Quả nhiên như dự đoán, Liễu quý phi đã đi tìm Liễu Quốc Giang. Thế nhưng, Liễu Quốc Giang vẫn cứ thờ ơ. Bởi vì đối với ông ta mà nói, chỉ cần có được ngai vị Hoàng đế thì hy sinh một cô cháu gái có đáng là gì. Liễu quý phi đã hết hy vọng, chỉ có thể trở về ôm An Hòa, hai mẹ con cùng nhau khóc. Nhưng Liễu quý phi cũng không thể trơ mắt nhìn con gái duy nhất của mình đi hòa thân như vậy nên vội chạy đến tẩm cung của Hoàng đế cầu xin.
Bà ta quỳ nửa ngày ở ngoài tẩm điện, cuối cùng Hoàng đế cũng cho bà ta vào. Nhưng ông nói.
- Không muốn An Hòa đi hòa thân cũng được. Trừ phi ngươi lấy được binh phù trong tay của Liễu Quốc Giang đem về đây cho trẫm, nếu không thì ngươi cứ chờ tiễn An Hòa đi Bắc Quốc đi.
Tuy biết rằng việc này là không dễ dàng nhưng vì con gái, Liễu quý phi đành phải cố gắng làm thôi. Đây cũng là cơ hội duy nhất của bà mà.
Mấy việc này thì Thu Nhã và Khánh Tường cũng không hề hay biết, bởi vì bây giờ họ đang cùng Thái tử và Vương gia đi săn thú. Kỳ thực săn thú chỉ có Thái tử và Vương gia săn thôi, còn Khánh Tường và Thu Nhã đang ở một địa điểm khác. Đó chính là suối nước nóng bên cạnh bãi đi săn. Tuy cạnh bãi đi săn nhưng nơi này lại rất an toàn, cảnh vật cũng vô cùng thơ mộng. Mà hơn hết chính là được tắm suối nước nóng đấy.
Thu Nhã thả người nằm thư giãn bên mỏm đá dưới suối, cả người trần trụi chìm vào trong làn nước chỉ chừa là cái đầu là nổi lên trên. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng làn nước ấm áp đang nhẹ nhàng mát xa cơ thể. Nước suối trong veo, còn có những làn hơi nước bốc lên nhè nhẹ, tạo thành làn khói hòa huyện với cơ thể của cô, thoát ẩn thoát hiện, nếu khuôn mặt kia hoàn mỹ cái nữa thì trông cô không khác gì tiên nữ đang tắm suối rồi. Tuy vậy, cái cơ thể kia cũng phải nói là quyến rũ vô cùng, đẹp không thể tả, khiến người đàn ông nào nhìn vào nhất định sẽ không thể kiềm chế nỗi mà ăn thịt cô mất.
Và đương nhiên, Khánh Tường cũng thế.
Anh trút bỏ quần áo, nhẹ nhàng bước xuống suối, bơi lại gần Thu Nhã, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy thân thể cô. Thu Nhã giật mình mở mắt ra.
- Vương Tường…
- Gọi anh Khánh Tường.
Khánh Tường lên tiếng cắt lời cô, đây mới là tên thật của anh mà. Chỉ là chưa chờ Thu Nhã phản ứng thì Khánh Tường đã đưa tay vịnh đầu cô lại và hôn xuống. Chỉ là Thu Nhã cũng đã lấy lại tinh thần, đẩy anh ra, nhìn xung quanh, nói.
- Coi chừng có người nhìn thấy…
Khánh Tường phì cười, vừa vuốt ve bộ ngực của cô vừa nói.
- Thì đã sao? Không phải chúng ta sắp thành vợ chồng rồi sao?
Nhưng Thu Nhã lại nói.
- Nhưng mà… đây là ban ngày…
- Thì vậy mới có thể thưởng thức được cơ thể tuyệt vời của em chứ? Đúng không?
Nói xong, Khánh Tường lập tức đưa miệng ngậm lấy núm vú của cô. Thu Nhã khẽ kêu lên.
