tầm mắt về hướng phát ra tiếng động cơ.
Một đoàn sáu xe quân đội đang chậm rì rì đi trên đường, tựa như vừa đi vừa quan sát gì đó, mà Cẩm Lý liền có thể thấy đứa nhỏ nhà mình đang đứng ở tầng thượng một căn nhà cách đó không xa.
Tư thế hiên ngang, tỏa ra hào quang sát khí bao quanh.
Chơi trò tập kích?
Đứa nhỏ nhà mình rất thông minh nha!
Mạt thế vừa xuống không bao lâu đã có thể điều khiển xác sống tập kích người qua đường rồi!
Âm thầm bắn tim.
Tư Ngung cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, chậm rãi nghiêng đầu qua, va chạm với ánh mắt của Cẩm Lý, sát khí quanh thân ùn ùn tan biến... chỉ còn lại bóng dáng tiểu xác sống ngây ngây ngô ngô cười với anh.
Cẩm Lý:"..."
Phát hiện đứa nhỏ nhà mình không ngây thơ như mình tưởng thì phải làm sao? Trói vào cột dạy bảo à? Ngươi không ngây thơ thì đừng có cố tỏ ra mình ngây thơ có được hay không? Trẫm có thể ở cùng người ác nhưng không thích ứng nổi thể loại lật mặt nhanh như chong chóng!!
Cẩm Lý sau khi tùy tiện phất tay ra hiệu Tư Ngung không cần để ý đến mình, bắt đầu rời ánh mắt khỏi người y, chuyển xuống những góc khuất, nơi các tiểu đệ đệ của Tư Ngung dấu đầu lòi đuôi.
Nhìn đám xác sống chen nhau vào một góc nhỏ, con lộ cánh tay, con lộ cẳng chân, Cẩm Lý có chút không nhịn nổi cười, gương mặt sáng lạng không che dấu được ý cười.
Cẩm Lý đã rời mắt, Tư Ngung vẫn như cũ nhìn chằm chằm anh, đem toàn bộ biểu cảm của anh thu vào trong tâm. Trí não xác sống không được linh hoạt như người thường, Tư Ngung chỉ biết nhìn anh cười liền cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng vui vẻ.
Khoan!
Cẩm Lý nhíu mày, nhìn chằm chằm về một phương hướng.
Kia, nhìn khá là giống quần áo của mẹ thân thể này nha!
Anh nhìn về phía cái chân nhỏ của xác sống đang lòi ra, muốn xuống xem thử, lại không có bảo tiêu Tư Ngung xuống đến nơi liệu có bị đám xác sống kia xé nát không?
Cẩm Lý mím môi, nhìn về phía Tư Ngung, lại chạm vào ánh mắt có chút ngốc của y.
Cẩm Lý cùng Tư Ngung vừa đi xuống, đoàn xe liền đến địa điểm mai phục, Tư Ngung ra lệnh cho đám xác sống bắt đầu tiến đến, chỉ chừa lại một con mà Cẩm Lý muốn xem mặt.
Đúng là mẹ thân thể này rồi!
Cẩm Lý xác thực chắc chắn, liền đem dây gai quấn lấy xác sống mẹ thân thể này.
Ở ngoan một chỗ là an toàn nhất.
Trước khi tìm thấy, Cẩm Lý đã xác định rõ cách thức làm sao bảo vệ xác sống an toàn nhất, xác sống vốn không cần ăn cơm, không ăn chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi, sẽ không chết đói, vì vậy Cẩm Lý đã quyết định sẽ nhốt cha mẹ thân thể này ở một nơi thật kiên cố, tốt nhất là loài người không thể bén mảnh tới, bố trí thêm xác sống canh trừng thì càng tốt.
" Ở kia có người!" Bên cạnh vang lên tiếng nói, Cẩm Lý nhíu mày nhìn qua.
Là một đám người khá đông, dẫn đầu mặc đồ quân nhân, chạy về phía này.
" Cậu đừng sợ, tôi cứu cậu." Người quân nhân ấy lại nói, tay cầm súng muốn bắt về phía này.
\* Đoàng\.\*
Cẩm Lý có chút sốc, gấp gáp điều dây leo bao lấy cơ thể xác sống mẹ, viên đạn ghim vào dây leo. Cẩm Lý hoảng hốt trừng bọn họ. Chút nữa là toang rồi, đám người này tới phá đám đấy à!!
Vị quân nhân vốn muốn cứu người đột nhiên bị trừng:"..."
Bọn họ tưởng anh bị hai con xác sống vây có được không hả? Nhìn xem, tay còn bị con xác sống bên cạnh nắm chặt chẽ kìa.
Tư Ngung phát hiện Cẩm Lý không vui, điều động càng nhiều xác sống vây bắt đám người kia.
" Anh ta cùng một phe với xác sống." Có người phát hiện điểm không thích hợp, hét lên.
" Con mẹ nó, tôi chỉ muốn cứu anh ta."
" Tập trung tinh lực, kệ hắn."
Đám quân nhân ồn ào một phen, chọn một phương hướng mà chạy, trực tiếp bỏ qua Cẩm Lý, mặc dù trong lòng cực kì tò mò, làm sao một con người có thể đứng cùng đám xác sống không chi giác đầy kinh tởm này!