Sáng hôm sau, Cẩm Lý đúng giờ tới bệnh viện trung tâm làm việc.
" Bác sĩ Cẩm." Nữ y tá nhìn thấy anh liền cúi đầu ngại ngùng chào:" Có người nói là người nhà của anh đến khám bệnh, tôi đã sắp xếp anh ấy vào phòng làm việc của bác sĩ chờ rồi ạ."
" Ừm" Cẩm Lý trầm giọng đáp lại, bước chân dường như nhanh hơn.
Cửa phòng làm việc hơi hé mở, Cẩm Lý đẩy cửa tiến vào:" Cuối cùng cũng chịu đến, tôi đưa anh đi khám tổng..." quát.
Cẩm Lý cau mày, nhìn một nhà ba người ngồi ở trên ghế.
Bọn họ tới đây làm gì?!! Hôm qua trẫm nói chưa đủ rõ, hay bọn họ căn bản nghe không hiểu.
" A Lý... con..."
" Bà câm miệng lại, có vài câu cũng nói không xong." Cha dượng hung dữ lên tiếng:" Em mày hôm nay bị đau bụng, muốn nhờ mày khám bệnh hộ, tiện thể đưa tao 10 triệu, dạo này đánh bạc thua lỗ quá."
" Em trai, tôi có thể khám, còn tiền! Hôm qua tôi đã nói rõ ràng. không đưa là không đưa." Dù sao đứa trẻ này cũng không có tội, khám cho nó cũng không thiệt, tu tâm tích đức, làm việc thiện.
" Mày dám không đưa tiền?"
" Tại sao không? Tiền của tôi, tôi muốn cho thì cho, không muốn cho, chính là không cho."
" A Lý à, con làm ân giúp mẹ lần này được hay không? Ông ấy đánh bạc nợ tiền, nếu không có tiền trả... bọn chúng sẽ tới đánh chết ông ấy!" Mẹ nguyên chủ khóc nức nở.
Cẩm Lý cực kì đau đầu... dù sao kẻ bị đánh chết cũng không phải trẫm...
" Ông ta cũng không phải tàn tật, tự kiếm việc mà trả nợ, chỗ này của con, không có tiền."
" Mày nói láo, làm bác sĩ lương tháng 50-60 triệu... sao có thể không có tiền."
" Ồ, tôi không có tiền cho ông, không đồng nghĩa với việc tôi không có tiền."
" Mày... đủ lông đủ cánh rồi liền hỗn hào... tao hôm nay phải dạy bảo mày..."
Cẩm Lý dễ dàng tóm lấy tay cha dượng, nheo mắt:" tôi nói rồi, ông không có quyền."
Nguyên chủ có được như ngày hôm nay, ông ta một phần cũng không đóng góp, chạy tới đây đòi công cái mẹ gì. Mau cút, đừng có thử thách giới hạn của trẫm.
" Mẹ, con hiện tại khám cho em, mẹ mau đưa ông ta ra ngoài."
" A Lý... con giúp mẹ lần này đi."
Giúp lần này thì còn lần sau, trẫm không phải kẻ dễ dàng phá giới.
Cẩm Lý lưu loát đẩy hai người ra ngoài, trước khi đóng cửa, không quên nói:" Ở ngoài đợi một lát, rất nhanh sẽ khám xong."
Đẩy được hai người ra ngoài, văn phòng liền trở lại yên tĩnh. Đứa em trai mới năm tuổi vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, tròn mắt nhìn Cẩm Lý, đầu hơi nghiêng.
Đứa nhỏ này, sống ở môi trường tài bạo, thế nhưng tính cách lại rất yên tĩnh, dường như thừa hưởng gen từ mẹ nguyên chủ, rất ngoan ngoãn.
" anh, sao anh lại đuổi ba mẹ đi?"
" Anh khám cho em, đương nhiên không thể để người ngoài làm phiền."
" A... nhưng mà, em không có bị làm sao cả... là ba không cho em đi học... kêu em tới đây."
" Không sao? Vậy em ngồi trong này chơi... một lát nữa anh có bệnh nhân."