- A… đừng như vậy…
Khánh Tường mới mặc kệ cô đấy, giờ anh đang rất muốn, rất muốn cô đây. Cô như thế này thật quá hấp dẫn, anh không thể kiềm chế được.
Chiếc lưỡi điêu luyện của Khánh Tường nhẹ nhàng mơn trớn quanh đầu v*, làm cho nó cũng cảm thấy kích thích mà cương cứng lên. Trong làn nước ấm áp đầy khói sương mờ ảo bao phủ, hai thân thể trần trụi dán chặt vào nhau tạo nên một cảnh sắc vừa đẹp vừa nóng bỏng. Thu Nhã lúc này cũng đã nóng lên, chỉ là cô vẫn lo sợ có người sẽ nhìn thấy nên cố gắng cắn răng kiềm chế lại bản thân, dùng sức đẩy mạnh Khánh Tường ra.
- Thôi đi! Em không muốn làm lộ liễu thế này đâu.
Khánh Tường bị Thu Nhã đẩy ra nên có chút hụt hẫng, trong lòng cũng dâng lên cảm giác buồn bã. Hóa ra Thu Nhã cũng chẳng có tình cảm nào với anh. Nếu như cô có thì cô đã không đẩy anh ra như vậy. Nhưng mà, Khánh Tường cũng không lộ sự buồn bã ra bên ngoài, anh mỉm cười nói.
- Thôi được rồi! Nếu em không muốn thì anh cũng không ép.
Chỉ là sau đó Khánh Tường lại đưa ra cho Thu Nhã một viên kẹo màu đỏ trong suốt trông rất đẹp mắt làm Thu Nhã không khỏi vui mừng.
- Kẹo….
Thu Nhã đã lâu không nhìn thấy đồ vật của thế giới hiện đại rồi nên rất là hoài niệm. Hơn nữa thật ra thì Thu Nhã tuy lớn nhưng mà cũng rất thích ăn kẹo đấy. Khánh Tường cười nói.
- Cho em nè.
Thu Nhã vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn.
Cô không ngần ngại bỏ vào trong miệng ngậm, rồi tiếp tục ngâm mình trong làn nước ấm, dựa lưng vào vách đá mà thưởng thức vị ngọt của viên kẹo. Nhưng cô nào đâu biết rằng, ánh mắt của Khánh Tường cũng đang nhìn vào cô rất nóng bỏng, yết hầu cũng lên xuống như thể đang rất khát nước. Mà đúng là Khánh Tường đang khát thật nhưng không phải anh khát nước mà là dục vọng của anh đang khao khát. Thu Nhã có biết, cô như vậy thì sẽ làm cho anh không thể kiềm chế được không? Mà anh cũng đã không kiềm chế nổi rồi.
Viên kẹo vừa rồi anh đưa cho cô nó chính là một loại thuốc kích dục mạnh. Chỉ cần cô ngậm nó tan hết thì cơ thể cô sẽ bắt đầu sinh ra ham muốn dục vọng và lúc đó anh có thể đường đường chính chính đi vào. Thật ra thì Khánh Tường cũng có thể không cần dùng loại thuốc này nhưng anh chợt nhớ lại ở thế giới trước, vì để mau hoàn thành nhiệm vụ mà anh đã dùng thuốc. Tuy nhiên, kết quả thì hệ thống lại không tính điểm. Cho nên, lần này anh cố tình dùng thuốc để khi ân ái với cô sẽ không bị hệ thống tính điểm, như vậy thì anh sẽ được ở bên cạnh cô lâu thêm một ít rồi.
Khánh Tường vẫn đàng hoàng ngồi cách Thu Nhã một khoảng cách và nhìn xem cô từ từ ăn hết viên kẹo.
Khi viên kẹo trong miệng của Thu Nhã đã tan hết rồi thì cô chợt cảm thấy trong người rất nóng. Bộ phận sinh dục cũng cảm thấy rất trống rỗng khó chịu, trong tâm trí liền muốn có thứ gì đó lấp đầy. Cô nhìn sang Khánh Tường, khẽ gọi.