Tư Ngung bị đuổi, thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng, một đêm ngủ sô pha không thoải mái.
Cẩm Lý càng không mấy tốt, làm cách nào cũng không ngủ được, nguyên nhân lại không thể xác định ra.
Đêm nay, cùng nhau thao thức.
Sáng sớm hôm sau, Cẩm Lý tâm tình không tốt, mặt than mở cửa. Tư Ngung đang ngập ngừng đứng phía trước, tay dương lên định gõ cửa liền bị Cẩm Lý dọa cho kinh ngạc.
Anh ấy tâm tình không tốt sao?
Y nên làm gì bây giờ?
" Tư Ngung." Cẩm Lý lớn giọng gọi.
Tư Ngung mờ mịt ngẩng đầu nhìn Cẩm Lý khó hiểu.
" Ta..." khí thế phía trước đều lui tán, Cẩm Lý ngập ngừng, giọng nhỏ đi:"... hình như..." hai từ cuối này, dường như chỉ là âm mấp máy môi:"... thích ngươi."
Xác sống vị giác cùng xúc giác đều không có, bù lại, khứu giác và thính giác lại rất nhạy, hai từ nhỏ bé tựa tiếng muỗi kêu, lọt vào tai y vô cùng rõ ràng.
Tư Ngung phát ngốc:" ...Cẩm Lý?"
" Ta chính là suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy thích ngươi, ngươi có thích ta không?" Cẩm Lý nói một hơi dài, thời điểm nói xong, mạnh mẽ thở phì phò, mặt cũng có dấu hiệu đỏ lên.
" a...a" Tư Ngung lắp bắp, giường như là bị Cẩm Lý dọa sợ.
" Ngươi mau nói đi, rốt cuộc là thích hay không thích."
"...a.."
" Mà thôi, không ép buộc ngươi, ta nói cho ngươi biết rồi, ngươi không thích cũng phải thích, ta xác định rồi, ngươi tốt nhất là đừng mơ mộng đến việc rời khỏi ta." Cẩm Lý mạnh mẽ đe dọa.
\[ Ký chủ, ngài mở đầu câu bằng " không ép buộc" người ta cơ mà.\]
....
Cẩm Lý giả bộ không nghe thấy.
\[...\] Hay lắm, có giỏi thì lúc nó đưa ra cảnh báo ký chủ đừng có nghe.
Người tài là biết nghe có chọn lọc, trẫm là người tài.
\[...\]
Quay trở lại màn tỏ tình chớp nhoáng của Cẩm Lý, sau khi đáp úp khiến Tư Ngung nhỏ bé không kịp phản ứng, Cẩm Lý liền xoay người rời đi, đi như chạy, chớp mắt một cái đã biến mất, cả căn phòng to lớn của biệt thự, chỉ còn lại một mình Tư Ngung đứng.
Anh ấy, vừa nói thích mình đúng không?
Ây.. tất cả tựa như một giấc mơ vậy.
Xác sống không có xúc cảm, Tư Ngung có nhéo đau đến đâu cũng không thể cảm nhận được, chỉ có dư âm của bóng lưng cùng hai cánh cửa mở toang báo hiểu cho y biết, sự kiện vừa rồi là thật sự xảy ra.
Vậy là anh ấy cũng thích mình?!!
Đây không phải mối tình đơn phương. mà là song phương.
Gương mặt xanh trắng mờ mịt của Tư Ngung bừng sáng, độ cong khóe môi tuyệt đẹp.
" Cẩm Lý."
Y ôn nhu thành thục gọi ra một cái tên, nhóa một cái, biến mất khỏi căn phòng. Phòng rộng lớn, chỉ có chiếc ghế làm bằng hoa dây lặng lẽ hướng ra ngoài mặt trời.
Cẩm Lý đang ngồi trước cửa lớn của biệt thự, đen mặt nhìn mưa rơi.
Đột nhiên lại mưa to? Trời vẫn sáng, gió vẫn thổi. Cơn mưa này... có chút kì lạ.
Bất ngờ bị đột kích, cơ thể Cẩm Lý hơi lảo đảo ngã vào lồng ngực Tư Ngung, toàn thân đều bị thân thể to lớn của Tư Ngung chắn khỏi cơn mưa bên ngoài.
Cẩm Lý tức giận xù lông:" Ngươi làm cái gì vậy?"
" Không được..." Tư Ngung lắp bắp, kéo Cẩm Lý trở vào nhà.
" Cái gì không được?"
" Nước mưa... không được."
" Ý ngươi là ta không được chạm vào nước mưa?"
Chắc nịch gật đầu.
" Tại sao?" Cẩm Lý thắc mắc, lâu lắm rồi anh chưa được chạm vào nước mưa đâu, hình như là từ khi chuyển đến thế giới này, đây chính là cơn mưa đầu tiên.
Tư Ngung không biết làm sao giải thích cho Cẩm Lý, bị nghẹn đến gấp gáp:" sẽ đau... đau..."
" Đau? Chạm vào nước mưa sẽ khiến ta đau?"
Gật đầu.
Cẩm Lý nhíu mày, phóng tầm mắt ra sau lưng Tư Ngung, chính là lúc này anh mới phát hiện ra, những nơi bị nước mưa tác động xuống đều bị ăn mòn, rừng phong bên ngoài cũng héo úa.
Mưa axit?!!!
Con mẹ nó, còn là mưa axit nồng độ cao?
Không phải nói là khí hậu sẽ không thay đổi sao?
Mưa axit kiểu này là thế nào!!
Nó chính là không thích không thay đổi khí hậu. Nó thích thay đổi khí hậu. \[ Ký chủ cố lên.\]
\-----
Cơn mưa này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, Cẩm Lý phát hiện ra, xác sống rất thích cơn mưa này, Cẩm Lý nhìn Tư Ngung cùng đám tiểu đệ của y cùng nhau "chơi đùa" dưới mưa, bất giác cảm thấy vi diệu. Tựa như một người cha già nhìn đám con nhỏ của mình chơi đùa vậy.
Cẩm Lý lắc mạnh đầu, muốn khiến cho những suy nghĩ hư ảo ấy bay ra. Vừa mới xác định rõ tình cảm của mình dành cho Tư Ngung, anh không thể đem thứ tình cảm phụ tử cảm động trời xanh ra lấn át được.
Tư Ngung cảm nhận được ánh mắt của anh, chuẩn xác bắt lấy ánh mắt của Cẩm Lý, mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh.
Cẩm Lý tựa cằm vào cửa sổ, cách một lớp kính trong suốt, yên lặng nhìn Tư Ngung.
Chỉ trong phút chốc, yên bình phủ xuống toàn bộ biệt thự, không có đấu tranh, không có đoạt vị. Tựa như không phải ở trong thời kì mạt thế vậy.