" Dạ. Kiến sau này cũng muốn trở thành bác sĩ như anh."
" Được, học tập thật tốt nhé!" Cẩm Lý xoa đầu đứa nhỏ, không tiếc lời cổ vũ.
Cẩm Lý để Kiến ngồi ngoan bên bàn trà còn mình lật dở điện thoại, gọi điện vào số máy duy nhất lưu trong danh bạ.
" Ừm?"
" Ừm cái gì mà ừm... anh đang ở đâu, mau tới bệnh viên, tôi khám cho anh."
" Gặp chút rắc rối, có thể rời lịch hẹn không?"
" Không thể... anh ở đâu, tôi tới đón anh."
"..."
" Mau nói..."
" tút tút tút."
Đáp lại Cẩm Lý chính là âm thanh thông báo ngắt máy.
Được lắm... ha ha ha... trẫm dễ dãi liền muốn làm gì thì làm đúng không?
Cẩm Lý mặt lạnh nắm chặt điện thoại. Ngăn xúc động muốn ném đồ.
" Anh sao thế?" Bảo Ngôn đang ngoan ngoãn ngồi nhìn Cẩm Lý, thấy tâm tình của anh xuống dốc, áp suất xung quanh giảm xuống liền run sợ hỏi.
Cẩm Lý liếc mắt nhìn đứa nhỏ, thu lại khí áp đáng sợ kia, lắc đầu:" Không có. Anh ra ngoài một lát, nhóc cứ ở yên đây, đợi anh về."
" Thế còn ba mẹ."
" Đợi anh về sẽ đưa em đi gặp ba mẹ."
" Dạ." Bảo Ngôn nhanh nhẹn gật đầu.
Hệ thống, mau gửi vị trí Kinh Bắc cho trẫm.
\[ Tôi có tên đàng hoàng, gọi là Ái Hòa Nhất Kinh.\]
Ồ... gửi vị trí Kinh Bắc cho trẫm.
\[ xxx\] Hệ thống ủy khuất ném một định vị, lệ rơi đầy mặt.
Nó là một hệ thống nhỏ không được yêu thương.
Cẩm Lý lấy được định vị, không thèm tiếp tục quan tâm hệ thống kêu gào kiểu gì, đẩy cửa phòng rời đi.
Cửa phòng vừa mở đã xuất hiện tràng cảnh hỗn độn.
Cha dượng luôn miệng phun ra những lời thô tục, mẹ nguyên chủ đứng bên cạnh khóc nấc, xung quanh là đám y tá điều dưỡng không biết phải làm thế nào.
Cha dượng nhìn thấy Cẩm Lý bước ra liền hung hăng chạy tới:" Tiểu súc sinh bất hiếu, cuối cùng cũng chịu..."
Cẩm Lý không để ông ta nói hết câu, nhấc chân đạp ngã ông ta xuống nền gạch, không nóng không lạnh nói:" Gọi bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài."
Cha dượng ngã dưới đất, mẹ nguyên chủ lúc này mới động, nhào tới đỡ lấy ông ta, ngẩng đầu nhìn Cẩm Lý cực kì phức tạp.
Đám y tá bên cạnh thấy anh phản ứng như vậy, cũng không quản đây là người nhà anh, thật sự gọi bảo vệ tới lôi đi.
Hai người này gây rối rất ồn ào, ảnh hướng lớn đến công việc của bệnh viện, nếu không phải đây là người nhà bác sĩ Cẩm dặn dò thì bọn họ mới không để hai kẻ này tùy tiện gây sự.
Cha dượng bị kéo đi, vẫn còn ồn ào chửi đổng.
Cẩm Lý dường như một lời bẩn thỉu cũng không nghe được, sắc mặt vẫn như bình thường:" Tôi ra ngoài một lát, giúp tôi để ý đứa nhỏ trong phòng."
" Được. Bác sĩ Cẩm đi cẩn thận. Đầu giờ chiều có một buổi họp." Nữ điều dưỡng nhắc nhở.